Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hacker ( Hồi 1)

Tiểu thuyết gốc · 1640 chữ

Dương Tiễn phụ người anh đưa đứa em nhỏ vào nhà. Căn nhà vẫn còn khá tốt, các thiết bị đồ dùng vẫn chưa bị phá hủy. Hắn đặt đứa em gái xuống giường, cẩn thận lấy chăn đắp lên.

Còn người anh thì từ nãy tới giờ rất vội vàng, nên chưa kịp mở miệng nói câu gì. Mà hiện tại, anh em hắn đã tạm an toàn, bèn cất tiếng:

- Người anh em, cảm ơn cậu đã cứu anh em tôi. Ơn cứu mạng này Vương Huy sẽ ghi nhớ cả đời.

Vương Huy đang chuẩn bị quỳ xuống, thì Dương Tiễn đã nhanh chóng lại đỡ đứng dậy. Hắn nói:

- Tôi làm vậy, cũng coi như trả được cái nợ mà tôi nợ anh.

Vương Huy bỗng ngẩn người. Nợ? Y không thể nào hiểu được mình đã chịu ơn của Dương Tiễn bao giờ, phản bác:

- Nợ? Không thể nhớ tổi anh nợ tôi khi nào. Dù sao, ơn cứu mạng này tôi cũng coi như nợ anh cả đời. Sau này, dù có ra sao đi chăng nữa, tôi sẽ phó thác tính mạng này cho anh, mặc anh sai bảo.

Dương Tiễn nghe vậy, cũng có chút thoáng động trong lòng. Hắn nhìn đứa em của Vương Huy, hỏi rõ sự tình:

- Đứa em của anh bị bệnh gì.

-Nó...nó....

Vương Huy ngập ngừng không muốn nói. Mắt đảo liên rồi, cả người cảm giác như nóng thêm lên.

Thấy Vương Huy khó xử, Dương Tiễn hiểu ngay, liền nói mà không cần suy nghĩ:

- Có lẽ em anh bị tang thi cắn đúng không ?

Vương Huy nghe vậy, giật nảy mình. Y quỳ xuống, hai dòng lệ bắt đầu tràn ra, vệt dài trên mặt. Hai tay y đặt xuống đất, sau đó cả người quỳ xuống dập đầu. Y dập mà không hề ngưng nghỉ.

Nhìn thấy cảnh này, Dương Tiễn tức giận, vì hắn ghét nhất những kẻ cầu xin mình, mà việc hắn đang làm đây lại khiến hắn tức càng thêm tức.

" Dừng lại!"

Hắn gào lên một tiếng, lấy tay kia nắm lấy cổ áo Vương Huy, kéo thẳng lên. Vương Huy nghe thấy tiếng thét giật nảy mình, không dập đầu nữa, lại bị Dương Tiễn cầm xốc hắn lên, im bặt.

Không khí lúc này chợt trở nên im lặng.

Dương Tiễn im lặng hồi lâu, hai mắt hắn trừng ra, tia máu hơi dày làm mắt hắn trở nên đỏ, răng nghiến ken két.

Hắn mở miệng thét:

- Sao lúc nào anh cũng như kẻ bại trận vậy? Ai bảo gì anh cũng liều mạng mà làm sao? Bình sinh tôi ghét nhất mấy kẻ như anh. Nếu để tôi gặp được cái tình huống như này lần nữa, tôi sẽ không giết chỉ mình anh mà còn chính em gái anh.

Vương Huy nghe hắn dọa, mặt trở nên biến sắc, trắng bệch. Nhưng có vẻ như vừa mới luận ra được gì đó từ câu nói của Dương Tiễn, y lại chuẩn bị dập đầu lần nữa, nhưng lại nhớ tới câu nói ấy, bèn đứng dậy, xin:

- Ý...ý...cậu là cậu có thể chữa được bệnh cho em gái tôi chăng? Nếu vậy, Vương mỗ cả đời này thể sẽ theo cậu, dù phải nhảy....

Y chưa kịp nói xong đã bị Dương Tiễn cướp lời:

- Được rồi được rồi, anh đừng lôi ra mấy cái câu thoại cũ rích đó nữa, vì tôi không chữa được bệnh cho em gái anh đâu.

Vừa nghe thấy Dương Tiễn nói vậy, Vương Huy đờ người ra, hắn như vừa bị ăn một cái tát ngay mặt, từ trên chín tầng mây ngã nhào xuống đất.

Vương Huy thất thần, rồi suy sụp. Y ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm lên trán. Hắn thì thầm thứ gì đó rất nhỏ, nên cũng không nghe thấy được.

Dương Tiễn nhìn thấy vậy, nhưng cũng không muốn an ủi, bèn ra chỗ cô bé xem tình hình.

Theo như dữ liệu kí ức, người trưởng thành có tốc độ hóa tang thi nhanh nhất, còn trẻ em thù bị nhiễm một thời gian, sau cũng trở thành một cái xác sống.

Dựa vào những biểu hiện ở bên ngoài cô bé, da đang tái đi, khuôn mặt đang xám lại, nhịp thở có vẻ chậm hơn. Hắn dự đoán có lẽ đã chuẩn bị rồi, chỉ còn có một tiếng.

Vốn là một kẻ máu lạnh, hắn nghĩ ra một trò.

Dưỡng Tiền chầm chậm tiến lại chỗ Vương Huy, giơ ra một viên tinh hạch, bảo y nếu muốn cứu em gái thì phải kiếm về đây đủ mười viên tinh hạch như vậy.

Vương Huy nghe thấy mấy lời ấy, vui như mở cờ trong bụng. Y đang vui sướng, bỗng Dương Tiễn cắt ngang:

- Đừng vội mừng, em gái của anh chỉ còn có 1 tiếng, nếu muốn cứu nó thì trong một tiếng kiếm về đây 10 viên tinh hạch. Số lượng bằng đó mới đủ để cứu em anh.

Vương Huy tuy vẫn hơi nghi nghi trong lòng, nhưng thời gian một tiếng gấp gáp, không suy nghĩ nữa, bèn tốc độ đi kiếm.

Còn Dương Tiễn, hắn quả đã giở ra một âm mưu ác quỷ. Trong kí ức truyền thừa, có dữ liệu thông tin là cuối danh sách. Đó chính là cách dùng tinh hạch để đẩy lùi độc tố tang thi trong cơ thể.

Hắn cắt tay, nhỏ hai giọt máu, một giọt lên viên tinh hạch ở giữa trán em gái, một giọt cho vào miệng.

Dương Tiễn vừa mới đóng miệng cô bé lại, một mảng linh quang phát ra từ viên tinh hạch. Một dòng khí màu đen bốc ra từ cơ thể cô bé, cuốn lại thành một dòng chảy lơ lửng giữa không trung. Sau đó, chúng chui hết vào viên tinh hạch. Dương Tiễn nhanh chóng cầm lấy viên tinh hạch, nem mạnh ra ngoài.

Dòng khí màu đen kia vừa trôi ra khỏi cơ thể, sắc mặt, da dẻ cô bé đã trở lại bình thường. Dương Tiễn thử đặt bàm tay lên trước mũi cô bé, nhịp thở đã bình thường trở lại.

Sau khi giải độc cho cô bé, tinh huyết trong người hắn vơi hụt, cần bổ sung lại. Hắn liền đả tọa, điều chỉnh lại cơ thể, tiện tay nuốt luôn mấy viên tinh hạch.

Nuốt được mấy viên, Dương Tiễn cảm thấy đã khôi phục được toàn bộ cơ thể, cảm thấy có vẻ như mình vừa đột phá. Hiện tại, hắn đã thuộc [Giai đoạn hai: 7n]

Khoảng thời gian này đã là buổi tối, Dương Tiễn mải hấp thụ quá nên quên mất cả thời gian.

Giờ đã là khoảng bảy giờ, trờ nhá nhem tối, chút ánh sáng le lói phía chân trời.

Dương Tiễn ngồi trong phòng cô em gái họ Vương kia, nhắm mắt lại ngủ một chút. Bất chợt, hắn nghe có tiếng động, chính là một tiếng bước chân. Nghe vậy, hắn không khỏi ngạc nhiên, khi mà căn nhà trông có vẻ bỏ hoang lâu nay lại vẫm có người ở. Lúc đầu, hắn còn tưởng là Vương Huy đang bước vội vào nhà, nhưng để ý kĩ, hắn cảm thấy lại là người khác vì chần chừ không đi.

Nghe ngóng thêm tí nữa, cuối cùng người đó cũng chịu xuống. Hắn ngó ra, đó là một đứa trẻ, có vẻ ngang tầm tuổi của cô bé kia.

Thằng bé ngó đông ngó tây, rồi sau một hồi lưỡng lự, nó chạy thẳng vào nhà bếp. Dương Tiễn thấy động, liền vội chạy theo, đón ở của.

Thằng bé chạy vào bếp, dùng bàn tay gầy guộc, trắng nõn, đầy vết chai kéo mạnh cánh cửa tủ lạnh. Một lát, nó đã lấy ra một đống đồ lỉnh kỉnh, bê mà không nhìn thấy đường đâu, cứ thế hướng thẳng về phòng mình.

Lối đi vào nhà bếp khá nhỏ, khoảng 1m, Dương Tiễn đứng giữa lối. Thằng nhóc đang bận bê đống thức ăn ấy, không chú ý tới rằng có người ở phía trước, cứ thế tiến tới.

"Bộp"

Thằng nhóc va chạm vào Dương Tiễn, liền phun ra một tràng:

- Tên khốn nào không có mắt vậy, không nhìn thấy ta đang đi sao?

Phun ra một tràng xong, chợt như vừa mới hiểu ra, nơi này đã không còn ai ở làm sao nhóc lại va vào ao được. Nó giật mình, ngẩng đầu lên.

Một bóng đen to lớn phủ lên gương mặt vuông vức, trắng tinh. Đôi mắt tỏ ra sự kinh ngạc, ngước lên nhìn bóng đen ấy.

Thằng nhóc chợt giật mình, đó là một thanh niên cường tráng, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt như không tin đang dõi theo từng cử động của cơ mặt mình.

Nó kinh hãi, theo bản năng mà lùi lại phía sau, lắp bắp:

- Anh...anh...là ai? Anh không phải người nhà tôi. Anh là ai?

Vừa nói, thằng nhóc vừa lùi lại phía sau. Dương Tiễn bèn ghé sát mặt vào mặt thằng nhóc, rồi dùng tay phải nắm lấy cổ nhấc lên, hỏi:

- Nói, tên gì?

Thằng nhóc bị bóp cổ, bị chặn mất khí, phát ra mấy tiếng ú ớ, hai tay nắm lấy tay của Dương Tiễn, bóp mạnh.

Nhưng sức lực của một thằng nhóc còn nhỏ tuổi với một kẻ đã hơn 19 tuổi, lại được buff thêm bởi mấy viên tinh hạch thì lại như châu chấu đá xe.

Thành ra, dù có nắm chặt đến đâu, vùng vẫy thế nào cũng không sao thoát được.

Dương Tiễn thấy vậy, thả rơi nó xuống. Hắn hỏi lại một lần nữa:

- Ngươi tên gì?

Bạn đang đọc Truyền thừa kí ức sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.