Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu

Tiểu thuyết gốc · 1619 chữ

Âm thanh kia vang lên đến đấy rồi dừng. Trong đầu hắn chợt hiện lên vô vàn câu hỏi, không gian thứ nguyên là gì? Tại sao lại sắp đặt cho hắn nhiệm vụ đó? Thứ mà người kia muốn thưởng cho hắn là gì? Những câu hỏi cứ hiện ra không dứt.

Dương Tiễn nhắm mắt lại, chợt trong đầu xuất hiện một dòng chữ, làm ngắt đoạn đi những suy nghĩ của hắn:

《Hệ thống bảng giả lập trí não, xác nhận tải về?》

Hắn ngỡ ngàng hồi lâu, nhưng rồi chọn xác nhận. Một dòng chữ tiếp theo lại hiện lên, bên dưới đó là một thanh giống như thanh số liệu mà thường thấy trong điện thoại, máy tính.

Chưa đầy nửa phút sau, hệ thống đã tải xong. Dương Tiễn tiếp tục chọn xác nhận.

Hắn vừa bấm chọn, một bảng giống như được cấu thành từ nền khoa học kĩ thuật hiện đại hơn bây giờ xuất hiện.

Trên bảng có một số dòng thông tin trạng thái và dữ liệu người dùng, ngoài ra không còn thứ gì cả, được bố trí theo hàng từ trên xuống:

Tên: Dương Tiễn

Cấp tiến hóa: Giai đoạn 1: gen 2n

Hp: 100/150

Mp: 101/160

IQ ( các giác quan): 203

Speed: 23

Thể lực: 63%

Tiến độ dung nạp kí ức: 2%

Tu vi: 123/250

Kĩ năng: Chưa có.

Hắn vừa mới ngó tới bảng số liệu hóa của hắn, một ô thông báo hiện lên chặn ngang tầm nhìn:

《Còn 8% kí ức cho lần đầu chưa tải, tải nốt?》

Dương Tiễn chọn ngay phần tải. Một lượng thông tin lớn ào ạt chảy vào não hắn.

Lượng thông tin vừa tải xong, không để cho hắn nghỉ, hệ thống lại thông báo:

《 1000 tang thi = 1 % dữ liệu kí ức, 1 vạn tang thi = 10%, tải theo từng đợt》

Thông báo xuất hiện 5 giây là hết, cũng may hắn nhanh nhạy, đã kịp thời đọc xong.

Một nghìn con tang thi mới đủ thu thập thêm được 1% kí ức, hắn phì cười, cho rằng hắn ở tiền kiếp rõ ràng là đang làm khó hắn. Thực ra không phải vậy, lượng kinh nghiệm mà tiền kiếp đã trải qua rất đáng giá, lúc này hắn vẫn chưa hiểu được giá trị to lớn của lượng thông tin.

Dương Tiễn vốn lúc này đang rất cẩn thận, bèn hỏi:

- Hệ thống, mở tắt ngươi như thế nào?

Nhưng chẳng có gì đáp lại hắn cả. Một ít giây sau, một chấm sáng nhỏ xuất hiện ở chữ "i" góc trái phía trên bảng. Hắn liền nhìm thử vào, bên trong là rất nhiều thông tin, chủ yếu là mã hóa từ kí ức của hắn.

Nơi này có hướng dẫn cách mở tắt hệ thống, có thêm thông tin về việc phân chia cấp độ cho người tiến hóa dựa theo thứ tự số gen trong con người. Ngoài ra còn một số thông tin nhỏ lẻ khác cũng rất đáng quan tâm.

Hắn mở trở lại, nhòm về dữ liệu háo của mình, không ngờ lại yếu tới thế. Chắc có lẽ, nếu không có viên tinh hạch kia, các chỉ số của hắn khéo còn thấp hơn nữa. Dương Tiễn tặc lưỡi, cũng tại ngày trước lười biếng.

Thấy được thứ này, hắn hưng phấn hơn, đi chém giết thêm một lượng quái nữa.

Lần này, hắn giết được một mạch hơn 10 con nữa nhưng lại không hề có lấy một viên tinh hạch nào nữa cả.

Thất vọng, nhưng dục tốc bất đạt, hắn không muốn tự ép mình, như vậy sẽ làm tinh thần nặng nề hơn.

Nghĩ nhiều như vậy, Dương Tiễn chợt để ý tới thời gian. Lúc này, mặt trời đã lên cao đến giữa đỉnh đầu, ánh nắng đậm màu, tỏa xuống mặt đất, phủ lên những cái xác, của những con người xấu số, vô tình trở thành những con tốt thí trong thảm họa.

Khung cảnh này nếu xét về ba ngày trước thì chắc chắn nơi đâu cũng có người qua kẻ lại, nhộn nhịp vô cùng. Đây vốn dĩ là thành phố Nam Định, đương nhiên luôn nhộn nhịp dù vào buổi tối. Đây cũng là nơi mà Dương Tiễn sinh ra. Đối với hắn cũng không có ấn tượng gì.

Từ nhỏ, khi cô nhi viện bị dẹp bỏ, hắn được một ông lão nhận nuôi, nhưng được mấy năm, ông cũng quy tiên. Chỉ còn lại mình hắn, cũng may lúc ấy hắn đã 15 tuổi, có thể làm một số việc vặt để mà nuôi sống bản thân, cùng học hành. Hắn năm nay đã 19 tuổi, đang là sinh viên năm hai đại học. Thành tích cũng không phải là nhất lớp mà luôn đứng giữa lớp, tuyệt không đổi thay.

Dương Tiễn liếc qua nhìn mấy cái xác một lượt, rồi một chút tình cảm còn lại trong hắn lay động, hắn bèn gom đống xác lại, thiêu cháy, coi như việc cuối cùng mà có thể làm cho bọn họ, rồi quay người rời đi.

Điểm đích của hắn vẫn là phòng trọ, nơi hắn đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Cũng may, hiện tại chưa mất điện, nhưng chắc chắn sẽ mất sớm, tiện đang rảnh, cứ vào đánh chén bát mì đã, có gì đợi ăn xong rồi làm.

Dương Tiễn không phải tên phàm phu thực tử, mà là do sức lực cả buổi sáng để đánh giết tang thi tiêu hao thể lực của hắn gần hết, làm hắn vốn dĩ định chỉ ăn một bát mì, lúc sau lại chén thêm ba bốn bát nữa.

Đánh chén một bữa no say xong, hắn lại kiếm một tờ giấy, viết ra đó các thứ cần làm để biến một ngôi nhà bình thường như vầy thành một phát đài phòng thủ tạm thời. Nhân lực lúc này lại không đủ, hắn bèn định lại tiếp tục ra ngoài tìm thêm người.

Chợt hắn nghĩ tới Vương Huy, tra xét thử lại kí ức truyền thừa, quả thực có đề cập tới người này. Theo như kí ức, trong ba ngày sau mạt thế, hắn sẽ gặp hai anh em nhà kia ở nơi tiếp giáp của Nam Định và sông Hồng. Dự đoán chuyến này đi lâu, hắn bèn dành nguyên một buổi chiều để sắp xếp. Hắn phi như bay ra các cửa hàng ngoài thành phố, lúc này không một bóng người, kiếm một đống đồ lỉnh kỉnh tiếp về, nào là máy tính, acquy, pin mặt trời, v.v. mang hết về nhà. Tiếp đấy, lại mày mò nghiên cứu, chắp nối mọi thiết bị lại, hoàn thành một bộ phận tự cung tự cấp khá hoàn chỉnh, dù vẫn rất cần người trong lĩnh vực thực hiện.

Hoàn thành rồi, hắn mới dắm đi.

Tưởng chừng có thể ngày hôm sau đi luôn, ai dè vì chuẩn bị mấy thứ kia làm cho hắn bận rộn, mãi tới ngày thứ hai mới đi được.

Nhưng việc gì phải lo, dù sao nơi hắn ở cũng là trung tâm thành phố, tài nguyên không hết, kiếm một chiếc xe máy không phải là khó.

Dương Tiễn đi vòng quanh khu, đương nhiên theo như hắn nói, việc kiếm một chiếc xe máy đương nhiên không phải việc khó.

Hắn liền phóng nhanh ra nơi giao nhau giữa sông Hồng và tỉnh Nam Định, cách nơi hắn ở khoảng 50km, ngốn một khoảng thời gian dài.

Trên đường, hắn đã gặp biết bao nhóm người bị tang thi giết, luôn miệng cầu cứu, nhưng hắn không muốn đáp. Vì chỉ cần không cẩn thận, cũng rất dễ bị lừa. Đôi khi, hắn có dừng lại chút ít để kiếm tinh hạch, nhưng chỉ được khoảng 5 viên, không dễ dàng gì. Mà mục đích chính của hắn chính là đi tìm hai anh em nhà Vương Huy.

Sau ba tiếng đi trên xe máy, cuối cùng Dương Tiễn cũng đã tới nơi. Mông hắn ê ẩm do không quen ngồi lâu, vươn vai một cái chợt thấy choáng váng chực ngã.

Hắn núp vào gầm cầu, đợi ở đó tìm kiếm hai anh em nhà kia.

Nhưng đợi mãi, đợi mãi, lúc gần xế bóng mà vẫn chưa tìm thấy hai anh em Vương Huy, hắn chán nản, định bỏ về.

Dương Tiễn dùng lực kéo nghiêng xe về phía mình, tiện lực quay vòng xe một phát. Vừa mới đặt mông lên xe , chợt hắn nhìn thấy bóng dáng 2 người đang chạy. Người anh cõng đứa em, chạy hối hả.

Biết chắc đó là anh em nhà Vương Huy, Dương Tiễn nhanh chóng phóng xe lại chỗ hai người họ tiếp ứng. Hai người, một nam một nữ, cõng nhau chạy. Người anh có vẻ đã cạn kiệt sức lực rồi, sắp không trụ được nữa. Còn người em thì mê man bất tỉnh.

Chợt người anh giật mình quay đầu lại khi nghe thấy một tiếng động cơ đang hướng về chỗ mình. Người đó lái một chiếc xe wave, phóng cực nhanh về phía mình, chợt dừng lại, hét một câu:

- Mau lên xe!

Người anh lúc bấy giờ chưa hiểu chuyện gì, nhưng nghe người kia nói, liễn cõng theo đứa em leo lên.

Chạy được một đoạn khá xa rồi, Dương Tiễn dừng xe lại, bảo người anh cùng chạy với mình. Nhưng nhìn thấy hai người họ không còn chút sức nào, đành bảo họ trú tạm trong một căn nhà dân ngay gần đấy.

Bạn đang đọc Truyền thừa kí ức sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.