Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 6: Nghiệp thiên thu – Chương 1546: Không ai oan uổng

Phiên bản Dịch · 2492 chữ

Sau khi nghe Trần Nhiễm nói xong, Dương Thất Bảo mất một lúc mới phản ứng được, gã nhìn Trần Nhiễm, Trần Nhiễm nhìn gã, vẻ mặt của hai người hoàn toàn bất đồng.

Dương Thất Bảo bi thương đến cực hạn, người đã hơi đờ đẫn, tầm mắt của gã đã rất trống rỗng, sau khi giết người lại trút ra cơn phẫn nộ cho nên hiện giờ hoàn toàn không biết nên làm những gì. Điều duy nhất gã nghĩ đến chính là không thể để chuyện này liên lụy đến Trần Nhiễm và năm mươi mấy huynh đệ chiến binh.

Bất kể như thế nào, nếu giết người như vậy thì triều đình nhất định sẽ hỏi đến. Gã là tướng quân cấm quân, thân phận đặc biệt, chuyện này lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến triều đình lớn cỡ nào? Ảnh hưởng đến cấm quân nhiều cỡ nào?

Nhưng Dương Thất Bảo nhất định phải tự ôm hết mọi chuyện, nếu không thì một khi liên lụy đến Trần Nhiễm bọn họ, chuyện sẽ càng phức tạp hơn.

“Ngươi... ý của ngươi là?”

Dương Thất Bảo mờ mịt hỏi Trần Nhiễm một câu.

Trần Nhiễm nhìn gã một cái, có thể hiểu được tâm trạng của Dương Thất Bảo vào giờ khắc này. Dương Thất Bảo vừa mới biết tin mất đi tất cả người thân, người vẫn chưa phế bỏ là đã không tệ rồi, chuyện này để gã gánh vác.

“Để lại mấy người trông chừng Dương tướng quân.”

Trần Nhiễm xoay người đi ra ngoài thôn: “Dắt chiến mã buộc trên xe ngựa qua đây, những người khác theo ta đi huyện nha.”

“Nhiễm Tử!”

Dương Thất Bảo gọi một tiếng: “Đừng đi huyện nha, không liên quan đến bọn họ.”

Trần Nhiễm quay đầu lại nhìn gã một cái: “Huynh thật sự cho là không liên quan đến bọn họ sao?”

Dương Thất Bảo nói: “Nếu chuyện này càng làm lớn lên, ngay cả đại tướng quân cũng sẽ bị liên lụy.”

“Nếu đại tướng quân ở đây, huynh đoán hắn sẽ làm như thế nào?”

Trần Nhiễm leo lên ngựa: “Người nhà của huynh đệ hắn bị giết hết, còn bị lừa suốt nhiều năm như vậy, huynh nghĩ đại tướng quân cũng sẽ nghĩ giống như huynh sao?”

Dương Thất Bảo mấp máy môi, không biết nói gì.

Có lẽ bởi vì thời gian gã không ở bên cạnh Thẩm Lãnh khá lâu cho nên đã không quá rõ phong cách làm việc của Thẩm Lãnh bọn họ, nhưng người gã đi theo là Mạnh Trường An. Mạnh Trường An cường thế hơn Thẩm Lãnh, gã cũng không học được.

Gã muốn trở thành người quyết đoán cứng rắn như Mạnh Trường An, nhưng lại không hề có lòng quyết đoán cứng rắn.

“Thất Bảo đại ca.”

Trần Nhiễm nhìn Dương Thất Bảo, nghiêm túc nói: “Nếu ta là huynh thì giờ khắc này sẽ không suy nghĩ vấn đề liên lụy đến ai hay không liên lụy đến ai, tất cả mọi người ở đây, chính là bởi vì tất cả mọi người đều xem huynh là huynh đệ.”

“Chúng ta không phải người giang hồ sống tạm bợ suốt ngày nói huynh đệ nhưng một khi gặp chuyện gì là trốn còn nhanh hơn thỏ. Khi huynh đệ chiến binh đã bắt đầu rút đao giết người thì sẽ không nghĩ sau này chúng ta như thế nào, trong lòng chỉ có hai chữ huynh đệ.”

“Người chết là chí thân của huynh, là cha mẹ của huynh đệ chúng ta.”

Gã nhìn về phía Dương Thất Bảo: “Huynh nói cho ta biết huynh muốn làm sao? Nếu huynh thật sự không muốn chúng ta đi huyện nha thì nói với ta một lần nữa, nhưng chúng ta vẫn là sẽ đi.”

Dương Thất Bảo nói: “Ta lo lắng...”

Gã muốn nói là ta lo lắng cho các ngươi.

Trần Nhiễm đánh ngựa: “Chạy!”

Mấy chục con chiến mã cùng Trần Nhiễm lao ra ngoài, chạy như bay trên đường núi, trên đường nhanh chóng nổi lên một trận khói bụi.

Huyện Lan Phong cách thôn Kháo Lan Sơn mấy chục dặm đường, hơn nữa đều là đường núi không dễ đi, nhưng chiến mã của Trần Nhiễm bọn họ cũng đã trải qua trăm trận chiến, hơn nữa đều là ngựa tốt được tuyển chọn kỹ lưỡng, đối với địa hình mà nói, có chiến mã như vậy, chỉ cần không phải vách đá dựng đứng thì không có vấn đề lớn.

Không bao lâu sau Trần Nhiễm dẫn theo người của thân binh doanh đến cổng huyện thành Lan Phong. Trần Nhiễm dừng lại rồi ném thiết bài tướng quân cho đoàn suất sương binh gác cổng: “Ta là tướng quân cấm quân thành Trường An Trần Nhiễm, bây giờ ngươi lập tức đi gọi đám người huyện lệnh huyện thừa đến đây, nói với bọn họ là ta chờ ở cổng thành.”

Đoàn suất nhận lệnh bài nhìn cẩn thận sau đó khom người cúi đầu trả lời, xoay người chạy về hướng huyện nha.

Khoảng hai khắc sau, huyện lệnh Tống An Hiền và huyện thừa Cao Nhất Dự, sư gia của huyện nha Lý Kỳ Phong, bổ đầu Dương Minh Vũ dẫn người của huyện nha đến, chạy bộ đến thở hồng hộc.

Trần Nhiễm ngồi ở trên lưng ngựa, chỉ vào huyện lệnh Tống An Hiền: “Ngươi đi kiểm tra thiết bài tướng quân của ta xem có phải là giả không?”

Tống An Hiền nhìn về phía đoàn suất lúc nãy. Đoàn suất kia đã xem kỹ, chắc chắn thiết bài không phải giả, cho nên liền gật đầu với Tống An Hiền biểu thị không có vấn đề, nhưng để trông có vẻ ổn thỏa, Tống An Hiền vẫn nhận lấy thiết bài xem với thái độ khiêm tốn.

“Tướng quân đại nhân sao lại đột nhiên đến huyện Lan Phong, đáng lẽ nên phái người thông báo cho hạ quan sớm, hạ quan tiện sắp xếp công việc nghênh đón.”

“Nếu chúng ta thông báo cho ngươi, chỉ sợ sẽ không thể nhìn thấy chuyện nên nhìn thấy nữa.”

Trần Nhiễm hỏi: “Ngươi kiểm tra xong chưa?”

Tống An Hiền dùng hai tay đưa thiết bài cho Trần Nhiễm: “Xem rồi xem rồi, tướng quân đại nhân chớ trách. Chỗ hạ quan chưa từng có người thân phận như tướng quân đến, cho nên vẫn mong tướng quân thứ tội.”

“Không thứ tội, ta đến chính là vì không thứ tội cho ngươi.”

Trần Nhiễm ngồi ở trên lưng ngựa ép người xuống, nhìn xuống Tống An Hiền hỏi: “Trong huyện các ngươi có một vị tướng quân tên là Dương Thất Bảo, chắc ngươi biết?”

“Hạ quan biết, Dương tướng quân là niềm tự hào của bổn huyện, bổn huyện mấy trăm năm qua...”

Tống An Hiền vẫn chưa nói xong thì Trần Nhiễm đã bất ngờ quất roi ngựa trong tay xuống, một roi đã quất tróc da thịt trên mặt Tống An Hiền.

“Nếu ngươi nói không biết, ta sẽ không đánh ngươi, nếu ngươi đã biết thì đừng trách ta.”

Trần Nhiễm dùng roi ngựa chỉ vào những người đó: “Lột quan phục của bọn họ, tháo lương quan của bọn họ!”

“Rõ!”

Mười mấy gã thân binh từ trên lưng ngựa nhảy xuống, giống như sói như hổ. Những nha dịch bổ khoái ở trước mặt binh lính thân binh doanh của Thẩm Lãnh, ai nấy đều giống như căn bản không phải người cùng một thế giới vậy.

Người của Trần Nhiễm thuần thục lột quan phục tháo mũ quan của tất cả người trong huyện nha, từng người từng người bị ấn quỳ ở cổng thành.

Gần đây có rất nhiều người, đi tới đi lui, còn có người nghe thấy náo nhiệt tiếng liền chạy đến, nhất thời đều bị sợ choáng váng. Ở nơi này huyện lệnh đại nhân chính là quan lớn nhất nhưng lại bị người ta ấn quỳ ở đó, thế nên ngay cả bọn họ cũng sợ tới mức không dám thở mạnh.

“Chuyện phụ mẫu của Dương tướng quân bị giết, các ngươi cũng biết hiểu?”

Trần Nhiễm nhảy từ trên lưng ngựa xuống, đi đến trước mặt Tống An Hiền nghiêm túc hỏi một câu.

Sắc mặt của Tống An Hiền rõ ràng có thay đổi, ánh mắt cũng lóe lên một cái, rất nhanh sau đó liền lắc đầu: “Hạ quan quả thật không biết. Bổn huyện, cảnh nội bổn huyện sao lại xảy ra vụ án lớn như vậy chứ? Hàng năm hạ quan đều sẽ đích thân sắp xếp người đến thôn Kháo Lan Sơn cầu kiến người nhà của Dương tướng quân, biếu một chút quà tặng, lần nào cũng có thể biếu được.”

“Ngươi thật sự dám nói dối.”

Trần Nhiễm ngồi xổm xuống, mặt đối với mặt nhìn Tống An Hiền.

“Ngươi biết ta tên là gì không? Ta là Trần Nhiễm, tướng quân thân binh doanh của Hộ Quốc Công, đại tướng quân cấm quân. Ta có thể rất nghiêm túc nói cho ngươi biết, nói dối ở trước mặt ta không có một chút tác dụng nào cả.”

“Hạ quan... quả thật không biết.”

Trần Nhiễm thở dài, xoay người căn dặn một tiếng: “Chém.”

Người khác tưởng là gã đang hù dọa người, thế nhưng người của thân binh doanh còn lâu mới quan tâm người khác nghĩ như thế nào, một gã thân binh đi lên rút đao chém xuống cổ Tống An Hiền. Một đao đầu người rơi, máu phun ra ngoài.

Bốn phía truyền đến hàng loạt tiếng kinh hô, mấy người quỳ bên cạnh huyện lệnh lập tức sợ hãi hét lên, sau đó liền xụi lơ dưới đất.

Trần Nhiễm đi đến trước mặt sư gia huyện thành Lý Kỳ Phong hỏi: “Ngươi biết không?”

Lý Kỳ Phong vội vàng nói: “Có... có nghe một chút.”

“Nói hết những gì ngươi biết được ra, ta không giết ngươi.”

Trần Nhiễm nói xong sau đó căn dặn thủ hạ: “Tìm giấy bút đến đây, ghi lại lời hắn nói, một chữ cũng không được bỏ sót.”

Không bao lâu sau các binh sĩ tìm được giấy bút từ chỗ kiểm tra cổng thành, sau đó Trần Nhiễm nhìn về phía Lý Kỳ Phong: “Ngươi có thể nói rồi.”

“Khoảng chừng ba bốn năm trước, khi đó huyện lệnh Tống đại nhân vừa mới đến nhận chức không lâu, nghe nói bổn huyện có một vị tướng quân nên sắp xếp người muốn đích thân đến thăm hỏi, nhưng khi đó, khi đó người nhà của Dương tướng quân đều đã bị hại...”

“Chúng ta cũng là nghe người đi đưa đồ cho thôn Kháo Lan Sơn trở lại nói. Bọn họ nói là đoán chừng người nhà của Dương tướng quân đã bị hại từ lâu, nhưng hàng năm vẫn có người đóng giả và đòi tiền Dương tướng quân.”

Lý Kỳ Phong lắp bắp nói: “Huyện lệnh đại nhân giật mình, muốn điều tra nhưng huyện thừa đại nhân...”

Hắn ta liếc mắt nhìn huyện thừa Cao Nhất Dự một cái, ánh mắt của Cao Nhất Dự nhìn hắn ta giống như có thể giết người ngay lập tức vậy.

Trần Nhiễm giơ chân đạp Cao Nhất Dự ngã xuống đất, sau đó nói với Lý Kỳ Phong: “Nói tiếp đi!”

Lý Kỳ Phong vội vàng gật đầu: “Vâng vâng vâng... Cao Nhất Dự không dám để cho huyện lệnh đại nhân điều tra. Huyện lệnh đại nhân là người mới đến nhưng ông ta không phải, khi ông ta tại nhiệm thì trong nhà Dương tướng quân xảy ra chuyện, cấp trên truy tra xuống dưới thì ông ta tất sẽ bị xử trí, huyện lệnh đại nhân nhiệm kỳ trước đã đi, người đầu tiên gánh vác chuyện này chính là ông ta.”

“Cho nên ông ta khuyên huyện lệnh đại nhân, nói chi bằng không báo chuyện này, chờ khi nào Dương tướng quân về thì phối hợp với người của thôn Kháo Lan Sơn một chút, nói là nhị lão đã tạ thế, dù sao cũng sẽ có cách che giấu.”

“Huyện lệnh đại nhân lo lắng cho con đường làm quan của mình, cảm thấy nếu báo vụ án này lên thì triều đình nhất định sẽ ghi chép. Tuy rằng ông ta là người mới tới, không liên quan đến ông ta, nhưng mà tất có ảnh hưởng đối với việc thăng chức sau này, huống hồ sau khi suy nghĩ thì ông ta cũng cảm thấy nếu việc này lan truyền khắp cả nước, huyện Lan Phong sẽ quá mất mặt. Hơn nữa, ông ta nghĩ nếu báo lên trên thì chẳng phải là đắc tội với huyện lệnh nhiệm kỳ trước? Huyện lệnh đại nhân nhiệm kỳ trước đã được điều nhiệm đến quận phủ làm quan, cũng không đắc tội nổi.”

Sát ý trong mắt Trần Nhiễm bắt đầu trở nên nặng hơn.

“Sau đó bọn họ còn sắp xếp người lén đi thôn Kháo Lan Sơn một chuyến, bảo Ngô tiên sinh tư thục đó viết thư cho Dương tướng quân sớm, nói người nhà của Dương tướng quân đi ra ngoài gặp núi lở, như vậy thì dễ nói một chút. Nhưng Ngô tiên sinh bọn họ quá tham lam, nghĩ nếu nói cho Dương tướng quân biết thì mất tài lộ, Dương tướng quân gần như hàng năm sẽ đưa tiền về ba bốn lần...”

Trần Nhiễm thở dài một hơi: “Chỉ vì con đường làm quan của mình, chỉ vì thanh danh, còn vì những quan lại địa phương các ngươi bao che cho nhau, ngay cả một vị tướng quân chinh chiến tứ phương vì Đại Ninh mà các ngươi cũng dám khinh khi.”

“Không liên quan đến tiểu nhân.”

Lý Kỳ Phong vội vàng nói: “Tiểu nhân chức thấp quyền nhỏ, nói gì cũng không có tác dụng.”

Trần Nhiễm hừ một tiếng: “Chẳng qua ngươi cũng là một trong số những người sợ đắc tội thôi. Nếu ngươi lén viết một phong thư đưa đến Trường An, ta sẽ còn kính nể ngươi, nhưng bây giờ ngươi lại nói mình vô tội?”

Trần Nhiễm đi đến trước mặt Cao Nhất Dự hỏi: “Ngươi có nhận tội?”

Trên mặt Cao Nhất Dự đã không có một tia huyết sắc nhưng vẫn lắc đầu nói: “Hạ quan hoàn toàn không biết sự tình, đều là Lý Kỳ Phong nói bậy, việc này đều là hắn biết, hạ quan chưa từng nghe nói.”

“Mặc kệ.”

Trần Nhiễm khoát tay: “Không ai ủy khuất, không ai oan uổng, không có ai không đáng chết.”

Gã quay người lại: “Giết!”

Các thân binh đi lên, loạn đao hạ xuống.

Bạn đang đọc Trường Ninh Đế Quân (Dịch) của Trí Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganHoaKhai
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.