Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái gì? Ngũ hoàng tử

Tiểu thuyết gốc · 6148 chữ

Tại nữ Nhi Quốc, SaLa Đàn Tuyết đang trò chuyện thì từ trên trời một thanh niên ngự kiếm mà xuất hiện trước mặt họ

Sala  : ”Ngươi là ai. Tại sao xông vào hoàng cung của Nữ nhi quốc Ta?”

người thanh niên : ”tại hạ Chu Thiên Bá, tới đây để thách đấu Sala Nữ Vương”

Đàn Tuyết : ”to gan dám vô lễ mẫu hoàng ta, người đâu”

Sala : ”Được rồi Tuyết nhi, với bãn lãnh của hắn vào tới đây không ai biết có kêu cũng vô dụng, vị đại hiệp này không biết ngươi là ai từ đâu tới thách đâu với ta là ý gì?”

Chu Thiên Bá : ”ta tới từ Đại Minh, ta nói thẳng mục đích, ta tình cờ biết được Nữ Vương Sala có hỏa hoàng kiếm, ngoài ra Tâm kiếm cũng xuất hiện ở nữ nhi quốc, con người của ta yêu kiếm hơn mạng nên cả gan tới đây thách đấu Sala nữ vương để đoạt đi hai thứ này”

Sala : ”Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Chu Thiên Bá : ”vậy Thiên Bá chỉ còn cách trộm, ta tự tin rằng Nữ nhi quốc không ai bắt được ta”

Sala  : ”tiểu tử nhà ngươi cũng ngông cuồng lắm, Về hỏa hoàng kiếm ta có thể tặng cho ngươi nếu ta thích, nhưng tâm kiếm thì không được, hơn nữa ngươi có thể cho ta biết vì sao ngươi lại phải thách đấu không?”

Chu Thiên Bá : ”ta từ chỗ Đàn Phong công chúa biết được hỏa phụng kiếm là do nữ vương tặng cho Hòa Nương Nương, thì nó hai thanh kiếm phải cùng nhân một cặp tình nhân làm chủ mới có thể phát huy toàn bộ sức mạnh, và tâm kiếm thì vốn là linh kiếm nên ít nhất ta muốn có được”

Đàn Tuyết : ”ngươi đã làm gì đại Tỷ của ta?”

Chu Thiên Bá : ”Tam công chúa yên tâm, Đại công chúa là tứ hoàng tẩu của ta, ta trên đường đi tìm tâm kiếm thấy họ bị ngũ quỷ âm sát trận bao vây nên ra tay cứu và hộ tống họ về hòa gia trang, ta cũng thách đấu Hòa nương nương để lấy đi hỏa phụng kiếm tiếc là ta đã thua, nay ta tới đây, cũng với phương thức đó thách đấu Nữ Vương Sala”

Sala : ”thì ra ngươi cũng là hoàng tử của Đại Minh, nếu vậy ta chấp nhận lời thách đấu, còn về tâm kiếm ta quả thật không thể cược với ngươi”

Đàn Tuyết rút ra tâm kiếm trong cở thể mình : ”tâm kiếm đã hòa làm một với ta, nên quả thật không thể đưa cho huynh được”

Chu Thiên Bá : ”nếu là vậy, nếu ta thắng, xin nữ vương gã Đàn Tuyết Công chúa cho ta, nếu ta thua, muốn chém muốn giết tùy ý nữ vương”

Sala Nữ Vương, Đàn Tuyết kinh ngạc, Đàn Tuyết : ”huynh muốn ta gả cho huynh, thật xin lỗi dù huynh có thắng ta cũng không gả cho huynh”

Chu Thiên Bá : ”ta không cần công chúa yêu ta vì ta yêu tâm kiếm”

Đàn Tuyết : ”ta không đồng ý, không có tình yêu sẽ không hạnh phúc, thấy tinh thần này của huynh ta rất muốn đưa tâm kiếm cho huynh, nhưng tiếc là ta không thể”

Chu Thiên Bá nghĩ : ”chết tiệt, vậy trước mắt cứ lấy hỏa hoàng kiếm”Chu Thiên Bá nói : ”được ta không miễn cưỡng, thế nào nữ vương nhận lời thách đấu của ta chứ ”

Sala  : ”được, ta nhân lời nhưng khi ta thắng cậu phải đáp ứng ta một điều kiện tất nhiên ta không làm khó cậu”

Chu Thiên Bá : ”được mời nữ vương”

Sala cầm lấy thanh kiếm xuất ra thất tinh liên hoàng kiếm, tấn công nhưng bị Chu Thiên Bá một kiếm đánh bay, Sala kết hợp phép thuật, đánh trả : ”thất tinh liên hoàng, liên miên bất tuyệt vạn kiếm xuyên tâm ” vô số ánh kiếm tấn công vào Chu Thiên Bá,  Chu Thiên Bá đã có kinh nghiệm với Hòa Yên Ninh nên nhanh chóng tung ra vạn kiếm quy tông, ép Sala vào góc chết, tình huống nguy hiểm Đàn Tuyết Với Tâm Kiếm xuất chiêu, nhưng làm gì là đối thủ của Chu Thiên Bá, ngay khi Những Thanh kiếm sắp đâm vào Đàn Tuyết thì Chu Thiên Bá Thu Chiêu kết quả bị vô số ánh kiếm của Sala đánh cho bị thương.

Đàn Tuyết, Sala vô cùng kinh ngạc trước tình huống này,

Sala : ”tại sao cậu lại thu chiêu, nếu cấu xuất toàn lực cả ta và Tuyết Nhi đều mất mạng”

Chu Thiên Bá với thương trên người thì thào nói : ”tôi yêu kiếm, tôi sẽ không làm tổn thương cổ ấy ,, trận này hòa, nữ vương không thắng được tôi, tôi cũng không thắng được nữ vương”

Đàn Tuyết : ”huynh bị thương hay là tạm thời ở lại để chúng tôi điều trị cho huynh”

Chu Thiên Bá : ”không cần đâu, tam công chúa đây là tâm pháp tâm ý kinh kiếm, cô luyện tâm nó sẽ sử dụng tâm kiếm lợi hại hơn, ta thấy cô vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được tâm kiếm, sức mạnh thật sự của nó còn bá đạo hơn nhiều, và đây một số kiếm phổ tặng cho cô, Còn đây là Tiêu Hồn địch, ngoài sáo trong kiếm, đây là tâm pháp lạc anh thần kiếm chưởng và bích hải triều sinh khúc, còn nữ Đây là Hỏa Hoàng tâm pháp, nữ vương nếu người kết hợp với hỏa hoàng kiếm có thể phát huy được 3 phần sức mạnh của thanh kiếm, và đây là nữ nhi quốc ta tặng thêm cho Nữ Vương Ngọc Nữ kiếm tâm Trận, có thể phối hợp ít nhất 5 người và người càng đông nguy lực càng đáng sợ”

Đàn Tuyết : ”đa tạ huynh, nhưng tại sao lại tặng cho bọn ta”

Chu Thiên Bá : ”vì ta yêu tâm kiếm, nên ta muốn chăm sóc chủ nhân của nó cả đời còn lại, chỉ vậy thôi cứ xem như đó sính lễ của ta một ngày nào đó sẽ quay lại đưa nàng đi HAHAHA , xin cáo từ”

nói xung Chu Thiên Bá ngự kiếm phi hành bay đi mất

----------------

Lúc này, Ngọc Hân và Kim Ngân chạy vào : ”Nữ Vương, Tam công chúa vừa xảy ra chuyện gì, cậu thanh niên kia là ai?”

Sala : ”ta không rõ, cậu ấy tới đây vì kiếm"

Ngọc Hân : ”Vậy là sao?”

Kim Ngân : ”vì Kiếm? ”

Đàn Tuyết : ”huynh ấy vì sưu tầm bảo kiếm nên tới thách đấu với ý định đoạt đi hỏa hoàng kiếm cùng tâm kiếm”

Kim Ngân : ”hắn bại và bỏ đi à”

Sala cũng không muốn phiền phức nên trả lời : ”bất phân thắng bại, hắn còn tặng cho Đàn Tuyết Tâm pháp tu luyện tâm kiếm”

Đàn Tuyết : ”ta tự hỏi có phải huynh ấy là một vị thần hay không?”

Sala : ”Nguyệt Giao, cô ở Đại Minh có nghe nói tới một vị hoàng tử tên Chu Thiên Bá không?”

Lâm Nguyệt Giao lắc đầu : ”Chu Thiên Bá lần đầu thần nghe nói tới"

Kim Ngân : ”nói như vậy hắn mạo danh sao?”

Lâm Nguyệt Giao : ”cũng không hẳn, vì hoàng thương nhiều phi tần, nên ngoài các vị hoàng tử khá nổi tiếng vẫn có những vị hoàng tử lưu lạc nhân gian hoặc đã tự sát, và ít người biết đến,,, ngoài ra còn có các vị công chúa”

Ngọc Hân: ”nói cũng đúng để ta tính xem, Đại hoàng tử Chu Tiêu, nhị hoàng tử Chu Sản, tam hoàng tử Chu Dũng, tứ hoàng tử Chu Đệ, thì sau này có thêm một vị hoàng tử như Đại Đại Hoàng Tử Chu Yên, nay gặp thêm một tên Chu Thiên Bá cũng không có gì phải ngạc nhiên”

Lâm Nguyệt Giao : ”nếu cậu ấy là Hoàng Tử Của Đại Minh ta cũng muốn gặp”

Sala : ”Nguyệt Giao Cô nương, đây Tiêu Hồn Địch, cùng với tâm pháp lạc anh thần kiếm chưởng và bích hải triều sanh khúc, do Chu Thiên Bá Tặng ta nghĩ thứ này phù hợp với cô”

Lâm Nguyệt Giao : ”Đa tạ nữ Vương” cô cầm thanh sáo nghĩ lại chuyện quá khứ, cô dính tới bọn hoàng tử cùng vì cây sáo và tụ bảo bồn

Kim Ngân : ”Nguyệt Giao cô Nương tấu một khúc cho bọn ta thưởng thức đi”

Lâm Nguyệt Giao : ”nếu mọi người có nhã hứng để ta thử”

Ngọc Hân : ”được đó”

Lâm Nguyệt Giao bắt đầu tấu lên khúc quảng lăng tán một trong thập đại danh khúc  vô cùng hay

nhóm người Sala nghe xong không ngừng vỗ tay khen hay,

Đàn Tuyết : ”thật là khúc nhạc hay”

Sala : ”thần không ngờ Trung Nguyên có nhiều khúc phổ hay đến vậy”

Ngọc Hân : ”phải đó ta rất mong trờ khúc bích hải triều sanh này”

Sala : ”Nguyệt Giao, tạm thời ta cho phép cô bế quan tu luyện, Tuyết Nhi con cũng tranh thủ tu luyện đi”

Đàn Tuyết: “Dạ mẫu Hoàng”

Lâm Nguyệt Giao : ”tuân lệnh nữ vương”

Sala : ”Kim Ngân, Ngọc Hân hai khanh hãy cho người tâm ltaaye, ngọc nữ kiếm tâm trận đi”

Kim Ngân, Ngọc Hân : ”tuân lệnh nữ vương”

...................

Ở tế đàn tại Nam Vu Lý. Đột nhiên hiện ra dòng chữ " Đại pháp sư Thiếc Nương Tử, Vì động lòng yêu Chu Nguyên Chương mà quên đi nhiệm vụ của mình. Làm trái mệnh lệnh của quốc vương.

Các vị trưởng lão hãy từ nay hãy nghe theo mệnh lệnh của thất công chuá, tìm cách bắt Thiếc Nương Tử về xét sử theo luật đề làm gương cho các thần dân Nam Vu Lý

Tất cả mọi người đều quỳ xuống : "Chúng thần xin tuân lệnh"

Thất công chúa tới: "tất cả đều thấy mệnh lệnh trên tế đàn rồi chứ?"

các trưởng lão "Dạ rồi"

một cô bé lên tiếng hỏi : "dạ... thưa..." cô bé ấp úng không dám nói

Thất Công Chúa : "tiểu cô nương, cháu có gì muốn nói sao? đừng sợ ta cho phép cháu nói"

Cô bé : "dạ, thưa Thất Công Chúa, con không hiểu tại sao chúng ta phải đối đầu với Đại Minh, không phải mọi người sống rất bình an vui vẻ sao? tại sao cứ phải nổi dậy"

một trưởng lão la cô bé : "tiểu nha đầu không được nói linh tinh"

Thất Công Chúa xoa đầu cô bé cười : "không sao, con chỉ là một đứa trẻ vô tội ta không trách con, do con không tận mắt chứng kiến tên Hôn Quân Chu Nguyên Chương Dẫn Quân xâm lược Nam Vu Lý chúng ta, mấy đứa trẻ tụi con có thể vui vẻ cười đùa vô tư cũng là nhờ sự hy sinh thầm lặng của biết bao anh hùng Nam Vu Lý, khi ta bằng tuổi của con, ta chứng kiến tộc nhân của mình từng người một bị Quân Đội Đại Minh giết chết, biết bao con dân Nam Vu Lý đã đỗ máu để bảo vệ cho thế hệ sau, có thể trong mắt của con ta là ác ma nhưng ta trở thành ác ma vì muốn phục hưng Nam Vu Lý, khiến cho kẻ khác gặp tụi con phải cuối đầu lễ phép, cô bé con có ủng hộ cách làm của ta không"

Cô bé : "người đã chịu đựng những nỗi đau như vậy để vì tương lại của tụi con sao?"

Thất Công Chúa : "không sai? các vị trưởng lão ở đây, sỡ dĩ không dám động binh đao cũng vì không muốn các con đổ máu vô ích"

Cô Bé : "con hiểu rồi" cô quay sang nói với các bạn cùng lứa : "các bạn có đồng ý cùng mình giúp thất công chúa một tay phục hưng nam vu lý không?"

Đám Trẻ : "tụi con muốn góp sức"

Thất Công Chúa cười tươi như hoa : "ta cảm ơn các con, vậy các con từ này hãy học tập phép thuật và võ công để Diệt Minh Phục quốc, có làm được không?"

Đám Trẻ : "dạ được, Diệt Minh Phục Quốc"

và tiếng hô không ngừng "DIỆT MINH PHỤC QUỐC"

Thất Công Chúa : "Từ giờ mọi người cứ theo chỉ thị của bổn cung hành động, bổn cung quyết không để kẻ phản đồ xem thường vương pháp"

................

Lúc Này, Thiết Tố Nhi đang liên lạc với Thất công chúa

Thiếc Tố Nhi : ”bẩm sư phụ, kế hoạch thất bại, Thiếc Mê Khang Trọng thương,  Chu Nguyên Chương đã dành lại quyền lực, tuy tên thái tử và một số đại thần đã bị đồ nhi khống chế nhưng hiện con không thể tiến hành bất kỳ hành động nào quá phận”

Thất Công  Chúa : ”tạm thời con án binh bất động chờ chỉ thị của ta, mà nữ ta đã hợp Tác với Thiên Ma, Mã Hoàng hậu hiện tại chính là Bạch Ma nữ thuộc hạ của Thiên Ma, con hãy tìm cách liên lạc với bà ấy, Thiên Ma đã tìm bà ấy yêu cầu bà ấy hỗ trợ cho con”

Thiếc Tố Nhi : ”đồ nhi đã biết, sư phụ còn gì căn dặn”

Thất Công Chúa : ”ta sẽ tới Đại Minh, con cứ án binh bất động chờ hiệu lệnh của ta”

Thiết Tố Nhi : ”Đồ Nhi đã rõ”

...................

Tại hoàng cung,

Mã Tú Anh : ”ông đầu hôi, tôi suy nghĩ kỹ rồi, bây giờ đã là bà nội của người ta, tôi còn hơn thua với Yên Ninh để làm cái gì? Thật vô nghĩa, thôi tôi đi hỗ trợ bá tánh gặp nạn, ông không an tâm thì phái người đi cùng tôi”

Chu Nguyên Chương : ”được bà nghĩ như vậy thì còn gì bằng, tôi sẽ pháp mười tên cẩm y vệ đi theo hỗ trợ cho bà”

Mã Tú Anh : ”được, vậy tôi lên đường nha"

Chu Nguyên Chương : ”ừ bà đi cẩn thận”

lúc này Từ Tuấn Kiệt đi vào : ”Tham Kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”

Chu Nguyên Chương : ”bình thân”

Từ Tuấn Kiệt : ”tạ hoàng thượng, không biết hoàng thượng gọi nhi thần vào gấp có việc gì?”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm biết khanh biết phép thuật nên muốn khanh âm thầm đi theo bảo vệ cho Kim Chi”

Từ Tuấn Kiệt : ”chuyện này không thành vấn đề, chỉ là nhi thần không hiểu?”

Chu Nguyên Chương : ”khanh có gì không hiểu?”

Từ Tuấn Kiệt : ”bẩm hoàng thượng, bãn lãnh của Đại Tế tư không hề kém, trên cơ bản ít có đối thủ”

Chu Nguyên Chương : ”tuy là vậy những tính tình Kim Chi Khá lỗ mãng, dễ mắc phải Sai lầm nên ta muốn khanh đi theo âm thầm hỗ trợ”

Từ Tuấn Kiệt : ”thần đã hiểu, thần sẽ đi ngay”

Từ Tuấn Kiệt Vừa Đi, Chu Nguyên Chương : ”vào đi Từ Đạt”

Từ Đạt bước vào : ”hahaha, tham kiến hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”được rồi ta đặt cách cho ngươi khi không thượng triều không cần hành lễ với trẫm”

Từ Đạt : ”được vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh”

Chu Nguyên Chương cười : ”khanh vừa bước vào đã cười to, là cười chuyện gì đây?”

Từ Đạt : ”dám hỏi hoàng thượng, có phải ngài có ý tác hợp cho Tuấn Kiệt và Kim Chi”

Chu Nguyên Chương : ”phải trẫm quả thật có ý này, Từ ái khanh không đồng ý à?”

Từ Đạt : ”Không nhi thần mừng còn không kịp, theo như vai vế thì Kim Chi là muội muội của Phụng Phi, em Vợ của hoàng thượng, dì của Tứ Hoàng Tử, nếu Tuấn Kiệt, thành đôi với Kim Chi thì khi đó sẽ ngang bậc Với Hoàng Thượng, còn ta là cha của nó lúc đó sẽ hơn hoàng thượng một bậc, ta mừng còn không kịp”

Chu Nguyên Chương mắt trợn ngượi, cười méo mỏ : ”cái… cái… này… trẫm quả thật không nghĩ tới”

Từ Đạt : ”HAHAHA hoàng thượng người thấy hối hận rồi à?”

Chu Nguyên Chương : ”quả thật trẫm có chút muốn đổi ý, nhưng không sao trẫm chấp khanh một bậc, trẫm vẫn có thể ra lệnh cho khanh, để kẻ có cấp bậc trưởng bối nghe lệnh không thú vị hơn sao? HAHAHAHA”

Từ Đạt và Chu Nguyên Chương nhìn nhau cười to : ”HAHAHAHA”

.....................

Hồ Khải lúc này đang dưỡng thương : ”Tiêu Đạo trưởng, tôi đang bị thượng không thể làm gì nhiều, thời gian này làm phiền ông”

Tiêu Dương : ”ông đừng khách sáo ” hắn nghĩ : ”cứ dưỡng thương đi rồi thành Lam Ngọc Thứ hai HAHAHA”

Hồ Khải nghĩ : ”tên lừa đảo này không biết hắn đang nghĩ gì? Tạm thời ta đang cần hắn nên không trở mặt với hắn thì hơn”

Tiêu Dương : “ông cứ nghỉ ngơi, bây giờ ta đi tìm Thiên Ma lên kế hoạch tiếp theo, ông cứ chờ tin tốt của ta”

Hồ Khải : ”lần này đừng chơi ngu đánh trực diện nữa đấy sở trường phép thuật mà ông toàn đánh cận chiến”

Tiêu Dương : ”ông thì khác gì ta, đúng là ta hồ đồ lắm mới nghe theo kế hoạch của ông”

Hồ Khải : ”Tiêu Đạo Trưởng, ta nhớ không nhầm là ngài ra kế hoạch đấy”

Tiêu Dương : ”hừ, tóm lại bàn kế hoạch với ông khiến ta hồ đồ theo ông”

Hồ Khải : ”được được, là lỗi của ta, ta chờ tin của đạo trưởng”

Tiêu Dương : ”lần này ông cứ yên tâm”

.....................

Lúc này Kim Chi cũng về tới Hòa Gia Trang, gặp phải Cao Bân

Kim Chi : ”ủa, Cao Bân sư phụ, sao ông lại ở đây?”

Cao Bân : ”ồ, Kim Chi cô nương về rồi à? hòa thượng ta …” ông thờ dài : ”nói ra thì dài dòng”

Cao Bân bắc đầu kể hành trình từ lúc làm pháp sự cho tới khi tới Hòa Gia Trang, Kim Chi nghe xong cười to : ”HAHAHA, ta nói Cao Bân Sư phụ sao ngài không đi xe ngựa mà đi bộ vậy?”

Cao Bân : ”đừng nhắc nữa, ta là hòa thượng nên muốn học theo Đường Tặng đại pháp sự, đi từng bước đó mà”

Kim Chi : ”Đường tăng người ta còn cưỡi ngựa, sao ngài không cưỡi ngựa”

Cao Bân : ”Ta…”

Kim Chi : ”à mà cũng đúng, ngài cưỡi ngựa ta còn sợ ngựa bị gãy xương”

Cao Bân : ”đừng nói vậy chứ, ta đâu có mập đến vậy”

Kim Chi : ”sẵn ngài ở đây, ngài có biết thông tin thiên ma phá phong ấn chưa”

Cao Bân : ”CÁI GÌ? Thiên Ma, thảo nào ta nhìn thây gần đây nhiều nơi có Ma khí”

Kim Chi : ”còn nữa ta hiện tại là Đại Tế Tư của Đại Minh đó nha”

Cao Bân : ”CÁI GÌ? Cô ----có lộn không đó?”

Kim Chi : ”ông nói vậy là sao, bộ tôi không đủ bãn lãnh à?"

Cao Bân : ”ta có hơi nghi ngờ đó”

Kim Chi : ”vậy ông xem đây là cái gì?”

Cao Bân : ”Đã Vương Tiên, cô thật sự được phong làm Đại Tế Tư”

Kim Chi : ”bây giờ tôi ngang cấp với hộ quốc đại pháp sư cao bân sư phụ rồi”

Cao Bân : ”chúc mừng cô nhiều, nên ăn mừng”

Kim Chi : ”chỉ là tôi có chút chuyện không vui không biết Cao Bân Sư phụ có thể chỉ điểm tôi không”

Cao Bân : ”là Chuyện gì?"

Kim Chi : ”Chuyện là …” Kim Chi bắc đầu kể với Cao Bân Sư phụ về lời báo cảu Thiên hậu nương nương

Cao Bân : ”CÔ NÓI CÁI GÌ? Mã hoàng hậu là kiếp nạn của Hòa Nương Nương, và Nương Nương đã bỏ đi rồi ”

Kim Chi : ”tôi biết là sự việc hơi khó tin nhưng xin Cao Bân Sư phụ đừng nói lại với ai, hiện những người biết chuyện này chỉ có Hoàng Thượng, tôi, Đàn Phong cùng Tô Na mà thôi”

Cao Bân : ”ta hiểu rồi, ta không nói với ai đâu, chỉ là quả thật có chút khó tin”

Kim Chi : ”bây giờ, tôi quả thật không biết tỷ tỷ đang ở đâu, tôi muốn đi tìm nhưng công việc ở Hòa Gia Trang lại cần tôi sử lý”

Cao Bân : ”Kim Chi cô nương đừng quá lo lắng, Phật nói vạn sự tùy duyên, thêm thiên hậu nương nương đã nói vậy thì cô đừng quá lo, nay cô đã về bần tăng cũng không tiên quấy rầy, cũng nên cáo từ rồi”

Kim Chi : ”vậy được tôi tiễn Cao Bân Sư Phụ”

Kim Chi Tiễn Cao Bân Ra cửa thì Cao Bân : “phải ha để hòa thượng ta dùng ngũ nhãn lục thần thông xem Hòa Nương Nương đang ở đâu”

Kim Chi : “Vậy làm phiền Cao Bân Sư phụ”

Cao Bân bắt đầu ưỡng ngực lăc mông tập thể dục : ”1----2-- đi đều bước” - ”Nhục Nhãn ngại Phi Thông Thiên Nhãn Thông Phi ngại Pháp Nhãn Duy Quán tục Huệ Nhãn Liễu Chân không Phật nhãn như thiên phật Chiếu dị thể hoàng đồng Thiên cũng thông thông thông thông địa cũng thông thông thông thông Ngũ nhãn lục thần thông”

Cao Bân : ”ta thấy rồi, bà ấy đang ở gần Hồ Sen, hiện bà ấy đang rất vui vẻ, ồ đó chẳng phải là Tứ Hoàng Tử Sao? ”

Kim Chi : ”ông nói nhảm gì vậy? Đệ Nhi nó đang ở Kinh thành mà”

Cao Bân : ”nói như vậy tên tiểu tử này là ai, hắn giống hệt Chu Đệ… chẵng lẽ”

Kim Chi : ”ông nói là tỷ tỷ đang ở cùng một người giống hệt Đệ Nhi”

Cao Bân : ”không nhầm đâu, ta và cô tới đó xem sẽ rõ, ý mà khoang có một tên tiểu tử đang đi theo cô”

Kim Chi : ”ông nói có người đi theo tôi” Kim Chi ngó qua ngó lại nhưng không thấy ai

Cao Bân dùng đạn chỉ thần thông đánh về phía Từ Tuấn Kiệt : ”ra đi tiểu tử ta phát hiện ra ngươi rồi”

Từ Tuấn Kiệt đành Bước ra, Kim Chi Thốt lên : ”Từ Công Tử”

Cao Bân : ”cô biết tên tiểu tử đó à?”

Từ Tuấn Kiệt : ”mạc tướng tham kiến Đại Tế Tư, vị này chắc là hộ quốc đại pháp sư Cao Bân Sư Phụ"

Cao Bân : ”chính hòa thượng ta đây, Tiểu Tử ngươi làm gì lén lút như ăn trộm thế hả?”

Kim Chi : ”Từ công Tử, tại sao huynh lại tới đây?”

Từ Tuấn Kiệt : ”thật không dám giấu, là hoàng thượng phái mạc tướng âm thầm bảo vệ Đại Tế Tư"

Kim Chi : ”Nếu là vậy, thì mời Từ Công Tử ở lại hòa gia trang, ta cùng Cao Bân Sư Phụ có việc cần đi”

Từ Tuấn Kiệt : ”nếu không ngại thì mạc tướng muốn đi cùng”

Kim Chi : ”Chuyện này, quả thật có chút không tiện”

Từ Tuấn Kiệt : ”có phải có liên quan tới Hòa Nương Nương không?”

Kim Chi : ”tại sao huynh biết?”

Từ Tuấn Kiệt : ”mạc tướng đoán vậy, vì chỉ có Hòa Nương Nương mới khiến Kim Chi Cô Nương phải gấp đến vậy”

Kim Chi : ”vẫn là bị công tử nhìn ra, Chỉ là có những chuyện tôi không tiện để công tử biết, thành thật xin lỗi”

Từ Tuấn Kiệt : ”nếu có liên quan tới nương nương, mạc tướng có nghĩa vụ hộ tống người trở về xin Đại tế tư cho phép”

Kim Chi khó sử : ”Chuyện này….”

Cao Bân : ”thôi được, cho cậu đi theo cũng không sao, chỉ là câu có nhìn thấy gì cũng phải giữ bí mật trừ khi người trong cuộc tự lên tiếng, nếu không thì không liên quan gì tới ngươi rõ chưa”

Từ Tuấn Kiệt : ”mạc tướng đã hiểu, xin hãy tin tưởng mạc tướng”

Cao Bân : ”được rồi đi mau”

........................

Lúc này Hà Lâm đang dạy những đứa trẻ tập bơi, còn Hòa Yên Ninh đang dạy cho những đứa trẻ đọc sách viết chữ

từng tiếng đọc của Trẻ Nhỏ : “Hình hài của mẹ của cha

Trí khôn đời dạy, đói no tự mình

Sang hèn trong kiếp nhân sinh

Buồn vui sướng khổ thường tình thế thôi

Không hơn hãy cố gắng bằng người

Cho thiên hạ khỏi ai cười ai khinh”

Lúc Này Cao Bân, Từ Tuấn Kiệt cùng Kim Chi Tìm tới, Hà Lâm thấy nhóm người lạ tiến lên hỏi : ”xin chào đại sư và nhị vị - không biết các vị cần gì?”

Từ Tuấn Kiệt giật mình thốt ra: ”Tứ Hoàng Tử”

Cao Bân, Kim Chi thì không mấy ngạc nhiên, Kim Chi : ”ta Tới đây tìm tỷ tỷ của ta, còn cậu là ai mà nhìn giống Đệ Nhi Cháu ta vậy?”

Hà Lâm giật mình : ”xin hỏi các vị là..?”

Kim Chi : ”ta là Đại tế tư của Đại minh Hòa Kim Chi, bên cạnh là Hộ Quốc đại pháp sư Cao Bân Sư phu, Còn vị Công tử Kia là Hàn Thương Đại Tướng quân Từ Tuấn Kiệt”

Hà Lâm : ”Hòa Kim Chi, nói vậy người muốn tìm là …?”

Kim Chi : ”ta tìm tỷ tỷ của ta Hòa Yên Ninh”

Hà Lâm : ”thì ra là dì Kim Chi,  Con Hà Lâm xin chào dì”

Cao Bân, Từ Tuấn Kiệt mắt chữ O miệng chữ A : ”Dì Kim Chi?”

Kim Chi : ”đợi đã, ngươi vừa gọi ta là gì?”

Hà Lâm : ”à con quên chưa tự giới thiệu, con là Hà Lâm, Ngũ hoàng Tử của Đại Minh”

Cao Bân,Từ Tuấn Kiệt cả Kim Chi mắt chữ O miệng chữ A : ”Ngũ Hoàng Tử Của Đại Minh?”

Hà Lâm : ”có lẽ mọi người sẽ khó mà tin, nhưng đợi mẹ con dạy xong sẽ ra nói chuyện thì mọi người sẽ rõ, còn hiện tại nếu không ngại mời các vị vào nhà dùng trà”

Lúc này, Hòa Yên Ninh cũng đã dạy xong, bà nói : ”các trò, các con về nhà nhớ ôn kỹ bài tập, và hiếu thuận với cha mẹ đó, ta không muốn các trò khoe mình đạt thành tích gì mà ta muốn các trò khoe mình giúp gì được cho cha mẹ, có làm được không?”

Các Trò : ”dạ được, thưa lão sư”

Hòa Yên Ninh : ”các trò ngoan lắm, bây giờ giải tán nào”

Hòa Yên Ninh đi ra thì gặp nhóm người của Kim Chi : ”Kim Chi, Cao Bân Sư Phụ còn có Từ Tướng quân các người làm gì ở đây?”

Kim Chi : ”Tỷ tỷ câu này muội hỏi tỷ mới đúng, khi không tỷ lại bỏ đi làm mọi người khóc và lo cho tỷ muốn chết, với lại muội đã tới hồ sen này tìm nhưng không hề gặp tỷ, mà tên tiểu tử này là ai, sao hắn giống hệt Đệ Nhi, mà còn gọi tỷ là mẹ?”

Hòa Yên Ninh : ”chuyện nói ra dài dòng tất cả vào trong nhà rồi nói”

tất cả mọi người vào trong

Kim Chi gấp gáp hỏi : ”tỷ tỷ rốt cuộc chuyện này là sao?”

Cao Bân : ”Kim Chi, cô đừng gấp uống nước rồi ngồi nghe đi”

Hòa Yên Ninh : ”hẳn mọi người cũng đã tự giới thiệu với nhau nên ta không giới thiệu làm chi nữa, để ta xem ... nên bắt đầu như thế nào?..... À! đúng rồi! Cao Bân Sư phụ, hẳn ông còn nhớ năm xưa có một hoàng tử rơi xuống sông cùng với Đệ Nhi”

Cao Bân : ”bần tăng có nhớ, vị hoàng tử đó đã ….. hử…. chẵng lẽ là tên tiểu tử này?” ông nhìn vào Hà Lâm

Hòa Yên Ninh : ”không sai, nó được một vị Hà bá của con sống cứu giúp và nuôi dưỡng, ban đầu ta cũng khá bất ngờ, ta cũng đã chích huyết nhận thân nên ta cũng đã biết năm đó ta hạ song sinh, và nó là Đệ Đệ Song sinh của Đệ Nhi, Ngũ Hoàng Tử của Đại Minh”

Kim Chi : ”nói như vậy muội có thêm đứa cháu à” cô ngắm Hà Lâm không chớp mắt : ”quả thật rất giống với Ca ca của nó”

Từ Tuấn Kiệt : ”Mạc Tướng Tham kiến Ngũ hoàng tử”

Hà Lâm đỡ lấy Từ Tuấn Kiệt : ”Từ Tướng quân đừng làm vậy ta không quen ”

Cao Bân : ”thế Hòa nương nương không định đưa nó về nhận tổ quy tông à”

Hà Lâm : ”Cao Bân Sư phụ, xin thứ cho ta nói thẳng - ta đã quen cuộc sống tự do không muốn nhận tổ quy tông làm gì”

Từ Tuấn Kiệt : ”mạc tướng xin phép rút lui”

Hà Lâm : ”Từ tướng quân không cần phải đi, chỉ là mong Từ Tướng quân hãy giữ bí mật về sự tồn tại của ta, hãy để hoàng thượng và mọi người nghĩ ta đã chết”

Từ Tuấn Kiệt : ”mạc tướng đã hiểu”

Hà Lâm : ”Từ Tướng Quân, à không Từ huynh đệ làm ơn đừng dùng khẩu khí chủ tớ nói với ta, ta thật sự không thích, huynh cứ gọi tà Hà Lâm đi”

Từ Tuấn Kiêt : ”vậy mạc tướng không khách sáo, vậy ta gọi là Hà Lâm huynh đệ”

Hà Lâm : ”tốt, từ nay gọi ta như vậy”

Kim Chi : ”con không thích cuộc sống gò bó chốn hoàng cung điểm này thật Giống với Thiên Bá”

Hà Lâm : ”dì à, con cứ thắc mắc về vị lục hoàng tử này có thể cho con biết một chút về cậu ấy không?”

Kim Chi : ”về con người của Lục hoàng tử không ai trong chúng ta rõ cả, ta chỉ biết câu yêu kiếm hơn mạng, dành cả tính mạng cho bảo kiếm, câu ấy từng thách đấu mẹ của con, để đoạt đi thanh Hỏa Phụng kiếm”

Hà Lâm : ”rồi kết quả thế nào mẹ có bị thương không?”

Hòa Yên Ninh : ”Thiên Bá Võ công vô cùng lợi hại nếu không phải mẹ đánh lén và Thiên Bá bị bất ngờ bởi phép thuật thì có lẽ mẹ đã thua, mẹ cũng không có bị thương, sau khi phân thắng bại thì Thiên bá tặng cho phu thê Đệ nhi cặp song kiếm Long Phụng, rồi ngự kiếm phi hành bay đi mất”

Hà Lâm : ”cậu ấy là một kiếm khách yêu tự do à, nếu có cơ hội con cũng muốn gặp cậu ta”

Cao Bân thở dài : ”haizzz” ông đang nhớ về một người

Từ Tuấn Kiệt : ”Cao Bân Sư Phụ, biết tin ngũ hoàng tử còn sống là tin vui sao ngài lại thở dài?”

Cao Bân : ”ta đang nhớ tới A Dũng đồ đệ ngoan của ta”

Hà Lâm : ”A Dũng, Cao Bân Sư phụ câu ấy là người như thế nào, ngài nếu nhớ có thể đi thăm mà”

Hòa Yên Ninh : ”Lâm Nhi, con có điều không biết, A Dũng là tên mà Đại Đại hoàng huynh  Chu Yên của con sử dụng khi ở dân gian, cậu ấy cũng từ nhỏ lưu lạc dân gian”

Hà Lâm : ”còn có chuyện này, huynh ấy đang ở đâu, con muốn gặp huynh ấy”

Hòa Yên Ninh : ”cậu ấy đã chết rồi"

Hà  Lâm : ”đã chết rồi sao?”

Hòa Yên Ninh : ”cậu ấy lưu lạc dân gian, khi biết mình có phụ hoàng cùng các hoàng đệ, câu ấy luôn bảo vệ phụ hoàng và hoàng đệ của mình, khi mà Thiên ma tấn công ca ca của con thì cậu ấy đã vì bảo vệ ca ca và Phụ hoàng của con mà hy sinh”

Hà Lâm : ”huynh ấy thật đáng nể, nếu là con, thì con không biết mình có làm được như huynh ấy không nữa”

Cao Bân : ”nên ta nói ngũ hoàng tử à, cậu ít nhất cũng nên nhận tổ quy tông, rồi không muốn ở lại hoàng cung thì cứ việc nói cho phụ hoàng cậu biết mà trở về thủy cung”

Hà Lâm : ”đa tạ hảo ý của Đại sư, tôi sẽ cân nhắc tới việc này”

Kim Chi : ”phải rồi tỷ tỷ, cùng muội trở về đi”

Hòa Yên Ninh : ”muội hãy về trước đi, ta ở đây có Lâm Nhi chăm sóc, muội nên lo cho Hòa gia trang, với lại Hòa Gia Trang cũng gần đây”

Hà Lâm : ”mẫu thân con còn có việc con xin phép,  Từ Huynh Đệ, có thể giúp ta một tay không?"

Từ Tuấn Kiệt : ”không biết Hà Lâm huynh cần ta giúp chuyện gì?”

Hà Lâm : “Ra ngoài rồi nói, mẫu thân con xin phép”

Từ Tuấn Kiệt : ”nương nương thần xin phép”

Hòa Yên Ninh : ”được, hai người đi đi”

....................

Từ Tuấn Kiệt : ”Hà Lâm huynh có việc gì cần tới ta?”

Hà Lâm : ”so tài với ta một chút rồi ta sẽ nói”

Từ Tuấn Kiệt : ”cái gì cơ?”

mặt cho Từ Tuấn Kiệt ngạc nhiên, Hà Lâm đã một quyền tấn công, Từ Tuấn Kiệt xuất quyền đánh trả, hai người đấu quyền cước ngang tài ngang sức, Hà Lâm : ”quyền cước khá lắm, thử đấu phép thuật xem”

Hà Lâm Niệm chú : ”thủy lưu phản lực chấn thiên sơn,trường gian đại hải sóng không ngừng, thủy nhẫn thủy long đạn”

Từ Tuấn Kiệt dùng chú đánh trả : ”Hoàng thiên hốt sắc bất lưu đình , thuỷ bộ phụng hành long thần kinh .

Thu vân tán vụ tứ thiên thanh , cuồng phong xuy tán âm bất ngưng .

Thái dương sanh huy nhật khí minh , tuỳ phù chỉ vũ khai tễ tình .

Úm hoả luân phong luân cấp nhiếp”

mộc con thủy long từ Hà Lâm tấn công Từ Tuấn Kiệt, bị từ Tuấn Kiệt thu tạo thành quả cầu nước, sau đó Từ Tuấn Kiệt vận Hàn Băng chưởng từ quả cẩu nước tạo thành những băng thạch sắc bén tấn công Hà Lâm, Hà Lâm cũng vân khí biết thủy thành băng tiếp chiêu, hai luôn băng khí va chạm. Cả hai dừng tay

Hà Lâm : ”Từ huynh quả nhiên lợi hại, được ta vào vấn đề, ta muốn mời từ huynh cùng ta đi hàng yêu”

Từ Tuấn Kiệt : ”đó là yêu quái gì?”

Hà Lâm : ”nó là một con yêu long, một mình ta thì không hàng nổi, mong Từ huynh tương trợ”

Từ Tuấn Kiệt : ”không thành vấn đề mau lên đường”

thế Hà Lâm cùng Từ Tuấn Kiệt lên đường hàng yêu

...................

Lúc này Cao Bân cũng ra về : ”a di đà phật, làm phiền bấy lâu biết được mọi người bình an, hòa thượng ta cũng nên về hoàng giác tự”

Hòa Yên Ninh : ”được Cao Bân Sư phụ đi thong thả”

Kim Chi : ”Cao Bân Sư phụ lần này ông nên đi xe ngựa đừng đi bộ nữa nha”

Cao Bân : ”bần tăng biết rồi”

Hòa Yên Ninh : ”Kim Chi tại sao muội lại nói vậy?”

Kim Chi : ”tỷ tỷ có điều không biết, chuyện là....”

Hòa Yên Ninh nghe xong thì bậc cười : ”không ngờ Cao Bân Sư phụ lại có có chuyện thú vị như vậy”

Kim Chi : ”thẩy tỷ tỷ ở đây muội cũng yên tâm, nơi này cũng gần Hòa Gia Trang, muội trở về sắp xếp rồi tới đây ở với tỷ”

Hòa Yên Ninh : ”haizz,, koi bộ ta phải sớm gả muội đi”

Kim Chi : ”tỷ tỷ. Đừng nói vặy nữa mà

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.