Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mắt thấy đôi khi chưa chắc đã đúng

Tiểu thuyết gốc · 1660 chữ

Vừa mới bước vào vòng không gian kia, một luồng ánh sáng trắng chói mắt khiến cho hai người phải nhắm mắt lại.

Ánh sáng kia rất kì lạ, không những khiến họ lóa mắt, còn khiến mắt họ đau nhức.

Sau khi trải qua vài giây bị ánh sáng áp chế, họ cuối cùng cũng mở được đôi mắt. Nhưng vừa mở ra, lại cảm giác như bị lóa, lập tức lại nhắm tịt mắt lại.

Bóng tối, họ đã không còn nhìn thấy ánh sáng nữa!

- Toang, hình như chúng ta bị mù rồi!

Dương Tiễn kêu lên lo lắng, Thần Vương ngay lập tức trấn an:

- Ấy ấy, không phải vậy đâu. Hình như chúng ta đang nhắm mắt lại.

- Sao cậu biết?8

- Anh đưa tay sờ mắt đi.

Dương Tiễn ngay lập tức xem thử, đúng là mắt hắn đang nhắm lại. Nhưng càng kì lạ hơn, là dù có cố gắng mở mắt ra bao lần nhưng đều vô lực, dây thần kinh cơ mắt dường như đã biến mất.

Thần Vương sờ sờ đc cái gì đó, nói lớn:

- Theo âm thanh của tôi, mau đến đây.

- Nơi nào nơi nào? - Dương Tiễn vội hỏi lại.

- Hướng này, hướng này...

Dương Tiễn theo hướng âm thanh của Thần Vương, tiến lại phía gã. Tuy nhiên, đi đến nửa đường lại ngã vì vấp đá. Nhưng hắn ngay lập tức đứng dậy, tiến lên, bảo:

- Cậu thấy cái gì?

- Một cái nút!

Dương Tiễn ngạc nhiên:

- Nút gì ?

- Chịu, bấm thử nhá!

Dương Tiễn lo lắng:

- Ấy ấy đừng, đợi xem xem có bẫy gì không đã!

Thần Vương nói giọng có lỗi:

- Xin lỗi, lỡ bấm vào rồi!

- What! Nà ní!

Lập tức, một mùi hắc tỏa ra. Dương Tiễn cùng Thần Vương thất thanh hô:

- Má nó! Khí độc!

- Mau bịt...

Diệp Khương đang nói thì lại mất tiếng, giống như người câm. Hai bên tai vô lực, mùi hắc hoàn toàn biến mất.

"Không khéo mình mất tất cả giác quan rồi!", Dương Tiễn nghĩ thầm, hít vào một hơi lạnh, mặc dù đã mất khứu giác.

Hiện tại chỉ có xúc giác là còn hoạt động, hắn dùng tay, cố gắng chạm vào tường.

Lần lục mãi, cuối cùng cũng chạm tới bức tường bằng phẳng, dường như không có bất kì chỗ nào sần sùi cả. Hắn men theo tường, đi về 1 phía.

"Mẹ nó, tự dưng bị lạc mất Thần Vương rồi", hắn nghĩ thầm, lại tiếp tục đi.

Nhưng đi quanh như này không giải quyết được gì cả, vì như kiến bò miệng chén, đi quanh căn phòng này thì cuối cùng cũng trở về ban đầu.

Đang mải mê đi, mải mê nghĩ, hắn lại bị lóa mắt thêm lần nữa. Nhưng trái ngược với lần trước, lần này hắn lại cảm thấy thật dễ chịu.

Dương Tiễn mở mắt ra, nhìn thấy một căn phòng. Không có sự bài trí, không có màu sắc, tất cả chỉ là độc một màu trắng. Và thêm thắt trước cả căn phòng vô sắc này, đó là một con tang thi, hình thù kì dị. Nó trông giống người, nhưng da dẻ xám ngoắt, khắp nơi đều là vết thương. Ngay cả cái ảnh đại diện cũng đã biến mất, thay vào đó là một cái mặt biến dạng, hai mắt lồi ra, trông cực ghê rợn.

Hắn lại bèn thủ thế, con tang thi kia thì lại đứng yên, tay chỉ chỉ, như thể đang khiêu khích. Dương Tiễn nhìn thấy, lửa giận bốc lên. Hắn lập tức lao đến, con tang thi lập tức tránh sang một bên.

Hắn lại lao lên lần nữa, nhưng con tang thi lại tiếp tục tránh.

Dương Tiễn tức tối, thóa mạ:

- Mẹ nó, lão tử không tin không thu phục được ngươi.

Thế là một người một quái, cứ thế mà vờn nhau. Tầm khoảng năm phút, Dương Tiễn đã tự hỏi: " Tại sao con tang thi này lại dường như hiểu được đòn đánh của mình? Nó có linh trí sao?"

Phân vân, hắn lại đoán già đoán non, cuối cùng tức tối mà giơ ngón giữa lên, sau đó là giơ mông ra, vỗ vỗ mấy cái.

Con tang thi dương như đã nhìn ra điều gì đấy, ngẩn ra. Nó tiến lại gần Dương Tiễn.

Dương Tiễn cũng lùi lại. Đến khi gần bức tường, hắn bắt đầu siết nắm đấm. Ngay lúc tang thi tiến lại, hắn lập tức đấm một cái thật mạnh về phía tang thi.

Tang thi cũng phản ứng nhanh, lập tức tránh né, cú đánh chỉ như là sượt qua nó.

Dương Tiễn cũng không muốn để nó ở lại dài lâu, lập tức nhảy tới, đấm thẳng vào bụng.

Tang thi như có linh trí kia lập tức giơ tay ra đỡ, không quên cho một đòn quét khuỷu tay vào mặt Dương Tiễn.

"Mẹ nó, tại sao hành động, phản ứng, tất cả đều giống như con người được?"

Hắn thầm nghĩ, rồi lập tức lùi về sau, tránh thoát đòn đánh kia.

Sau khi lùi lại được hơn chục bước, hắn bắt đầu chú ý tới hành động của nó. Và điều làm hắn vô cùng kinh ngạc là, nó hành động với những cử chỉ, động tác thật giống với người.

"Không lẽ nó là người sao? Mà tại sao lại trông như tang thi thế kia?"

Hắn thử giơ ngón giữa của cả hai tay ra, sau đó chà tay vào mặt tường.

Hắn vừa làm xong, con tang thi cũng lập tức giơ tay ngón giữa lên, xong quay người lại, vỗ mông mấy cái.

"Đù má mày, dám bắt chước tao!"

Hai kẻ một người một thi thi nhau làm những động tác nhảm nhí, vô nghĩa. Nhưng nếu nhìn kĩ, quan sát kĩ, nó sẽ trở nên thật tối giản: mã mouse.

Mã mouse này hắn đã chuyển thể thành vài loại động tác kì lạ, sau đó up lên một cái status ở facebook. Có lẽ con tang thi này là người đã xem qua sao?

Nãy giờ hắn đã thử tạo mã mouse để xem nó hiểu không, sau khi xác nhận thử là nó hiểu, lập tức tạo ra vài câu hỏi.

- ngươi là con người à?

- đúng

- ngươi tên gì?

- thần....

- Ngươi là thần vương?

- ngươi biết ta sao?

- ta là Dương Tiễn.

- Cái này....

- Ngươi thử gọi tên ta, ta gọi tên ngươi xem, ta thấy trong mấy bộ phim cách này vẫn dùng được.

Hai người cùng đồng thanh hô:

- Dương Tiễn!

- Thần Vương!

Lập tức, một luồng ánh sáng màu vàng nhu hòa lóe lên.

Ảo cảnh đã được phá giải!

- Không ngờ cái mánh cũ rích này vậy mà có thể sử dụng được!- Dương Tiễn cảm thán.

Hai người nhìn thấy nhau, tạm thời yên tâm.

Bình tĩnh lại, hắn nhìn ra xung quanh không còn là căn phòng trắng vô sắc mà là một hang động kì lạ, xung quanh toàn là các loại đá lấp lánh. Hai người tiến về mỗi nơi, xem xét kĩ.

Nơi này có năm loại đá chính, một loại màu đỏ đục, ánh sáng yếu ớt, một lại màu vàng trong, ánh sáng khá mạnh. Một loại là màu tím hơi trong, không có ánh sáng, một loại là màu xanh lá, trong tinh khiết. Và cuối cùng là màu đen, đục, không có ánh sáng.

Dương Tiễn thử chạm vào một loại đá màu tím. Ngay lập tức hắn lóa mắt, ngã ngồi bệt xuống đằng sau.

Thần Vương vội lại đỡ hắn, hỏi:

- Sao vậy?

Dương Tiễn chỉ về phía hòn đá kia, nói:

- Mấy hòn đá này ẩn chưa một nguồn lực lượng kì quái!

"Đương nhiên, nó là khởi nguồn của tinh hạch và sức mạnh mà các người tiến hóa sử dụng."

Một âm thanh kia thật quen thuộc vang lên, hắn hỏi:

- Ai đang nói vậy?

Thần Vương bên cạnh ngơ ngác:

- Cái gì? Ai nói ?

"Ta đây, linh hồn của ngươi!", giọng nói vang lên.

"Linh hồn của ta? Ta chỉ có một linh hồn, lấy đâu ra linh hồn nữa", Dương Tiễn thực lòng trả lời.

"Ta là chính là ngươi kiếp trước"

Dương Tiễn nhớ ra, lập tức hỏi:

"Sao ngươi tỉnh dậy được?"

" Viên đá ngươi vừa chạm vào cung cấp một lượng lớn năng lượng, đánh thức ta dậy từ trong giấc ngủ say. Mấy hòn đá kia chính là thứ ta muốn bảo ngươi thu thập."

" Năng lượng quá cao, ta chạm vào liền bị ngã bệt xuống, không thể làm được."

"Dùng kĩ năng ngươi có được, hòa nhập với nó, mở ra tri thức, lúc ấy thì tự do lấy được. Ta đi trước, khi nào lấy được thì luyện hóa bằng kĩ năng kia, chuyển hóa để ta tỉnh lại."

Dương Tiễn nghe vậy, không nói gì cả.

Hắn thử tạo ra ba quả Hỏa Cầu, di chuyển nó vào trong tay, lưu chuyển thành vòng tròn.

- Mở ra tri thức? Làm thế quái nào được!

Hắn nói thầm. Thần Vương thấy hăn làm vậy, tò mò hỏi:

- Anh làm gì vậy?

- Tôi cần mở ra tri thức!

- Tri thức? Thứ ấy anh vốn dĩ đã phải có từ trước chứ. Sư phụ tôi bảo, nền tảng của tri thức chính là thiên nhiên.

- Hả!

Dương Tiễn nghe vậy, như hiểu ra cái gì, lập tức vận lực, tạo ra thêm hơn chục quả hỏa cầu. Sau đó, hắn để chúng tự do di chuyển theo một quỹ đạo tự nhiên, không xác định.

Những quả Hỏa Cầu như những vì sao, phát ra ánh sáng long lanh giữa bóng tối của hang động. Khung cảnh trông thật xúc động.

-- Hết chương...

Đừng xem chùa nữa mà cmt + like cho em có động lực!!!

Bạn đang đọc Truyền thừa kí ức sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.