Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ván Cờ - Thảm họa

Tiểu thuyết gốc · 1351 chữ

Tiếng cười nói rôm rả vang lên giữa sân đình làng Tây Sơn, một ngôi làng nghèo ở ngoại thành.

Dù cuộc sống nơi đây nhiều vất vả, người dân trong làng vẫn sống chan hòa vui vẻ như chẳng hề quan tâm đến những khó khăn mà họ đối mặt hàng ngày.

Những người phụ nữ tấp nập chợ búa, kẻ cày cấy trên đồng, những đứa trẻ vô tư nô đùa, có thể họ chẳng giàu có về vật chất, nhưng tình làng nghĩa xóm nơi đây thì không hề thiếu, ai nấy đều gắn kết và chia sẻ với nhau từng niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống.

Hôm nay, tại chiếc bàn cờ dưới gốc cây đại thụ, không khí có phần căng thẳng hơn mọi ngày. các bô lão trong làng túm tụm lại đông hơn thường lệ, lặng im quan sát một ván cờ đang diễn

Một ván cờ giữa một đứa trẻ và một ông lão tự xưng là kỳ tài đệ nhất trong thành. Lão Lưu, một kỳ thủ lão luyện, lão nghe đồn ở ngoại thành có một ngôi làng nhỏ, bên trong có một đứa trẻ chín mười tuổi có tài chơi cờ, rất nhiều học sĩ đi ngang đây đã ghé vào so tài nhưng không một ai thắng lợi nên liền tìm đến xem thực hư.

Mà cậu bé có uy danh kia không ai khác chính là Trần Dương, một đứa trẻ được xem là thần đồng trong làng.

Trần Dương ngồi đối diện với lão Lưu, đôi mắt tinh anh nhưng lại bình thản đến lạ. Cậu bé nhìn chăm chăm vào bàn cờ, từng nước cờ của lão già trước mặt như đang từ từ bày ra những thế trận phức tạp.

Lão Lưu không nói lời nào, chỉ mỉm cười, từng quân cờ của lão vừa uyển chuyển, vừa sắc sảo. Mỗi nước cờ đều như mời gọi, dụ dỗ đối thủ rơi vào cái bẫy được bày sẵn.

Bất cứ ai đứng nhìn vào cũng có thể thấy Trần Dương dường như bị lão Lưu dẫn dắt, như một con cờ nhỏ bé trong tay lão kỳ thủ lão luyện.

Một vài bô lão trong làng không khỏi lo lắng cho Trần Dương, vì nhìn qua thế cờ họ đã biết lão Lưu không phải kẻ tầm thường. Một người tự xưng là kỳ tài đệ nhất trong thành, hôm nay đối đầu với một đứa trẻ có thể duy trì qua nửa hiệp cũng là rất tốt rồi.

Tuy nhiên, Trần Dương lúc này vẫn tỏ ra điềm tĩnh, đôi mắt cậu sáng quắc, chăm chú từng đường đi nước bước của đối thủ.

"nước cờ này... không tồi!, nhưng liệu ngươi có thể hóa giải thế trận này không?"

Lão Lưu nhếch mép, thả nhẹ một quân cờ xuống, vẻ mặt đầy tự tin. Thế cờ của lão như lưới nhện bao trùm, cứ mỗi một nước cờ Trần Dương đặt xuống liền bị lão siết chặt rồi dần dần đẩy Trần Dương vào đường cùng.

Mọi người đứng quanh hít thở không đều, những bô lão thì thầm trao đổi về thế cờ mà lão Lưu đang dăng ra. Ai cũng nghĩ rằng Trần Dương chắc chắn đã thua vì mọi nước đi điều bị dẫn vào bẫy của lão, nhưng cậu bé lúc này chỉ khẽ mỉm cười.

“Thế này như thiên la địa võng, mỗi một nước cờ điều bị khống chế, chỉ tiếc là lão quá tham lam! thế trận to khó lòng kiểm soát !"

Trần Dương nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt sắc lạnh nhưng giọng nói lại đầy tự tin. Cậu thả một quân cờ đen xuống một góc nhỏ trên bàn cờ liền phá tan thế trận mà lão Lưu dày công bày biện.

Lão Lưu sững người. Trận cờ của lão cứ đơn giản như đã chuyển biến từ lúc nào không hay, và lão bỗng nhận ra mình đã tự dẫn mình vào ngõ cụt. Thế cờ trong tay lão giờ không còn tác dụng, từng quân cờ của lão dường như bị cô lập, không còn lối thoát.

"Sao... có thể?"

Lão Lưu thở hắt ra, ánh mắt kinh ngạc, bàn tay run rẩy trước thế trận bất ngờ mà cậu bé đã giăng ra từ trước.

Trần Dương chỉ khẽ mỉm cười. "Cảm ơn lão đã chỉ dạy, đây có lẽ là trận cờ khó nhất từ tới giờ ta gặp phải!."

Lão Lưu cứng đờ người, nhìn đứa trẻ trước mặt với một cảm giác nể phục. Lão nhận ra, không chỉ là một kỳ thủ giỏi, Trần Dương còn là một thiên tài.

Bề ngoài cậu bé không bày ra bất cứ cạm bẫy nào quá rõ ràng, nhưng có lẽ cậu bé này đã sớm phát hiện ra thế cờ của lão nên đã tương kế tựu kế,

Đem thiên la địa võng mở rộng hết cở khiến lão lơ là không kiểm soát, nhưng sự mở rộng thế cờ này vô cùng tinh vi chứ không phải tùy tiện đánh ra vài quân cờ, cậu ta vờ như sâu phá kén rồi lại để lão áp chế, từng nước cờ cậu đặt ra đều mang tính toán sâu sắc, khiến lão lâm vào đường cùng mà không hề hay biết.

Trong lúc cả làng còn đang trầm trồ trước trận cờ ngoạn mục, một luồng gió lạnh bất ngờ thổi qua, làm không khí khắp làng thay đổi đột ngột.

Mặt trời đột nhiên bị che khuất, những đám mây đen dày đặc đang không ngừng kéo đến. Cơn gió vốn chỉ se lạnh, nay lại như mang theo tử khí âm hàn làm ai nấy đều rùng mình.

"Chuyện gì đang xảy ra?" Một người trong làng lo lắng hỏi.

Trần Dương ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu bé giật giật khi nhìn thấy trên trời làn khói đen tà khí cuộn xoáy như một con mãng xà khổng lồ, lừ lừ tiến về phía làng.

Làn khói không chỉ mang theo sự chết chóc mà còn rút sạch sinh mệnh của tất cả mọi thứ nó chạm vào. Cây cối héo úa, mặt đất nứt toác, và những tiếng thét của dân làng vang lên, bị cuốn vào bên trong cơ thể từng người như bị hút cạn máu huyết, cơ thể họ ngã xuống như những con rối mất dây.

Trong cơn hỗn loạn, Trần Dương bàng hoàng khi thấy cha mẹ cậu từ xa đang chạy về phía mình. Họ hoảng hốt, cố gắng lao nhanh về phía làng, nơi cậu bé đang đứng.

"Cha! Mẹ!"

Trần Dương gào lên, nước mắt ứa ra khi thấy họ đang cố gắng đến gần mình. Nhưng trước khi cậu kịp lao tới, làn tà khí đã tràn tới từ phía sau không một chút lưu tình mà phủ lấy cả hai.

Trần Dương chứng kiến cơ thể mẹ mình bên trong huyết khí như bị bị hút cạn máu thịt, cả cơ thể bà co quắp rồi ngã xuống như một con búp bê gãy. Cha cậu cũng bất lực ôm lấy mẹ mà rũ xuống không còn chút sinh khí.

Cảm giác kinh hoàng và tuyệt vọng bủa vây lấy Trần Dương, cậu lao đến, muốn cứu họ, nhưng cở thể bất giác run lên, nước mắt không ngừng ứa ra

"Mẹ!...cha!..."

Cậu hét lên trong vô vọng, muốn bất chấp tất cả để chạy tới, nhưng không thể. Trước khi kịp làm điều gì, tà khí đã bao phủ lấy cậu, cảm giác lạnh lẽo và kinh hoàng xâm chiếm toàn thân, một cảm giác khó thở, một mùi hương kinh tởm quấn quanh, y thức dần dần yếu đi.

Trong khoảnh khắc tưởng chừng như cậu sẽ mất đi ý thức, một luồng lực lượng mạnh mẽ bất ngờ kéo cậu ra khỏi làn tà khí.

Trước lúc cậu hoàn toàn nhắm mắt, một bóng người đứng giữa không trung, trên người một bộ bạch y giang tay đón lấy cậu

Bạn đang đọc Truyền Thừa Cổ Nhân sáng tác bởi Tannhat2811
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tannhat2811
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.