Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân Thế Giới

Phiên bản Dịch · 2274 chữ

Lời còn chưa dứt, Giang Đào cảm giác một nguồn sức mạnh vọt tới ngực mình, bị Lý Diệu đẩy ra ba, bốn bước, tấm Kim linh thông tạp kia rớt trên mặt của Giang Đào.

Hai con mắt Lý Diệu đỏ như máu, một luồng sức mạnh quỷ dị từ sâu trong cốt tủy phun trào ra, khiến cho hắn không thể ngăn chặn kích động, muốn nhét nắm đấm tràn đầy hỏa diễm vào miệng Giang Đào.

Giang Đào sửng sốt, không nghĩ tới tên hạ nhân này lại không nể mặt mình mà dám đẩy mình.

Mà mình lại thật sự bị hắn đẩy ra.

Linh căn giác tỉnh là hiện tượng thần bí nhất Tu Chân Giới, mỗi một người tu chân giác tỉnh linh căn thì đều gặp trạng thái khác nhau, mà Giang Đào thuần túy là người tu chân sáng tạo, linh căn giác tỉnh vốn không hề có phản ứng thống khổ như thế.

Hắn nằm mộng cũng không ngờ Lý Diệu đang ở ngay biên giới giác tỉnh.

Chỉ cần thêm một điểm kích thích, một chút kích thích nho nhỏ liền có thể…

Giang Đào giận tím mặt, bước đến trước mặt Lý Diệu, tóm cổ áo Lý Diệu, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ta hảo tâm kết giao ngươi mà ngươi lại nhục nhã ta như vậy, thực làm cho ta không còn chút thể diện nào."

"Làm sao, ngươi có phải cho rằng bảy người ngu ngốc kia đều là anh hùng, mà ta là cái loại nhát gan, vậy thì như thế nào? Hiện tại ta sống sót, có thể hưởng thụ cuộc sống, còn bảy tên ngu ngốc đã chết, không còn sót lại một chút cặn."

"Ngu ngốc?"

Lý Diệu khí thế hừng hực, từ nơi sâu thẳm trong con ngươi hắn hiện ra tia gợn sóng.

Giang Đào cười gằn:

"Rõ ràng là người tu chân có thực lực mạnh mẽ, lại vì một đám người bình thường bé nhỏ không đáng kể mà đi chết, không phải ngớ ngẩn thì là cái gì?"

"Nói cho ngươi biết, tiểu tử ngốc, nơi này là đại hoang, cho nên có rất nhiều người tu chân, lúc đó trên xe ít nhất còn có mười người tu chân, bọn họ đều giống như ta, làm ra lựa chọn sáng suốt nhất."

"Chúng ta thực sự là loại nhát gan? Đương nhiên không phải. Cái này chúng ta gọi là bảo lưu thực lực chờ thời cơ, quân tử báo thù mười năm không muộn."

"Chỉ có bảy tên đần độn ngớ ngẩn này mới đứng ra đối cứng với thú triều."

"Cường giả máu tươi nên vì người yếu mà chảy, ha ha ha ha, đã niên đại nào rồi mà còn nói mấy lời đó, thực làm ta cười đến rụng răng."

"Nói chung ngươi nghe kỹ cho ta, ta là người tu chân Luyện Khí kỳ tầng ba, là con cháu Giang gia, lực lượng của ta không phải người có tư cách tưởng tượng, chỉ cần ngươi dám nói ra ngoài nửa câu, ta sẽ ép chết tên nhà quê ngươi như ép một con kiến, ngươi nghe rõ chưa?”

Không rõ.

Lý Diệu hoàng toàn không nghe rõ.

Chỉ nghe được nơi sâu xa trong não vực như có một vụ nổ.

"Keng."

Gông xiềng cầm cố thần hồn đã đứt đoạn, phảng phất như vỡ đê, sức mạnh mãnh liệt sôi trào từ nơi sâu xa nhất trong não vực phun mạnh ra.

Trong nháy mắt, con mắt Lý Diệu hoàn toàn đỏ ngầu, toàn bộ thế giới đều nhuộm thành màu đỏ, bên tai truyền đến tiếng biển gầm, phảng phất ngàn tỉ viên bom tinh thạch đồng thời nổ tung, nổ bay hắn đến một tân thế giới cực kỳ đặc sắc.

Lý Diệu hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ, nắm đấm thép như hoá thành một con hung thú rít gào, không thể nhẫn nhịn, chưa kịp nghe lệnh từ não bộ mà đã phát cuồng lên.

"Lạch cạch."

Âm thanh có vẻ giống dưa hấu nát bét vang lên, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết đau đớn.

Máu tươi của Lý Diệu sôi trào lên đến tận giọt cuối cùng.

Nắm đấm của hắn hoá thành hung thú, không tự chủ được mà nắm chặt, giơ lên, đấm tới và nổ tung.

Sau đó hắn không còn biết gì nữa.

Chẳng biết qua bao lâu, Lý Diệu mở mắt, đầu óc trống rỗng, phát hiện mình đang nằm trong một căn lều chữa bệnh.

Nửa cơ thể hắn được ngâm trong nước thuốc chữa bệnh màu xanh nhạt, tuy dính nhơm nhớp nhưng hết sức thoải mái.

Có điều khắp toàn thân cực kỳ đau nhức, phảng phất như bị một đoàn tàu nghiền ép qua lại mười mấy lần vậy.

Điều làm hắn thực sự kinh ngạc là…

"Sắc thái? Sao nhiều sắc thái như vậy?"

Lý Diệu nháy mắt, có chút mê man đánh giá bốn phía.

Hắn phát hiện toàn bộ thế giới này tuyệt nhiên không giống như trước khi hôn mê, sắc thái xán lạn vô cùng, thêm ra mấy trăm màu sắc mà hắn không thể gọi tên.

Hơn nữa trong không khí lại trôi nổi rất nhiều điểm sáng nhỏ với màu sắc sặc sỡ.

Loại trạng thái quỷ dị này căn bản không thể dùng lời nói để diễn tả.

Giống như là một người bị bệnh mù màu bẩm sinh, chỉ có thể nhìn thấy hai màu đen trắng, nhưng trong nháy mắt lại có thị giác bình thường, đủ loại màu sắc và các loại hào quang rực rỡ nhảy vào võng mạc của hắn, lại còn được phóng to gấp trăm lần, chấn động không gì sánh kịp, khiến cho cảm nhận của Lý Diệu vào giờ khắc này là vô cùng đặc sắc.

Hơn nữa Lý Diệu phát hiện, không chỉ hết thảy các vật thể đều phóng ra hào quang rực rỡ gấp trăm lần bình thường, mà ngay cả trên người hắn cũng mơ hồ toả ra ánh sáng bảy màu cầu vồng.

Trên trán hắn, vị trí mi tâm sinh ra ba cái “linh tia”, vừa mảnh vừa dài, khẽ đung đưa theo hô hấp của hắn.

Trong không trung có mấy điểm sáng nhỏ chậm rãi bồng bềnh trôi qua, “linh tia” bỗng nhiên duỗi ra, hút lại một điểm sáng nhỏ.

Giống như con rắn nuốt trứng gà, điểm sáng nhỏ theo linh tia hút vào đại não, trải qua quá trình chuyển hoá đơn giản đã biến thành một luồng năng lượng hết sức mát mẻ, đưa vào toàn thân, khiến cho toàn thân hắn được thư thái, thoải mái đến cực điểm.

"Đây là cái gì?"

Lý Diệu đưa tay ra bắt, nhưng bàn tay lại xuyên qua linh tia, không hề chạm đến bất kỳ đồ vật gì.

Dùng ngón tay xoa xoa mi tâm, không cảm giác được mặt có gì lạ.

Nhưng thần hồn của hắn rõ ràng có thể cảm giác được, trong não vực của hắn sinh ra một bộ phận hoàn toàn mới, do thân thể tiến hoá mà thành, chính là bộ phận thao túng linh tia.

Lý Diệu hơi suy nghĩ, ba cái linh tia lập tức vung lên, rất nhanh đã nuốt chửng mười mấy điểm sáng nhỏ, tất cả đều được hút vào não vực, tẩm bổ thần hồn và thể phách.

Điểm sáng nhỏ bốn phía thấy thế liền dồn dập né tránh, tốc độ trôi nổi nhanh hơn rất nhiều, giống như sinh vật phù du trong đại dương.

"Nếu như linh tia có thể dài hơn chút nữa là tốt rồi." - Lý Diệu nghĩ thầm.

Cái ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, đại não lập tức đau xót, thần hồn chất chứa sức mạnh cuồn cuồn, tập trung vào bộ phận mới hình thành của thân thể.

Không chỉ ba cái linh tia trở nên càng dài, thậm chí còn mọc ra cái linh tia thứ tư hơi ngắn, hơn nữa tốc độ múa của linh tia cũng tăng nhanh rất nhiều.

Trong chốc lát đã bắt lấy hơn trăm điểm sáng nhỏ.

"Lợi hại như vậy? Nếu như lập tức mọc ra hàng trăm cây linh tia, chẳng lẽ có thể quét sạch sành sanh hết thảy điểm sáng nhỏ?"

Lý Diệu rất hưng phấn.

Nhưng lần này, phần thân thể tiến hoá thành bộ phận mới không đáp lại lời hô hoán của hắn, trái lại từ nơi sâu xa trong đại não mơ hồ truyền đến lời cảnh cáo, khiến cho hắn tỉnh lại trong nháy mắt.

Yêu cầu này rất quá đáng, vượt qua phạm vi năng lực của hắn, trừ phi hắn đồng ý tiêu hao sinh mệnh, bằng không thì trong một chốc là không làm nổi.

"Xem ra linh tia sinh trưởng là có cực hạn, nhất định phải làm từng bước, chậm rãi sinh trưởng, không thể một lần là xong "

Từ trong khoang chữa bệnh, Lý Diệu gian nan ngồi dậy, tò mò đánh giá tân thế giới xa lạ.

Hắn phát hiện, khi hắn nhắm hai mắt lại thì vẫn có thể nhận biết được thế giới vô cùng xán lạn, hơn nữa trở nên càng thêm rõ ràng.

"Chẳng lẽ phần thân thể tiến hóa thành bộ phận mới lại có thể trực tiếp cảm tri thế giới?"

Lý Diệu thẳng thắn dùng hai tay che khuất con mắt, tập trung thần niệm về trán, quét hình về phía trước.

"Ồ?"

Lý Diệu rất nhanh phát hiện, ở phía đối diện hắn còn có một khoang chữa bệnh khác, bên trong có một người bệnh đang nằm.

Trên người người này tỏa ra "ánh sáng" mãnh liệt hơn hắn gấp trăm lần.

Lý Diệu không định hình, như ngọn nến trước gió, theo gió chập chờn, không ngừng phụt ra hút vào, cảm giác có thể tắt bất cứ lúc nào.

Mà ánh sáng quanh thân người này mơ hồ lưu động như nước sông, hình thành một bộ chiến giáp lấp loáng, vững vàng bao bọc cả cơ thể.

Hơn nữa…

Linh tia trên trán người này không chỉ nhiều, mà còn tráng kiện hơn, đan dệt thành một vòng xoáy to lớn, sản sinh sức hút mạnh mẽ, hút hết điểm sáng phù du vào.

Dễ như ăn bánh, hiệu suất cao hơn Lý Diệu gấp trăm lần.

“Cái kết cấu vòng xoáy linh tia này tốt quá, huyền diệu quá.”

Lý Diệu âm thầm khen ngợ, đang muốn cẩn thận nghiên cứu một chút, từ trên người người bệnh bỗng nhiên phóng tới một chùm sáng chói mắt, khiến cho đại não Lý Diệu bị đau nhói.

Nhìn lại thì trên cơ thể người bệnh kia chỉ còn một mảnh đen sì sì, mọi cái linh quang đều biết mất, không nhìn thấy nữa.

"Tiểu huynh đệ, tùy tiện dò hỏi bí pháp tu luyện của người khác là chuyện tối kiêng kỵ trong Tu Chân Giới, nể tình ngươi vừa trở thành người tu chân, lão tử không tính toán, có điều nếu ra bên ngoài, không nên gian xảo quét tới quét lui trên người tu chân như vậy nữa.”

Một âm thanh hào sảng vọng tới.

Lý Diệu sững sờ, mở mắt nhìn lại, khoang chữa bệnh đối diện xuất hiện một khuôn mặt xấu xí thực là làm cho người khác muốn giương cung bạt kiếm.

Lý Diệu mặt đỏ lên, đang muốn xin lỗi, nhưng ba chữ trong lời nói của đối phương làm hắn sững sờ, lập tức mừng rỡ như điên, nhảy lên từ khoang chữa bệnh.

"Người tu chân? Không sai, không sai, linh căn của ta thức tỉnh rồi, ta là người tu chân."

Lý Diệu hét lớn, quyền phải mạnh mẽ vung lên, trong không khí hiện ra liên tiếp sóng gợn, vang vọng thật lâu.

Lưu lạc trời nam biển bắc ba tháng, từ đầu đến cuối vẫn chưa tìm tới cơ duyên đột phá, không nghĩ tới chỉ tùy tiện lên một chuyến tàu, nhìn thấy đám tiền bối Đinh Dẫn liều mình vì nghĩa, sau đó lại bị Giang Đào làm tức giận, máu nóng sôi sục, thần hồn bộc phát, vì vậy mà linh căn thức tỉnh rồi.

Từ giờ khắc này, hắn không còn là người bình thường, cũng không tiếp tục là kẻ yếu.

Nếu gặp phải tình cảnh kinh tâm động phách như vậy, hắn sẽ không cần người khác lại bảo vệ nữa.

Hắn có thể kề vai chiến đấu với Đinh Dẫn, Vệ Thanh Thanh, sĩ quan đỏ mắt, cùng đổ máu tới cùng.

Người kia cười hì hì nhìn Lý Diệu, chờ Lý Diệu hơi bình tĩnh rồi mới chậm rãi nói:

"Ta tên Quan Hùng, người tu luyện Sơn Hải phái Trúc cơ kỳ. Ở đại hoang, mọi người đều thích gọi ta là "Sơn Hải Quan Hùng."

"Sơn Hải phái, Quan Hùng?"

Lý Diệu lập tức nhớ đến, sau khi bảy người tu chân hi sinh, có một người tu chân khác từ xa ngàn dặm tới, dùng sức một mình ngăn cản thú triều, vung vẩy trảm hạm đao, dũng mãnh chém về phía người khổng lồ yêu tộc.

Đó chính là đại hán hào phóng trước mắt, Sơn Hải phái, Quan Hùng.

"Hùng ca, ngươi không chết? Quá tốt rồi." - Lý Diệu thật sự cao hứng, chuyện này quả là tin tốt bất ngờ.

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 652

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.