Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hết Tốc Độ Tiến Về Phía Trước Đi!

Phiên bản Dịch · 2552 chữ

Trong tất cả bình luận đều kèm vào từng đạo thần niệm, là mấy người trẻ tuổi thần thái sáng láng, tinh thần phơi phới, tu luyện Ngũ Hổ Vấn Tâm quyết. Thoạt nhìn đều có chút thành tựu, quanh người lưu quang đầy màu sắc, khiến người ta có chút động lòng.

Những người này đều là đệ tử của Ngũ Hổ tông, đều được nhờ vả. Ngàn vạn lần đừng mắc mưu, đương nhiên, nếu ngươi muốn gia nhập Ngũ Hổ tông thì không nói." Tiểu trợ thủ tu chân nói.

Lý Diệu vội vàng lắc đầu, trong lòng thầm hô nguy hiểm thật.

Nếu không có nhắc nhở của tiểu trợ thủ tu chân, chỉ xem những bình luận rất có sức hấp dẫn ở trang tải xuống này, nói không chừng hắn cũng sẽ thử một chút. Vậy thì toi rồi.

- Cho dù mỗi một người tu chân vừa nhập đạo, ta đều sẽ nhắc nhở, nhưng vẫn có người người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Biết sao được, lòng tham của con người đâu có dễ dàng vượt qua, ta cũng chỉ có thể nói tới đây thôi.

Tiểu trợ thủ tu chân tiếp tục nói:

- Ngươi là học sinh của Đại Hoang Chiến viện, đợi tới Đại Hoang Chiến viện rồi tất nhiên sẽ được truyền thụ phương pháp thổ nạp cao cấp. Trước mắt, ta có thể cho ngươi trước một bộ phương pháp thổ nạp cơ sở do Chính phủ Liên Bangmiễn phí trao tặng, Tinh Hải Vô Hạn.

Tinh Hải Vô Hạn là phương pháp thổ nạp từ hơn trăm người tu chân căn cứ vào một bộ điển tịch tu chân cổ đại thiếu xót, tiến hành bổ sung, cùng nghiên cứu ra. Bộ công pháp này hiệu suất hấp thu linh năng rất thấp, tu luyện rất chậm, có điều hay ở chỗ công chính bình hòa, tuyệt đối sẽ không tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa vô cùng đơn giản, dễ dàng bắt đầu!"

- Mà ưu điểm lớn nhất của nó là tính kết hợp rất mạnh! Có thể ghép nối với tất cả phương pháp thổ nạp và phương pháp pháp vận dụng của Liên Bang. Bất kể ngươi luyện đến tầng thứ mấy đều có thể dễ dàng chuyển đổi tới phương pháp thổ nạp cấp cao hơn.

Tiểu trợ thủ tu chân vung tay lên. Đại lượng thần niệm truyền tống đến não của Lý Diệu.

Tinh Hải Vô Hạn quả nhiên đúng như nó nói, nguyên lý vô cùng đơn giản, cấp độ của không nhiều, tổng cộng chỉ có ba cảnh giới, rất dễ bắt đầu. Là căn bản trong căn bản.

Lý Diệu đã cắn nuốt đại lượng ký ức của Âu Dã Tử, đã sớm có hiểu biết về pháp quyết tu chân căn bản, cho dù chưa tự mình luyện nhưng cũng ở trong mộng Nam Kha xem cổ tu khác thể hiện.

Suy nghĩ một chút, hắn đã lần mò ra được sự ảo diệu của Tinh Hải Vô Hạn.

- Môn phương pháp thổ nạp căn bản do Chính phủ Liên Bangtặng miễn phí này rất ảo diệu!

- Không ngờ có thể bắt chước trạng thái trước khi hỗn độn mới phân, lúc vũ trụ nổ mạnh. Tinh thần đại hải còn chưa hình thành!

- Huyền bí, thần diệu! Thật muốn lập tức thử một chút!

Lý Diệu trong lòng khẽ động, lại nghĩ tới chiến trường tràn ngập yêu năng.

Hắn rốt cuộc không kiềm chế được, bảo tiểu trợ thủ tu chân ghi lại tiến độ đọc của mình, vội vàng rời khỏi mạng tu chân Liên Bang.

- Tiểu Hắc. Chúng ta đi!

Lý Diệu nhét Hắc Dực kiếm vào ba lô, thò đầu ra khỏi lều, dáo dác quan sát một phen, phát hiện bốn bề vắng lặng, lúc này mới lén lút ra khỏi lều.

Bốn phía cảnh giới cũng không nghiêm mật, trên cả đoàn tàu có mấy ngàn hành khách, mỗi một hành khách đều phải kiểm tra cẩn thận, xem trên người bọn họ có lưu lại khí tức yêu tộc hay không. Tất cả quân nhân và người tu chân đều bận tíu tít.

Đối với người đã được kiểm tra bảy tám mươi lần, trăm phần trăm là thuần nhân loại như Lý Diệu thì tất nhiên sẽ không quá để ý.

Hơn nữa thân phận của Lý Diệu bất đồng. Hắn chẳng những có thân phận quân nhân thương cấp một của Liên Bang, còn ở trong chiến đấu sửa được Thái Ất Lôi Từ pháo, lại vừa học sinh của Đại Hoang Chiến viện vừa thăng cấp người tu chân.

Bất kể là một thân phận nào cũng đều khiến cho người ta tuyệt đối yên tâm.

Cho nên, cho dù có mấy quân nhân nhìn thấy hắn đi tới đi lui chung quanh sân ga thì cũng không để ý nhiều. Chỉ cho là hắn ra ngoài cho đỡ buồn.

Người tu chân vừa thăng cấp đều sẽ quái gở kỳ cục. Có một số người có các loại pháp môn tu luyện ngạc nhiên cổ quái, muốn tu luyện ở thời khắc mấu chốt sắp đột phá.

Chỉ cần không phải hành vi trái pháp luật. Bình thường sẽ không có ai đi can thiệp vào một người tu chân.

- Tiểu Hắc, đi thôi!

Lý Diệu lấy Hắc Dực kiếm từ trong ba lô ra, bồng bềnh giữa không trung.

Hắn lảo đảo bò lên, hai tay dang ra để giữ thăng bằng, rụt rè đứng trên phi kiếm.

Quá khứ hắn là người thường, chỉ có thể cưỡi Hắc Dực kiếm như cưỡi chổi, hai chân kẹp chặt, hai tay ôm chặt, bộ dạng chật vật vô cùng, căn bản không giống như "Ngự kiếm phi hành", mà là "Cưỡi kiếm":

- Kẹp kiếm

:

- Ôm kiếm

Hiện giờ hắn thăng cấp thành người tu chân, tất nhiên phải thử ngự kiếm phi hành, tung hoành vạn dặm tiêu diêu tự tại, vậy mới không uổng công tu luyện.

Trán Lý Diệu, bốn sợi linh ti lại vươn ra, quấn hết vòng này tới vòng khác trên Hắc Dực kiếm, lập tức sinh ra cảm giác nhân kiếm hợp nhất, huyết mạch giao hòa.

- Phóng hết tốc lực đi tiểu Hắc!

Trong ngực Lý Diệu đầy lý tưởng hào hùng, hắn ngửa mặt lên trời thét dài:

- Gừ gừ gừ gừ, ta là vua của thế giới!

Hắc Dực kiếm khẽ run lên, trên thân kiếm có linh ba chớp động.

Quá khứ Lý Diệu chỉ có thể bằng vào động tác của nó để đoán, nhưng hiện tại Lý Diệu có thể cảm nhận được "Cảm xúc" của nó một cách mơ hồ, nó giống như đang nói:

- Phóng chết tốc lực, ngươi chắc chứ?

- Đương nhiên!

Lý Diệu tràn đầy tự tin nói.

Vỏ kiếm của Hắc Dực kiếm điểm nhẹ về phía trước, giống như là đành bất lực, nói:

- Vậy được thôi!

Sau đó...

Dưới chân Lý Diệu truyền đến tiếng rít đinh tai nhức óc, hắn giống như bị người ta đấm một quyền vào mặt, cả người ngả ra sau.

Hắc Dực kiếm không ngờ trong nháy mắt đẩy tốc độ đến cực hạn, tiếp cận vận tốc âm thanh!

- Khoa trương quá!

Lý Diệu hét thảm.

Hắn xuýt nữa thì từ trên Hắc Dực kiếm ngã xuống, nào còn dám giữ tư thái tiêu sái "Ngự kiếm mà đi", vẫn giống như trước kia thành thành thật thật hai chân kẹp chặt, hai tay ôm gì, giữ tư thế "Cưỡi chổi", lúc này mới có thể miễn cưỡng ổn định thân hình!

Tiểu Hắc, tốc độ của ngươi không ngờ nhanh hơn không chỉ gấp mười lần trước kia! Thì ra trước kia là ngươi luôn nhường ta!" Lý Diệu kêu lên.

Hắc Dực kiếm đang bay với tốc độ cao khẽ run lên, vỏ kiếm cọ sát trên dưới, giống như hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi thấy thế nào?

- Thích! Thật sự thích như lên tiên!

Khoảng chừng nửa phút, Lý Diệu mới miễn cưỡng thích ứng với phi hành với á vận tốc âm thanh, khoái cảm giống như chém gió chặt sóng quả thực là không gì sánh kịp, khiến adrenalin trong cơ thể hắn không ngừng sôi sục, thích tới cực điểm.

Vù vù vù!

Vù vù vù vù vù vù!

Hắc Dực kiếm thấy hắn đã dần dần thích ứng, tốc độ lại tăng thêm một bậc, đồng thời không ngừng gia tốc, giảm tốc, lúc dừng lúc đảo hướng, lúc xoay ba trăm sáu mươi độ, lúc thì bay lên vuông góc trong không trung, lúc thì lao vuông góc xuống đất rồi đột nhiên dừng lại, các động tác khiến các cường giả Kim Đan cũng phải trợn mắt há hốc mồm đều được vừa xuất hiện trên Hắc Dực kiếm.

- A, a, a, a, a!

Lúc ban đầu Lý Diệu còn miễn cưỡng có thể theo được tiết tấu của Hắc Dực kiếm, đến về sau thì chỉ còn tiếng hét thảm.

Khi đang đang tiến hành mấy lần từ tốc độ siêu âm quay về tốc độ bình thường thì lực ly tâm cực lớn khiến Lý Diệu hoài nghi mình sẽ bị hất văng, có điều trên người Hắc Dực kiếm lại sinh ra một lực hút quỷ dị, hút chặt hắn vào thân kiếm!

- Dừng, mau dừng lại!

Tiếng kêu thê lương của Lý Diệu bị cuồng phong xé thành từng mảnh, cũng không biết Hắc Dực kiếm có nghe thấy hay không.

Có điều cho dù nghe thấy thì chắc nó cũng mắt điếc tai ngơ.

Năm phút đồng hồ tiếp theo, Lý Diệu đã trải qua một lần phi hành kích thích mạo hiểm nhất trong nhân sinh, không cần phải nói, hết lần này tới lần khác trong một giây thì tiếp cận vận tốc âm thanh, rồi lại trong một giây thì dừng lại một cách quỷ dị; Cũng không cần phải nói Hắc Dực kiếm mang theo hắn chỉ dùng nửa phút thời gian đã vọt tới trung bộ của tầng khí quyển. Thiếu chút nữa thì có thể lao về phía tinh không vô tận.

Lại nói trong mười giây cuối cùng bọn họ từ trời cao vạn thước vừa xoay tròn vừa lao xuông đất cấp tốc, người và kiếm đều hóa thành mũi khoan xoay tròn cao, cho tới khi cách mặt đất không tới một thước thì Hắc Dực kiếm mới dừng lại, lao nhanh về phía trước vuông góc với mặt đất, đầu ngón chân của Lý Diệu gần như sắp cào đất ra hai chiến hào sâu hoắm!

- Nôn!

Khi Hắc Dực kiếm dừng lại, sắc mặt Lý Diệu đã trở nên trắng bệch còn hơn cả người chết, hắn đang ôm bụng, nôn mửa liên tục.

Hắc Dực kiếm lại rất hưng phấn vừa múa vừa hát ở bên cạnh, không ngừng xoay quanh Lý Diệu, giống như đang nói:

- Đã lâu rồi không được bay thích như vậy!

Cuối cùng nó dừng lại ở trước mặt Lý Diệu, vỏ kiếm ma sát với mũi kiếm, phát ra tiếng châm biếm "Xèo xèo". Tựa hồ muốn nói:

- Thế mà cũng nôn à? Yếu quá!

- Ngươi... Chủ nhân trước của ngươi là cường giả Kim Đan à?

Lý Diệu chảy cả nước mắt, vô cùng suy yếu hỏi.

Hắc Dực kiếm rất kiêu ngạo lúc lắc mũi kiếm.

Không biết vì sao, Lý Diệu lập tức hiểu ý nó.

- Kim Đan? Chỉ là một Kim Đan thì sao xứng làm chủ nhân của ta?

-... Thật muốn sớm trở thành luyện khí đại sư, dỡ tinh phiến khống chế của ngươi ra xem, rốt cuộc là tinh phiến khống chế gì mới có thể tạo nên một pháp bảo quái dị như vậy!

Lý Diệu lẩm bẩm.

Hắc Dực kiếm lập tức phát ra hồng mang nguy hiểm.

- Ý của ta là nói, thật muốn sớm trở thành luyện khí đại sư, như vậy mới có thể tách lớp ngoài của ngươi ra. Giúp ngươi tiến hành bảo dưỡng và thăng cấp!

Lý Diệu vội vàng bổ sung.

Hắc Dực kiếm két một tiếng, lúc này mới hài lòng. Lười biếng bồng bềnh trong hư không, để mặc cho gió nhẹ đưa đẩy nó, trôi nổi chung quanh trên cánh đồng hoang vu.

Lý Diệu thở hổn hển một hồi lâu, mới đưa lại được tim đang bay loạn chung quanh về lại lồng ngực, có chút gian nan ưỡn thẳng người quan sát bốn phía.

Hắn kinh ngạc phát hiện, mình đã ở trong di tích chiến trường yêu thú.

- Quá cường đại, chỉ mất mười phút đã tới, tốc độ so với chiến toa quân dụng còn nhanh hơn không chỉ gấp mười lần!

Lý Diệu thầm kinh hãi, có điều càng yên tâm hơn.

Có Hắc Dực, hắn hoàn toàn có thể trước khi người khác phát hiện, trở lại nhà ga một cách thần không biết quỷ không hay.

Phóng mắt nhìn, trên sa mạc hoang vắng là một mảng vắng lặng, trừ một đường tinh quỹ kéo dài ra xa xa thì không có dấu vết của tạo vật nhân loại nào, giống như mình đang ở thời đại hồng hoang.

Thi thể yêu thú la liệt khắp nơi, tỏa ra từng dòng yêu khí, giống như một lực trường vô hình, bao phủ trong phạm vi mấy chục dặm, không khí dinh dính sền sệt, lộ ra có chút áp lực.

Yêu khí có tính lây bệnh rất mạnh, ở lâu bên trong, sẽ khiến người ta biến thành quái vật mất đi thần trí, chỉ biết giết chóc.

Cho dù là đối với người tu chân cấp thấp mà nói, yêu khí chưa được luyện hóa cũng sẽ làm kinh lạc bế tắc, linh năng ô nhiễm, tạo thành hậu quả nghiêm trọng như tẩu hỏa nhập ma, sa đọa vào yêu đạo.

Trừ phi là cần thiết, ví dụ như vừa rồi tiểu đội tìm hồn tiến vào tìm kiếm tàn hồn, mới bịt mũi tiến vào khu vực yêu khí nồng đậm.

Nếu không, bất kể là người thường hay là người tu chân cấp thấp đều không muốn tiếp cận yêu khí nồng đậm như vậy.

Bởi vậy xung quanh không có quân Liên Bang thủ vệ, cũng không có người tu chân tuần tra, chỉ thiết lập biển cảnh cáo ở chung quanh, còn vòng quanh bên ngoài khu vực yêu khí tràn lan bố trí một cấm chế nhằm vào người thường.

Đạo cấm chế này là chuyên môn dùng để ngăn cản người thường, không để cho bọn họ tiến vào khu vực yêu khí lan tràn.

Đối với người tu chân ngự kiếm mà đi như Lý Diệu, đương nhiên không có chút hiệu quả nào.

- Nghe Đinh lão sư nói, ngày mai sẽ có một số người tu chân chuyên môn luyện hóa yêu khí mang theo pháp bảo đặc thù tới đây, tiến hành 'Tinh lọc' khu vực này, trước mắt, nơi này không có một bóng người, trở thành sân tu luyện tuyệt hảo, thích hợp để ta ăn no nê!

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 736

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.