Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Núi Lửa Bạo Phát

Phiên bản Dịch · 2347 chữ

Chỉ chốc lát sau, từ đỉnh đầu Lý Diệu truyền đến tiếng nổ vang rền, khí tức xơ xác chậm rãi đè xuống.

Một vật gì đó to như núi bay đến phía trên đoàn tàu tinh quỹ, trấn áp tất cả sinh linh trong chu vi trăm dặm.

Lý Diệu dán mũi vào cửa sổ xe, trợn mắt lên nhìn lên không trung.

Chỉ thấy một chiếc mấy tinh thạch chiến hạm dài mấy trăm mét chậm rãi lướt qua đoàn tàu tinh quỹ, nghiền ép thú triều với thế không thể đỡ.

Tia gợn sớm bảy màu của phản trọng lực phù trận xuyên thấu qua dưới đáy chiến hạm giúp Lý Diệu lập tức nhận ra:

"Là “Đồ Long cấp”, trục hạm cỡ trung của quân liên bang, chuyên môn trấn áp thú triều bạo phát, trên boong tàu chở một cái "Hỗn nguyên chân hỏa pháo", ba cái nòng pháo phân biệt mô phỏng tam nguyên "Tinh", "Khí", "Thần". Khi đồng thời kích phát sẽ phóng ra tam muội chân hỏa vô cùng uy lực, có thể dùng thi hài yêu thú làm nguồn năng lượng, liên tục lan ra đến khi thú triều triệt để bị đốt cháy mới chịu tắt!"

"Vèo! Vèo! Vèo!"

Từ trên tinh thạch chiến hạm, mấy chục chiếc chiến toa vũ trang như mấy chục thanh phi kiếm to lớn, bắt đầu tuần tra xung quanh thú triều. (Chiến toa: Giống như máy bay)

Một khi phát hiện có muỗi bạc mặt quỷ mưu toan chạy thoát khỏi phạm vi tàn phá của tam muội chân hỏa, tất cả chiến toa sẽ cùng nhau tiến lên, không chút lưu tình mà trấn áp muỗi bạc mặt quỷ quay trở lại phạm vi dung nham.

Mới vừa rồi muỗi bạc mặt quỷ còn uy phong ngông cuồng, hiện tại lại trở nên cực kỳ thê thảm, cự mãng hoàn toàn tan vỡ, hóa thành từng con “giun” giẫy giụa trong ngọn lửa, gào thét vô cùng thê lương.

Trùng động giữa bầu trời đã lặng lẽ khép lại không biết từ lúc nào, mặt trăng từ từ chiếu rọi mây đen, soi rõ lối đi nối Thiên Nguyên giới và Huyêt Yêu giới đã hoàn toàn đóng.

"Chúng ta thắng rồi!"

Lý Diệu nhắm mắt lại, con mắt cực kỳ chua xót.

Có thứ gì đó nóng rực ở trong viền mắt hắn sắp phun trào.

Cho tới bây giờ hắn mới buông tay ra, lòng bàn tay xuất hiện bốn cái lỗ thủng máu me đầm đìa, xương ngón tay phát ra âm thanh "Cọt kẹt cọt kẹt” như bánh răng gỉ sét.

"Chúng ta đương nhiên sẽ thắng!"

Một tên thương bị đứt chân tới tận bắp đùi, miễn cường dùng linh phù cầm máu làm cho môi trắng bệch, hắn vẫn có thể vui vẻ nói: "Nhân loại chúng ta là chủng tộc chiến đấu mạnh nhất trong vô tận tinh hải, vài con muỗi con ruồi nho nhỏ há lại là đối thủ của chúng ta?"

Ba giờ sau, đoàn tàu tinh quỹ ngừng lại trong một trạm xe đã bị bỏ hoang từ lâu, mấy trăm tòa quân doanh được xây dựng tạm thời bao quanh đó.

Mấy ngàn quân nhân cầm súng bủa vây đoàn tàu tinh quỹ, vây chặt đến không lọt một giọt nước.

Tinh thạch chiến hạm "Đồ Long cấp" trôi nổi phía trên đoàn tàu tinh quỹ, còn có mấy chục người tu chân lượn lờ xung quanh chiến hạm, cẩn thận từng li từng tí một như gặp đại địch.

Đây là kiểm tra theo lệ sau mỗi lần thú triều bạo phát.

Bởi vì quá khứ từng có tiền lệ —— một số yêu tộc trí tuệ lợi dụng cơ hội thú triều bạo phát để lặng lẽ lẫn vào Thiên Nguyên giới, thậm chí ngụy trang thành nhân loại, tạo thành phá hoại rất lớn.

Sau khi chịu mấy lần thiệt thòi, liên bang cực kỳ mẫn cảm đối với thú triều bạo phát, cho nên tạo ra một bộ trình tự kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, tuyệt đối không tạo cơ hội cho bất kỳ một con Yêu tộc nào lẫn vào Thiên Nguyên giới.

Có điều, tất cả những thứ này đều sẽ nói rõ cho hành khách.

Đại chiến kinh thiên động địa tự nhiên không cách nào hoàn toàn ẩn giấu, tuy nhiên chỉ thông báo cho hành khách phổ thông là khi đoàn tàu tinh quỹ ra khỏi khu vực lôi bạo thì bất ngờ gặp phải vài con yêu thú tập kích, rất nhanh đã bị binh sĩ trên tàu đánh đuổi

Có điều đoàn tàu tinh quỹ bị hư hao nghiêm trọng, nhất định phải dừng lại tiến hành kiểm tu toàn diện, sau đó mới có thể tiếp tục lên đường.

Chắc chắn có ngày hồ sơ được tiết lộ, hết thảy chân tướng đều sẽ rõ ràng.

Các hành khách sẽ được biết có bảy người tu chân vì tranh thủ ba phút đồng hồ cho bọn họ mà đã đánh đổi sinh mạng quý giá của bản thân.

Các hành khách sẽ biết, một vài binh sĩ liên bang ngây ngô, vì tranh thủ cho bọn họ chỉ một giây, đã ngu dốt vứt súng, giơ liên cứ kiếm lên, chuẩn bị liều mạng đánh về phía thú triều.

Các hành khách sẽ biết, có một người tu chân Sơn Hải phái, ở cách đó mấy trăm dặm nghe được bọn họ kêu gọi, liều lĩnh xông tối, đứng trước thú triều muỗi bạc mặt quỷ kinh khủng, hắn vẫn dám giơ lên trảm hạm đao.

Còn vào giờ phút này —— bọn họ chẳng hề biết gì.

Ở trong lều lâm thời, vàu hành khách bất bình, oán giận:

"Không phải là đánh đuổi một đợt yêu thú nhỏ thôi à? Vậy mà phải kiểm tra gắt gao như vậy, không biết muốn làm lỡ bao nhiêu thời gian!"

Thân nhân của bọn họ đang bình an ngủ dưới sự bảo vệ của quân liên bang và người tu chân.

Ngược lại, cách đó không xa, trong vài cái lều tạm thời, từng cuộc giải phẫu đang sốt sắng tiến hành, hơn mười tiểu binh ngây ngô, tuổi tác chỉ xấp xỉ Lý Diệu sắp bị cắt đi tay chân cụt, lắp đặt tay chân giả, trở thành "Liên bang thương tàn quân nhân "

Mặc dù hiểu rõ kết cục tàn khốc của mình, thế nhưng trên mặt những binh sĩ này vẫn toả ra nụ cười thanh thản.

Lý Diệu cuộn mình trong một góc sân ga, quan sát hành khách và quân liên bang, ánh mắt hắn cực kỳ mê man.

Tuy rằng bề ngoài không nhìn ra chút khác thường, nhưng đầu óc của hắn đã nung nóng suốt mấy tiếng rồi, phảng phất cuộn mình ở đây chỉ là thể xác, còn thần hồn của hắn vẫn đang chìm đắm trong 3 phút kinh tâm động phách kia.

Bảy người tu chân dũng cảm đứng ra, điều động toa xe bọc thép nhằm về phía thú triều!

Sĩ quan mắt đỏ. Sau lưng hắn là đôi cánh ánh sáng, trên vai vác pháo lôi từ Thái Ất, hóa thành lôi cầu cắt đứt bầu trời!

Quân liên bang hủy súng, giơ lên liên cứ kiếm, gầm rú vang trời!

Người tu chân Sơn Hải phái vung vẩy trảm hạm đao, lấy tư thái quyết chí tiến lên, nỗ lực hết sức về phía người khổng lồ yêu tộc!

Từng hình ảnh nhiệt huyết sôi trào liên tục hiện lên từ nơi sâu xa trong não vực Lý Diệu.

Bên tai hắn vang vọng tiếng gào thét:

"Các vị đạo hữu, chúng ta kề vai chiến đấu!"

"Chuột bọ côn trùng rắn rết, tới đây nhận lấy cái chết!"

Những hình ảnh, từng tiếng rít gào, ngưng tụ thành một luồng làn sóng không tên sâu trong não vực, khiến cho hắn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, hô hấp dồn dập, tim đập nhanh hơn bình thường gấp mười lần. Thân thể đau nhức cực kỳ làm hắn kích động đến mức muốn dùng hắc dực kiếm từ đâm vào đầu mình!

"Tê "

Lý Diệu không nhịn được gầm nhẹ lên, nắm đấm siết chặt, bắp thịt toàn thân gồng cứng lên, mỗi một cái xương đều "Kèn kẹt", dường như muốn đâm thủng làn da.

"Xảy ra chuyện gì? Sâu trong não của ta dường như đang bị kích thích khiến cho ngũ tạng lục phủ, thậm chí mỗi một bắp thịt, mỗi một mạch máu, mỗi một tế bào đều điên cuồng vận chuyển, tần suất rung động càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức không chịu được!"

"Cái này chẳng lẽ là —— "

Lý Diệu cắn nát hàm răng, gân xanh nhô ra, sức mạnh sôi trào điên cuồng lưu chuyển trong kinh mạch, một vòng lại một vòng, gột rửa thân thể của hắn!

"Đào ca, không ngờ ngươi lợi hại như vậy, vào thời khắc mấu chốt nhất lại sửa tốt pháo lôi từ Thái Ất, đánh đuổi yêu thú tiến công, cứu cả tất cả mọi người trên xe!"

Giữa lúc thần hồn Lý Diệu đang bị thiêu đốt, huyết thống sôi trào, bên tai hắn bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ the thé.

Năm chữ "Pháo lôi từ Thái Ất" khiến Lý Diệu sững sờ, nheo mắt nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới.

Chính là Giang Đào và Cố Lệ Lệ.

Giang Đào khẽ mỉm cười, đang định nói chuyện, chợt thấy Lý Diệu cách đó không xa, trên mặt Giang Đào liền toát ra vẻ lúng túng, suy nghĩ một chút, hắn nhanh chóng đến cạnh Lý Diệu.

"Huynh đệ, không nghĩ tới ngươi có tốc độ tay như vậy, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng. Ta tên Giang Đào, là con cháu Giang gia, chúng ta kết giao bằng hữu nào."

Giang Đào mỉm cười đưa tay ra trước mặt Lý Diệu.

Mặc dù Giang Đào thật sự là con cháu Giang gia, nhưng chỉ là chi thứ, người cạnh tranh trong gia tộc nhiều vô cùng, rất ít tài nguyên được dành cho hắn.

Cố Lệ Lệ tuy không phải người tu chân, nhưng cha nàng là đại gia có được vài toà tinh khoáng, nếu quan hệ của hai người được xác định, vậy gia tộc Cố Lệ Lệ có thể tài trợ lượng lớn tài nguyên vào Giang Đào, trợ giúp hắn tu luyện.

Vì lẽ đó nên Giang Đào mới quyết tâm theo đuổi Cố Lệ Lệ.

Vừa nãy sở dĩ hắn "Dũng cảm đứng ra" là để bày ra khí khái anh hùng trước mặt Cố lệ Lệ, không ngờ lại gặp thú triều bạo phát, suýt chút nữa sợ vãi tè rồi.

May mắn Cố Lệ Lệ không biết sự thật, quân đội không thể tiết lộ tất cả trong thời gian ngắn, bởi vậy Giang Đào mới được khoác lác một phen trước mặt bạn gái, cướp hết công lao của Lý Diệu.

Chẳng ngờ khóe vậy, gặp phải chính chủ, thiếu chút nữa Giang Đào đã cắn đứt lưỡi.

"Thân là người tu chân nhưng lại lâm trận lùi bước, truyền đi chắc chắn không phải chuyện vinh quang gì, nói không chắc mấy tên đối đầu trong gia tộc sẽ dựa vào đó mà làm bại hoại thanh danh ta."

"Những binh sĩ kia thì chẳng có gì đáng ngại, chỉ có thằng nhãi này là có chút phiền phức, đừng nhìn hắn quê mùa cục mịch, hơn nữa chỉ là tân sinh Luyện Khí hệ ở Đại Hoang Chiến Viện, nhưng dù sao cũng là sinh viên thuộc cửu đại, tốc độ tay lại nhanh như vậy, nói không chắc lúc nào đó liền Nhất Phi Trùng Thiên, trở thành đại nhân vật."

"Đối với người như vậy, nên sớm kết giao trước khi hắn phát tài, hai bên có giao tình, tự nhiên tất cả đều dễ nói chuyện!"

Giang Đào ngày thường có chút lộ liễu, bởi vì xuất thuân con cháu đại gia tộc, tuy nhiên lại không phải quá ngu ngốc, sau khi phân tích rõ ràng, hắn lập tức sinh ra tâm tư kết giao với Lý Diệu.

Nhưng Lý Diệu đang trong trạng thái núi lửa sắp bạo phát, thất tình lục dục phóng đại đến cực hạn, căn bản là không có cách khống chế.

Trước khi đại não tư duy chưa truyền đạt, hai chữ từ trong cổ họng hắn đã thốt ra:

"Cút ngay!"

Giang Đào biến sắc, vừa nãy nhiều người tu chân toát ra ánh mắt khinh bỉ với hắn, coi hắn thành một con chó lâm trận bỏ chạy, việc đó đã làm Giang Đào vô cùng tức giận.

Không ngờ bây giờ một người bình thường cũng dám quát lớn trước mặt hắn.

Nhìn khắp bốn phía, bởi vì rất nhiều binh sĩ đang đi tuần nên Giang Đào cố nén tức giận, móc ra một tấm Kim linh thông tạp từ trong lồng ngực.

"Chúng ta đều học luyện khí, cần gì phải xa cách như vậy? Ta xem trang phục của ngươi, gia cảnh chắc là rất phổ thông, bởi vậy mới phải lưu lạc tới Luyện Khí hệ Đại Hoang Chiến Viện. Có điều học luyện khí cần dùng rất nhiều tiền, muốn tài năng xuất chúng đương nhiên không thể thiếu điều kiện học tập tốt nhất được. Trong tấm thẻ này có 20 vạn, ngươi tùy tiện phung phí đi, coi như ta tài trợ vãn bối, ha ha ha ha."

Giang Đào nhét Kim linh thông tạp vào tay Lý Diệu, đưa lỗ tai lại gần, thì thầm: "Có điều chuyện xảy ra vừa nãy, ngươi không nên tùy tiện nói lung tung. Thân là sinh viên cửu đại, ngươi nên hiểu câu "Họa là từ miệng mà ra" là có ý gì?"

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 636

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.