Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thương Đấu Thuật Cường Đại

Phiên bản Dịch · 2555 chữ

- Không sai, 'Thương tu' chúng ta tuy rằng là nghề nghiệp chiến đấu được sinh ra sau khi phát minh súng ống, nhưng truy về căn nguyên tìm nguồn gốc, nghề nghiệp này của chúng ta lại có lịch sử rất lâu đời, thậm chí có thể ngược dòng về thời đại cổ tu bốn vạn năm trước.

- Mà 'Thương đấu thuật' chúng ta tu luyện cũng truyền thừa từ Ngự kiếm thuật chính tông nhất thời đại cổ tu!

Nhắc tới nguồn gốc của thương đấu thuật, Mã Giao mặt hồng hào, ưỡn thẳng người:

- Thương tu chúng ta cũng là một trong những truyền nhân chính tông của kiếm tiên cổ đại, không khác gì kiếm tu như bạn học Triệu Thiên Trùng, chỉ có điều mọi người có được truyền thừa khác nhau mà thôi.

Triệu Thiên Trùng hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không công nhận cách nói của hắn lắm.

Có điều những tranh luận này đều đã tồn tại ở Tu Chân giới rất lâu rồi, mọi người có cách nói riêng, mấy ngàn năm cũng khó mà nói rõ được, hắn cũng lười chẳng muốn so đo với Mã Giao.

Lý Diệu càng nghe càng hồ đồ.

Súng ống, là một loại pháp bảo tầm xa hậu kỳ thời đại Đại Hắc mới dần dần xuất hiện, dựa vào tinh thạch đột nhiên nổ tung, linh năng bắn ra, có thể khiến người thường tay trói gà không chặt cũng có sức đánh một trận.

Nhưng cũng bởi vậy, bị không ít người tu chân xem là vũ khí kẻ yếu sử dụng.

Nhưng sao lại có quan hệ với kiếm tiên cổ đại bốn vạn năm trước?

Mã Giao thấy hắn lộ vẻ nghi ngờ, mỉm cười, tiếp tục nói:

- Bạn học Lý Diệu, không biết ngươi có đọc được trong một số bút ký cổ đại chưa. Kiếm tiên cổ đại bốn vạn năm trước có có một loại pháp bảo cường đại tên là 'Kiếm hoàn', bình thường nuốt vào trong bụng để thần hồn tế luyện, vào thời khắc mấu chốt chỉ cần miệng há ra, hoặc là từ trong lỗ mũi phun ra, kiếm hoàn có thể bay ra, biến ảo thành kiếm quang, lấy thủ cấp ngoài ngàn dặm, như lấy đồ trong túi chưa?

Lý Diệu gật đầu:

- Đương nhiên có đọc rồi.

Hắn có kho ký ức khổng lồ của Âu Dã Tử. Làm sao không biết loại pháp bảo thông thường nhất của thế giới cổ tu như kiếm hoàn.

Đối với người tu chân cổ đại mà nói, phi kiếm có thể là một trong những pháp bảo bọn họ thường dùng nhất.

Nhưng "Phi kiếm" kỳ thật không phải một loại pháp bảo, mà là hai loại.

Loại phi kiếm đầu tiên trong cũng giống như trường kiếm bình thường, có mũi kiếm, có phần che tay, có chuôi kiếm, có vỏ kiếm, ở trên thân kiếm phủ đầy phù trận linh văn, huyền quang hộ thể, ánh sáng rực rỡ, có thể phát huy ra ngàn vạn thần thông.

Loại phi kiếm này một mặt có thể làm phương tiện giao thông, cho người tu chân dẫm dưới chân, ngự kiếm mà đi. Ngày đi ngàn dặm.

Mặt khác cũng là thần binh lợi khí khi chém giết cận chiến, thỉnh thoảng cũng có thể rời tay bay ra, công kích kẻ địch ở khá gần.

Nhưng nếu kẻ địch ở ngoài một dặm, dùng loại phi kiếm này để công kích kẻ địch thì rất không thích hợp.

Một là, sức nặng của loại phi kiếm này quá lớn. Ngoại hình cũng không phù hợp với tiêu chuẩn động lực học không khí, quỹ tích phi hành rất không ổn định. Tốc độ cực hạn cũng không quá cao.

Có lúc người tu chân giẫm lên khống chế thì còn đỡ, một khi không ai cầm trong tay, rất dễ bay ra là mất tốc độ, tiến vào trạng thái xoắn ốc, lệch khỏi quỹ đạo, thậm chí là cắm đầu xuống đất.

Thứ hai, cách quá xa, biến số rất nhiều, vạn nhất kẻ địch thực lực cường đại, hoặc là có pháp bảo gì thu lấy phi kiếm, kiếm phi ra bị người ta lấy mất thì chẳng phải là rất xấu hổ à?

Lý Diệu trong một quyển bút ký ghi lại kỳ văn dị sự của Bách Luyện tông còn từng đọc được một cố sự rất buồn cười.

Nói thời đại thượng cổ từng có một vị kiếm tiên thiên tân vạn khổ, dùng các loại thiên tài địa bảo tỉ mỉ luyện chế ra một thanh phi kiếm, khi giao thủ với kẻ địch thì phóng phi kiếm ra, quả nhiên uy lực kinh người, một kiếm xuyên tim, chính giữa ngực kẻ địch.

Nào ngờ kẻ địch cũng cao tay, biết rõ mình hẳn phải chết, dùng hai tay nắm chặt chuôi kiếm, chính là không cho kiếm tiên dùng thần niệm triệu hồi phi kiếm, trước khi chết còn tự bạo thần hồn, hủy đi hơn nửa phi kiếm.

Cùng lúc đó, rất nhiều cao thủ của quân địch rất nhanh bao vây kiếm tiên.

Nếu có thần kiếm trong tay, kiếm tiên tất nhiên có thể phát huy ra kiếm kỹ trác tuyệt, cho dù không địch lại, ít nhất cũng có thể ngự kiếm mà đi.

Hiện tại hai tay trống trơn, ngay cả trốn cũng không trốn được, kiếm tiên bị địch quân vây chặt đánh chết, đúng là thảm tới cực điểm.

Cũng có một vị kiếm tiên, bỏ ra vạn kim luyện chế một thanh phi kiếm, dùng để liệp sát một con linh thú, kết quả một kiếm không đâm trúng chỗ yếu hại, đâm vào mông linh thú, bị cơ thịt và xương cốt kẹp lại.

Linh thú đao quá, kêu oai oái mang theo phi kiếm vô giá chạy mất.

Chính là vì đã xảy ra vô số thảm kịch như vậy, người tu chân trong thực chiến từ từ phát hiện, nếu muốn bay ra đả thương người, kỳ thật không cần thiết phải làm phi kiếm lớn, cũng không cần mấy thứ như phần che tay, chuôi kiếm, thậm chí ngay cả mũi kiếm cũng không cần.

Thần thông thiên hạ, cái gì cũng phá được, chỉ có nhanh là không thể phá, khi tốc độ kích phát đến cực hạn, một sợi tóc cũng có thể giết người, còn cần mũi kiếm sắc bén làm gì?

Bởi vậy, loại phi kiếm thứ hai, kiếm hoàn đã sinh ra!

Vật này bình thường cũng to bằng long nhãn, chế dễ dàng, mang theo rất tiện, hơn nữa bởi vì thể tích nhỏ, dùng thần niệm thao túng cũng thoải mái, bình thường thì nuốt vào trong bụng để tế luyện, lâm trận đối địch thì phun ra, huyễn hóa ra kiếm quang ba tấc, dùng thần niệm thao túng, bắn giết kẻ địch.

Kiếm tu bình thường cũng có thể phun kiếm hoàn ra vài dặm, cao thủ cấp kiếm tiên thì càng không cần phải nói, phạm vi hơn mười dặm, đều là phạm vi công kích của kiếm hoàn.

Kể từ đó, khi ứng đối gần người thì vẫn dùng phi kiếm giết chết; ứng đối với địch ở xa thì dùng kiếm hoàn, cho dù đánh trượt hoặc là kẻ địch mang kiếm hoàn đi thì cũng không tiếc, bởi vì phí tổn luyện chế vật này cực thấp, mỗi một kiếm tiên trên người đều sẽ mang theo mấy viên.

Lý Diệu trong lòng khẽ động, có chút đăm chiêu.

Mã Giao cười:

- Xem ra ngươi đã hiểu rồi, ngự kiếm thuật chính là thần thông kiếm tiên cổ đại thao túng kiếm hoàn, những 'Thương tu' chúng ta là được truyền thừa thần thông này từ kiếm tiên, đối với người thường và những tay súng nghiệp dư như các ngươi mà nói, viên đạn chính là viên đạn, mà đối với thương tu chúng ta mà nói, viên đạn chính là kiếm hoàn!

Lý Diệu bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi giật mình.

Ở trong bút ký của Bách Luyện tông từng viết về một số kiếm tiên cường đại, có thể một hơi thao túng hơn trăm viên kiếm hoàn, tạo thành kiếm trận, kích phát ra kiếm quang vô cùng, giảo sát kẻ địch.

Mà ở trong tay những thương tu như Mã Giao, bọn họ một hơi có thể bắn ra đâu chỉ hơn trăm phát đạn?

Tuy rằng chưa chắc đã có thể kích phát ra uy lực cường đại như kiếm tiên cổ đại, nhưng nếu những viên đạn này đều là kiếm hoàn thì đúng là một nghề nghiệp khá đáng sợ!

Mã Giao thấy vẻ mặt của hắn, càng đắc ý hơn, hơi trầm ngâm một chút, nghĩ thầm dù sao cũng là một số thứ căn bản, cũng chẳng phải là bí mật, Lý Diệu có lòng muốn nghiên cứu thì rất dễ tìm được từ những nơi khác, nói với hắn cũng không ngại, mọi người kết thiện duyên, ngày sau còn có rất nhiều cơ hội hợp tác.

Mã Giao vươn ba ngón tay ra, nói:

- Thương tu cường đại từ Trúc Cơ kỳ trở lên đương nhiên là có ngàn vạn thần thông để khống chế loại kiếm hoàn đặc thù là đạn này, mà đối với thương tu Luyện Khí kỳ vừa mới nhập môn, chủ yếu tu luyện ba thần thông.

- Thứ nhất là xạ kích thuật.

- Xạ kích thuật của người tu chân không phải là xạ kích thuật thường quy như 'ba điểm một đường, hít thở thật đều' của người thường, mà là nghiên cứu khống chế điểm đạn rơi như thế nào, tập trung hơn trăm điểm đạn rơi vào một chỗ.

Mã Giao nhìn trái nhìn phải, từ bên cạnh với lấy một thi thể đã vỡ thành những mảnh nhỏ của Hắc Giáp Đao Lang, nói:

- Bạn học Lý Diệu, đây là Hắc Giáp Đao Lang ngươi bắn chết, ngươi xem, toàn bộ thân thể đều nát bươm, có thể thấy được phạm vi phân bố điểm đạn rơi của ngươi rất lớn, đạn không bắn vào một chỗ.

Lại túm lấy một thi thể Hắc Giáp Đao Lang khác.

- Đây là một con Hắc Giáp Đao Lang ta tiêu diệt, ngươi xem, điểm đạn rơi tất cả đều tập trung cùng một chỗ. Tất cả viên đạn trên cơ bản đều bắn trúng một chỗ.

Lý Diệu cẩn thận quan sát sự khác nhau của hai cỗ thi thể, khẽ gật đầu.

Mã Giao nói:

- Pháo oanh kích xoay sáu nòng tuy rằng hỏa lực hung mãnh, nhưng ngươi không thể khống chế điểm đạn rơi một cách chính xác, mỗi một đạn đều bắn vào những chỗ khác nhau, chẳng khác nào là khiến toàn thân yêu thú đều phải nhận lực phá hoại, lực phá hoại cục bộ tất nhiên là không thể đề thăng.

- Mà những thương tu chúng ta sẽ tận lực khống chế điểm đạn bắn vào, đảm bảo mỗi một phát đạn đều bắn trúng vết thương mà phát trước đã gây ra, như vậy, thương càng thêm thương, lực phá hoại tất cả đều dồn vào một điểm. Tất nhiên uy lực sẽ tăng cao.

- Có lẽ ngươi vừa rồi thấy bạn học Bối Tinh Tinh dùng một phát súng bắn trúng đầu yêu thú, kỳ thật đó không phải là một phát, mà là nàng ta trong nháy mắt bắn liền năm phát, tốc độ cực nhanh, tiếng súng nối liền với nhau, tất cả viên đạn trong nháy mắt bắn trúng một điểm, đừng nói là Hắc Giáp Đao Lang, ngay cả Kim Giáp Đao Lang cũng có thể một phát vỡ đầu!

- Mà từ thương tu cường đại chân chính từ Trúc Cơ kỳ trở lên, thậm chí có thể làm được nháy mắt bắn ra hơn trăm phát, xuyên qua cùng một lỗ đạn, nhìn qua thì giống như là chỉ bắn một phát súng, bắn ra một vết thương.

- Lực phá hoại ẩn chứa trong đó mạnh thế nào thì không cần nghĩ cũng biết.

Lý Diệu nhíu mày, suy nghĩ cả nửa ngày, khiêm tốn thỉnh giáo:

- Ta cũng biết đạo lý tập trung hỏa lực, nhưng sức giật của súng quá lớn, tuy rằng ta cố sức khống chế, mỗi lần bắn ra đạn nổ linh lăng, họng súng vẫn nảy khẽ, quỹ tích bắn sẽ phát sinh một chút biến hóa, dẫn tới đạn lệch khỏi điểm đạn rơi muốn bắn, các ngươi là làm thế nào để họng súng không nảy.

Mã Giao cười ha ha, nói:

- Họng súng nảy là không thể giải quyết, theo thực lực đề thăng, súng và đạn thương tu sử dụng càng cường đại, chỉ cần ngươi theo đuổi uy lực cao hơn, vậy thì vĩnh viễn sẽ có sức giật, tình huống họng súng nảy vẫn phát sinh.

- Ý muốn của chúng ta không phải là khống chế nòng súng, khiến nòng súng không nhúc nhích, như vậy quá cứng nhắc.

- Cách làm chính xác là cảm giác biên độ nảy của họng súng, tính toán lại quỹ tích bắn, tiến hành chỉnh lại phương hướng, bảo đảm điểm đạn rơi là nhất trí.

- Nói ví dụ, phát đạn này khiếng họng súng hơi nảy lên trước 0. 001 mm, vậy thì cổ tay hạ xuống một chút, để họng súng chúi xuống dưới 0. 001 mm.

- Đương nhiên, đây chỉ là nguyên lý, ở trong thực chiến, còn phải tính hướng gió, biến hóa vị trí giã hai bên địch ta, biến hóa rất nhỏ mà hô hấp, nhịp tim của chúng ta mang đến, tóm lại là thiên biến vạn hóa, ảo diệu vô cùng.

Lý Diệu suy nghĩ một chút rồi trợn mắt hỏi:

- Nói cách khác, mỗi lần bắn ra một phát, các ngươi đều phải tính toán lại đường bắn?

Mã Giao nghĩ nghĩ, gật đầu nói:

- Mặc dù ở trong thực chiến, không có khả năng mỗi phát đều tính toán lại, nhưng trên lý luận mà nói thì là như vậy, ta hiện tại có thể làm được bắn 4,7 phát thì tính lại đường bắn, đối phó với Yêu Binh bình thường thì miễn cưỡng là đủ.

Lý Diệu giật mình.

Tốc độ bắn của súng hiện đại cực nhanh, một giây có thể bắn ra hơn mười phát, nói cách khác mỗi giây đều phải tính toán lại đường bắn của phát thứ hai, còn phải tính tới hướng gió, tốc độ gió, mà kẻ địch lại là yêu thú di động tốc độ cao.

Lượng tính toán trong đây thật sự quá kinh người!

Có điều, nếu hắn có thể nắm giữ được loại xạ kích thuật này, không cần cứ phát tính lại một lần, cho dù 10 phát tính lại đường bắn một lần, uy lực của pháo oanh kích xoay sáu nòng cũng có thể đề thăng gấp đôi.

Đến lúc đó, đừng nói Yêu Binh trung cấp, cho dù là Yêu Binh cao cấp, thậm chí Yêu Tướng cũng có cơ hội bắn chết.

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 740

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.