Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phi Kiếm Điên Cuồng

Phiên bản Dịch · 2432 chữ

Lý Diệu giống như là một con chuột tiến vào thùng gạo, nheo mắt lại nhìn bốn phía, khắp nơi đều là những điểm đỏ nhỏ, chen nhau ùa tới.

Lý Diệu đi một vòng dọc theo đường ray, ý đồ tìm kiếm địa điểm yêu khí nồng đậm nhất.

Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đóng đen sì, nhìn kỹ thì là một đống vụn sắt vặn vẹo không thành hình.

Hắn cân nhắc rất lâu, bỗng nhiên minh bạch đây là cái gì, thùng xe thiết giáp tối hôm qua nghĩa vô phản cố lao về phía thú triều!

Không ngờ dưới sự tàn sát bừa bãi của thú triều, biến thành hộp giấy bị bóp nát, trở thành bộ dạng thế này.

Di thể của người tu chân trong thùng xe đã được dọn đi, nhưng Lý Diệu vẫn có thể nghe thấy anh linh gào thét.

- Tu luyện ở đây đi, hy vọng các vị tiền bối có thể giúp ta một tay, chờ ta tu luyện đại thành, nhất định sẽ giết yêu thú báo thù cho các ngươi!

- Trong truyền thuyết, chúng ta đang ở vũ trụ vô tận, tỷ tỷ năm trước từng là một kết tinh linh năng thuần túy không có thực thể, được gọi là Nguyên Thủy Tinh Điểm.

- Bởi vì 'Lực lượng' vô cùng mạnh mẽ khổng lồ nào đó thôi động, Nguyên Thủy Tinh Điểm đã xảy ra một vụ nổ mạnh vượt quá tưởng tượng của nhân loại, linh năng thuần túy gần như là vô cùng vô tận bị nổ tung, hình thành tinh thần, vạn vật và bản thân vũ trụ!

- Mà khi vụ nổ vừa phát sinh...

- Không có hằng tinh, cũng không có hành tinh, chỉ có vô số mảnh vật chất cực nóng và vô cùng cuồng bạo!

- Mảnh vật chất lớn xoay tròn cao, hấp dẫn những mảnh vật chất nhỏ tới, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, lúc này mới dần dần hình thành tinh thần vô tận.

- Áo nghĩa của phương pháp thổ nạp Tinh Hải Vô Hạn là tưởng tượng bản thân là khi vụ nổ vũ trụ xảy ra, giống như mảnh vật chất lớn, tưởng tượng linh năng phù du trong không khí là mảnh vật chất nhỏ, khiến thần hồn của bản thân chuyển động tốc, hấp dẫn linh năng tới để thối luyện khí lực, làm lớn mạnh thần hồn!

- Trong đây có hai điểm mấu chốt!

- Thứ nhất, phải minh tưởng lúc vũ trụ mới nổ ở trong đầu, trong nháy mắt bành trướng, biến thành cảnh tượng vũ trụ bao la, cảm thụ loại cảnh giới 'hỗn độn vừa phân, thiên địa chưa mở', thể hội ý vị vượt quá sức tưởng tượng của nhân loại, không thể nói rõ!

- Thứ hai, phải ở trong minh tưởng khiến thần hồn chuyển động với tốc độ nhanh!

Lý Diệu lặng lẽ minh tưởng áo nghĩa của Tinh Hải Vô Hạn. Mắt khép hờ, giống như ngủ mà không phải ngủ, hít sâu mấy chục lần, mỗi một lần đều dài hơn, tiến vào cảnh giới huyền diệu khó giải thích.

Trong lúc này, cánh đồng hoang vu biến thành vũ trụ bao la vô hạn, bốn phía nóng rực, đại lượng linh năng cuồng bạo vẫn đang xé rách, va chạm, đè ép, phân liệt. Cuối cùng ngưng kết thành từng đoàn vật chất sáng ngời.

Nhiệt độ của mỗi một đoàn vật chất đều cao hơn mặt trời gấp trăm lần!

Mà bản thân Lý Diệu, thân thể cũng nóng lên, giống như cũng biến thành một đoàn vật chất nhiệt độ cao màu vỏ quýt.

Thần hồn của hắn lắc lư, đột nhiên xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh!

Bốn phía bồng bềnh một số đoàn vật chất nhiệt độ cao, bị lực xoay tròn của hắn hấp dẫn, lập tức bồng bềnh trôi về phía hắn, bám vào người hắn, hòa thành một thể với hắn.

Yêu năng!

Yêu năng mãnh liệt dào dạt ùa vào trong cơ thể Lý Diệu!

Cảm giác vô cùng đầy đặn, so với phải hao hết sức chín trâu hai hổ mới cắn nuốt được mấy viên linh năng phù du đáng thương khi ở trong lều trại chữa bệnh thì sảng khoái hơn gấp trăm lần!

Lý Diệu như mở cờ trong bụng, bốn sợi linh ti không ngừng xoay tròn, hút càng nhiều yêu năng hơn vào trong cơ thể. Trải qua sự nghiền ép của cây ký ức của Âu Dã Tử, tinh lọc thành linh năng thuần túy nhất, tống vào tứ chi bách hải, không ngừng làm dồi dào mỗi một khối cơ nhục, mỗi một mạch máu và mỗi một tế bào!

Mỗi một giây, thân thể hắn đều trở nên cường đại hơn, so với vừa rồi thì tiến hóa hơn một cấp số!

- Cường đại, quá cường đại!

Lý Diệu vui sướng nắm chặt quyền đầu, cảm thụ được lực lượng cường đại dũng động trong các khe hở.

Hắn lờ mờ có một loại cảm giác, một quyền này nếu kích phát linh năng tới cực điểm rồi đánh ra, lực phá hoại tuyệt đối cường đại hơn quá khứ gấp mười lần!

Quá khứ, hắn chỉ dựa vào lực lượng nhục thân.

Mà hiện tại, hắn lại trở thành một phần tử của vũ trụ bao la, tinh thần vô tận, mỗi một tế bào đều được lấp đầy, cho dù một điểm đỏ nhỏ cũng không thể cắn nuốt được nữa.

Tựa như sức ăn của con người có hạn chế nhất định, sự hấp thu của người tu chân đối với linh năng cũng có cực hạn, không thể cắn nuốt một cách không có chừng mực, cho tới khi hút sạch linh năng trong thiên địa mới thôi.

Hấp thu một cách không biết tiết chế, cũng không tiến hành luyện hóa, rất có khả năng sẽ dẫn tới linh năng bão hòa quá độ, sinh ra hiện tượng" Trúng độc linh năng".

Giống như là người uống quá nhiều nước, sẽ bị trúng độc nước.

Người bị nghiêm trọng thậm chí sẽ kích phát linh lực trong cơ thể ùa ra, kinh mạch vỡ nứt, tẩu hỏa nhập ma!

Sau khi Lý Diệu cắn nuốt yêu năng khổng lồ thì rồi tiến hành luyện hóa, đủ để hắn tăng liền ba cấp.

Hắn cũng biết đạo lý tham ăn thì vỡ bụng, khắc chế suy nghĩ tham lam, thét dài một tiếng, nhảy xuống khỏi đống sắt vụn.

- Ồ?

Hắn nhìn thấy một hình ảnh vô cùng quỷ dị!

Lại thấy Hắc Dực kiếm đang bồng bềnh giữa không trung, chậm rãi xoay tròn, trong vỏ kiếm mọc ra ba sợi linh ti màu đen, cũng đang cắn nuốt yêu năng.

Quả thực là giống hệt lúc Lý Diệu tu luyện!

Không! Lý Diệu quan sát cẩn thận, phát hiện hiệu suất cắn nuốt linh năng của Hắc Dực kiếm cao hơn hắn!

Khi hắn dùng Tinh Hải Vô Hạn để cắn nuốt linh năng, linh ti chỉ chậm rãi vũ động quanh thân thể.

Mà linh ti từ trên Hắc Dực kiếm lan ra, mỗi một sợi đều bắn ra như súng, quấn hết vòng này tới vòng khác, hình thành linh ti xoắn ốc vô cùng quỷ dị.

Dưới chiều dài như nhau, rõ ràng là linh ti xoắn ốc của Hắc Dực kiếm tiếp xúc với nhiều điểm đỏ nhỏ hơn, hiệu suất cắn nuốt linh năng cao hơn Lý Diệu gấp mười lần!

- Pháp bảo cũng biết tự tu luyện?

- Hơn nữa công pháp tu luyện rõ ràng chính là bản thăng cấp của Tinh Hải Vô Hạn!

- Chẳng lẽ tiểu Hắc vừa nhìn thấy ta tu luyện, nó liền bắt chước theo, thuận tiện còn thăng cấp Tinh Hải Vô Hạn?

- Thế này thì đáng sợ quá!

Lý Diệu ngây ra cửa nửa ngày, bỗng nhiên có phản ứng, biến sắc, kêu lên:

- Không ổn, tiểu Hắc. Mau dừng tay... Không đúng, mau ngậm miệng lại... cũng không đúng, nói chung là ngươi mau dừng lại đi!

Hắc Dực kiếm đột nhiên ngừng cắn nuốt, ba sợi linh ti màu đen xoắn lại với nhau, múa lượn về phía Lý Diệu, tỏ ra bất mãn.

Lý Diệu lòng như lửa đốt chạy đến bên cạnh nó. Cảm giác độ loãng của yêu lực, lúc này mới giải thích nói:

- Chúng ta không thể hút hết tất cả yêu năng, ngày mai sẽ có người tu chân cường đại đến đây để tinh lọc yêu lực, nếu bọn họ phát hiện nơi này rỗng tuếch, không có chút yêu năng nào, khẳng định sẽ tiếp tục truy tra, nếu tra được tới chúng ta thì sẽ rất phiền phức!

Vốn là Lý Diệu cho rằng Hắc Dực chỉ là một thanh phi kiếm có chút cổ quái, cho nên cũng không để ở trong lòng.

Dù sao trong Tu Chân giới đầy rẫy kỳ trân dị bảo, một thanh phi kiếm biết xem TV cũng chẳng có gì là quá lạ.

Nhưng một thanh phi kiếm biết tự tu luyện, tuyệt đối là vật báu vô giá trong mắt không ít cường giả tu chân, một khi bị bọn họ phát hiện, nói không chừng sẽ dùng các loại thủ đoạn để cướp đoạt.

Lý Diệu không hy vọng tiểu Hắc bị những người này cướp đi, dỡ thành linh kiện để nghiên cứu.

Nó là di vật của cha, lại theo mình nhiều năm như vậy, xem như là nửa huynh đệ tỷ muội của mình.

- Két...

Nghe thấy Lý Diệu giải thích. Hắc Dực kiếm không cam lòng lắc lắc mũi kiếm, chậm rãi thu ba sợi linh ti màu đen vào vỏ kiếm.

Khi thu tới sợi cuối cùng. Linh ti lại rất không cam lòng múa may, bắt lấy điểm đỏ nhỏ cuối cùng, hút vào trong cơ thể, lúc này mới ý vị chưa tận rút trở về.

Lý Diệu cười cười gõ vào vỏ kiếm, nói:

- Ê, tiểu Hắc, ta chỉ bảo ngươi làm việc cẩn thận một chút, cũng không phải bảo ngươi không cắn nuốt linh năng nữa, có cả đống yêu năng lớn như vậy mà không thể hấp thu thì trong lòng ta cũng rất khó chịu!

Lý Diệu từ nhỏ ăn trộm quen rồi nên biết được điểm mấu chốt.

Nếu Hắc Dực kiếm cứ ở một chỗ ăn như hổ đói, ăn sạch toàn bộ yêu năng trong một khu vực, tạo thành một mảng "Yêu năng trống rỗng".

Ngày mai người tu chân cấp cao tới cái là biết, khẳng định từng có người ở đây tu luyện!

Nếu bọn họ đảo chỗ, hấp thu nơi này một chút, hấp thu nơi kia một chút, cho dù là người tu chân cấp cao cũng không thể biết được tổng số yêu năng ở nơi này, sao có thể phát hiện ra?

Giống như có mười hộp kẹo đầy, nếu Lý Diệu trộm sạch kẹo bên trong một hộp, đương nhiên sẽ bị người ta phát hiện ra ngay.

Nhưng nếu lấy mỗi hộp một ít, không thể dễ dàng phát hiện được.

Một tiếng tiếp theo, Lý Diệu và Hắc Dực kiếm bay loạn trên chiến trường yêu thú, bay đến một nơi thì cắn nuốt một số yêu năng, lại vung linh ti đẩy những yêu năng còn lại bay tán loạn, khiến các điểm đỏ nhỏ phân bố đều.

Hắc Dực kiếm càng cắn nuốt, Lý Diệu càng hết hồn.

Bởi vì Lý Diệu phát hiện:

- Sức ăn

quái thai của tiểu Hắc dường như là vô cùng vô tận.

Trong một giờ ngắn ngủi đã cắn nuốt yêu năng gấp mười lần Lý Diệu!

Hơn nữa xem ra nó vẫn khá là khắc chế, nếu cắn nuốt điên cuồng một cách không tiết chế, nó thậm chí có thể quét sạch tất cả yêu năng ở nơi này.

- Tên này rốt cuộc là pháp bảo ai luyện chế ra vậy, ăn gì mà khỏe quá!

Lý Diệu oán thầm.

Hắc Dực kiếm tận tình rong chơi trong biển yêu năng, giống như là một kẻ đói bụng mười ngày mười lao vào trong rừng rượu thịt, ăn vô cùng thích thú.

- Tiểu Hắc, không thể ăn nữa, ăn nữa thì yêu năng sẽ quá loãng, sẽ bị người khác phát hiện! Nếu ngươi vẫn chưa ăn no thì cùng lắm chờ ta kiếm tiền, mua tinh thạch phẩm chất cao có linh năng cường đại cho ngươi ăn!

Lý Diệu có chút đau lòng nói.

Chỉ bằng vào biểu hiện ra ngoài mà Hắc Dực kiếm thể hiện ra, nếu lấy tinh thạch ra làm đồ ăn vặt để ăn, chắc trong một tuần là có thể ăn sạch toàn bộ gia sản của Lý Diệu.

Linh ti của Hắc Dực kiếm bay loạn, phát ra tiếng "Xèo xèo" ý vị chưa tận, lại dùng linh ti chỉ chỉ về phía Lý Diệu, giống như đang nói:

- Là ngươi nói đấy nhé, tinh thạch phẩm chất cao, ta đợi!

Lúc này mới lưu luyến thu hồi linh ti, bay đến trước mặt Lý Diệu.

Nhớ lại mười phút điên cuồng nhanh như điện chớp vừa rồi, Lý Diệu biến sắc, lời lẽ chính nghĩa nói:

- Tiểu Hắc, chúng ta trước tiên phải nói rõ, căn cứ vào quy định của pháp luật tu chân cơ bản, khi ngự kiếm mà đi phải chính trung bình hòa, không thể lúc nhanh lúc chậm! Cho nên khi về ngươi nhất định phải...

Hắn còn chưa nói nói, Hắc Dực kiếm đã phát ra tiếng "Xèo xèo" bực mình, hắc mang lóe lên, xuất hiện dưới háng Lý Diệu, nhấc Lý Diệu lên, lập tức sinh ra lực hút cường đại, dính chặt Lý Diệu vào thân kiếm.

- Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta và ngươi không oán không cừu, ta ngày hôm qua còn tra dầu giúp ngươi, còn cọ rỉ cho ngươi nữa!

Lý Diệu hét lên, thật sự là sợ tới rụng cả trứng.

Trong Vỏ kiếm truyền đến một tiếng kim loại ma sát giống như đang châm biếm, lại một luồng khói đen trào ra, tinh không sau lưng Lý Diệu hình thành hai cái cánh cánh màu đen hơn trăm thước

Hắc Dực kiếm hóa thành một đoàn lưu quang màu đen, hạ xuống thẳng tắp, gào thét lướt về phía mặt đất.

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 777

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.