Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3: Hồi Ức Âu Lạc

Tiểu thuyết gốc · 1898 chữ

Thục Trình vội chạy xuống suối để lấy nước. Thiên Vũ từ hôm qua thấy Trình còn nhỏ mà đã có khí chất hơn người. Bọn quan binh cầm vũ khí mà cậu cũng không hề sợ hãi mà còn chữi thẳng mặt. Khiến Thiên Vũ rất có cảm tình với cậu bé.

Thiên Vũ nói với Thục Kỳ:

-Lão bá lão bá có đứa cháu rất tốt.

Thục Kỳ cười đáp:

-Tiểu tử này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi. Nhưng tiếc thay cha mẹ nó lại bị bọn hán đánh chết. Từ lúc ba tuổi ta và nó nương tựa nhau mà sống.

Đến bây giờ Thiên Vũ mới hiểu vì sao Thục Kỳ hận người hán đến vậy. Thay vì thương hại Thiên Vũ lại khâm phục nghị lực của ông cháu họ. Một già một trẻ để sinh sống gần bảy tám năm trời thực chả dể dàng gì.

Thục Trình lấy nước xong Trình đưa nước cho ông uống. Cậu nhìn Thiên Vũ rồi cầm một bát nước khác đưa cho ông.

Cậu nói:

-Đại thúc mời người uống nước.

Thiên Vũ gật đầu rồi cầm bát nước lên uống. Thục Kỳ từ lâu đã biết được thanh kiếm của Thục Kỳ có lai lịch ra sao.

Ông hỏi Thiên Vũ:

-Đại hiệp ta có thể hỏi ngươi một câu không?

Thiên Vũ nghe vậy liền đáp:

-Lão bá đừng có gọi tiểu bối là đại hiệp nữa, cứ gọi là Thiên Vũ là được ạ. Lão bá có gì dạy bảo cứ việc nói.

Thục Kỳ gật đầu:

-Vậy Thiên Vũ huynh đệ, Cao Chữ Cương là gì của ngươi?

Thiên Vũ bất ngờ hỏi lại:

-Lão bá có quen ân sư của tại hạ?

Thành gia xưa nay ít khi luyện võ, Thiên Vũ có cơ duyên học võ công của Cao gia nên trở thành cao thủ. Cho nên ít ai biết được nguồn gốc võ công của Thiên Vũ. Nay có người biết rõ tên của sư phụ nên Thiên Vũ không khỏi nghi ngại.

Thục Kỳ lại nói:

-Thì ra ngươi là đệ tử của Cao tướng quân thảo nào kiếm pháp lợi hại như vậy, còn sỡ hữu Thiên Tiên kiếm nữa.

Thiên Tiên kiếm chính là thanh bảo kiếm trong tay Thiên Vũ. Tên của nó sư phụ chỉ nói với ông và ông chưa nói với ai. Cho nên Thục Kỳ chắc chắc là người đã quen biết sư phụ ông. Ông lo ngại rằng không biết Thục Kỳ là bạn hay thù với sư phụ mình. Ông bắt đầu nghĩ rằng nên đề phòng.

Thục Kỳ nhìn thái độ Thiên Vũ có phần ngi ngờ liền nói:

-Thiên Vũ huynh đệ ngươi yên tâm, ta và sư phụ người là bạn lâu năm.

Thiên Vũ nghe vậy nhưng cũng chưa tin hẵn, ông nói:

-Lão bá có quen biết như thế nào với ân sư?

Thục Kỳ cười nói:

-Trước đây ta và hắn đều từng là tướng dưới trướng của An Dương Vương.

Nghe xong Thiên Vũ vô cùng ngạc nhiên, ông nói:

-Thì ra lão bá là anh hùng của tiền triều.

Thiên Vũ xưa nay học hành nhiều, cha lại là nhà yêu nước nên đã dạy cho con về lịch sữ. Cho nên Thiên Vũ rất tôn trong những bậc anh hùng thời Âu Lạc. Từ trước đến giờ ông chỉ biết sư phụ ông là dòng dõi Âu Lạc nay lại gặp một người nữa khiến ông cảm thấy rất vui mừng.

Thục Kỳ lại hỏi tiếp:

-Sư phụ ngươi bây giờ sao rồi?

Lúc này Thiên Vũ dịu giọng nói:

-Ân sư đã qua đời được năm năm rôi.

Thục Kỳ nghe vậy cũng cúi đầu xuống. Rồi ông nói:

-Mộ ông ấy có xa chỗ ngươi lắm không, ta muốn viến ông ấy.

Thiên Vũ:

-Mộ của ân sư ở ngay sau Thành gia Trang, tiểu bối sẽ dẫn ngài đến đó.

Thế là họ lên đường, Thành gia trang nằm ở ngoại thành huyện Yết Dương. Vừa bước vào trang Thục Trình thích thú vô cùng, từ trước đến giờ cậu chưa thấy một chỗ ở nào lớn như vậy cả. Cậu chạy hết chỗ này đến chỗ khác. Vì từ nhỏ cậu chỉ sống trong một ngôi nhà nhỏ trong thôn, có nằm mơ cũng không thể thấy được một nơi to lớn như thế này.

Vừa bước vào phòng lớn của Thành trang. Có một vị phu nhân hớn hở chạy ra cùng với hai đứa trẻ. Vị phu nhân chính là vợ của Thiên Vũ, vừa bước ra bà đã hành lễ chào Thục Kỳ.

Thiên Vũ giới thiệu:

-Đây là phu nhân của tiểu bối, còn đây là con trai Thành Dao, còn đây là Tiểu Chân con của một người bạn.

Thiên Vũ nói xong bảo hai con hành lễ với Thục Kỳ. Sau đó họ bảo người chuẩn bị chổ ở cho hai ông cháu. Nhà họ Thành rất tôn trọng những vị tướng sĩ Âu Lạc nên biết được thân phận của Thục Kỳ thì họ càng đối đãi với ông như thượng khách.

Vài ngày sau Thục Kỳ được Thiên Vũ dẫn ra viến mộ Cao Chữ Cương.

Thục Kỳ ngồi trước mộ mà nói:

-Cao huynh đệ lâu lắm ta mới gặp nhau. Ai ngờ.

Nói xong ông cầm bát rượu đổ xuống đất để bái tế Cao Chữ Cương. Thiên Vũ Thấy vậy nên để ông một mình ở đó. Cậu thấy Thục Trình đang luyện thương pháp thục gia. Từng chiêu thức đều dứt khoát và mạnh mẽ. Người lớn ít ai đã luyện được như vậy chứ nói chi cậu bé chỉ mới lên mười.

Thiên Vũ nhìn cậu bé mà khen thầm:

-Thằng bé này khí phách khác người, gặp kẻ mạnh hơn mà chưa hề run sợ. Quả là hiếm thấy trên đời.

Thiên Vũ từ khi gặp cậu đã yêu mến cậu bởi tính cách của cậu. Ông nhớ lại đám lính kia hơn chục tên người lớn nhìn vào còn phải sợ ấy thế mà cậu ta lại dám chửi thẳng mặt, đúng là ít ai dám làm.

Thục Trình múa thương xong thì thấy Thiên Vũ. Cậu chạy lại kế bên hỏi:

-Đại thúc người thấy thương pháp của con thế nào.

Thiên Vũ cười nói:

-Tốt lắm, sắp ngang với ông con rồi.

Dù sao cũng là đứa trẻ nên nghe khen cậu bé vui lắm. Cho dù cậu vẫn biết là Thiên Vũ chỉ nịnh mình, làm sao mà cậu có thể ngang với ông được.

Thiên Vũ lại hỏi:

-Trình nhi à cháu có đi học không.

Thục Trình đáp:

-Nhà cháu nghèo lắm nên chả có tiền mà học, nhưng ông nội có dạy con viết chữ và cã nguồn gốc của mình.

Ờ thời này những người được đi học phải có điều kiện khá trở lên. Thục Kỳ chỉ làm ruộng nên không thể cho Trình đi học được. Hơn nữa lúc này số thầy dạy đa số là người hán nên Thục Kỳ càng không muốn cho cháu đi học.

Thiên Vũ nghe vậy liền nói:

-Vậy con đã được học những gì nào?

Thục Trình đáp:

-Nhiều lắm đầu tiên ông dạy con về Lạc Long Quân và Âu Cơ. Ông nói người An Nam ta là con rồng cháu tiên là dòng dõi thiên liêng. Cho nên người hán nói ta là man di là sai.

Thiên Vũ cũng đã học qua hết tất cả những điều này nên ông gật đầu rồi bão Trình đọc tiếp. Những gì cậu được học cũng không khác những gì mà Thiên Vũ học từ cha mình.

Thiên Vũ lại hỏi:

-Tốt. Vậy ta hỏi con một câu. Mọi người thường nói Triệu Đà chiếm Âu Lạc là sai, vậy năm xưa Thục Phán chiếm Văn Lang lại là đúng sao?

Thục Trình nghe xong liền đáp:

-Những năm cuối của Văn Lang, vua quan không chăm lo đến dân chúng. An Dương Vương khởi binh có thể là con muôn dân một đường sống mới. Còn Triệu Đà xâm chiếm một quốc gia đang yên ổn hạnh phúc thì là sai.

Thấy Thục Trình học được hiểu được Thiên Vũ lấy làm khâm phục cậu. Thiên Vũ lại nói:

-Con có sống ở thời đó đâu mà con biết là hạnh phúc.

-Con nghe ông nội kể. Với lại lúc đó có rất nhiều tướng tài Triệu Đà nhiều lần đánh mà thua phải rút về. Nếu không dùng gian kế thì đâu có thể chiếm được Âu Lạc.

Thục Trình trả lời một cách mạnh mẽ và dứt khoát. Bởi từ nhỏ cậu đã học luôn cái tính ghét hán yêu việt của ông nội mình. Công thêm cách dạy của Thục Kỳ luôn tôn vinh nòi giống người Việt nên cậu cũng luôn tự hào rằng mình là người An Nam. Gian kế mà Trình nói đến chính là cuộc hôn ước giữa Mị Châu và Trọng Thủy khiến nước Âu Lạc bại trận.

Thục Kỳ bước vào trong nghe hết những gì mà Trình nói ông rất hài lòng về cháu trai của mình.

Ông nói to:

-Nói đúng lắm.

Thấy ông nội Trình chạy vội tới bên ông rồi đở ông ngồi xuống.

Thiên Vũ lúc này nói:

-Thục lão bá con chỉ biết người và sư phụ là quan tướng của tiền triều. Con cũng còn chưa rõ về lai lịch của thanh kiếm tên Thiên Tiên và thân thế của hai người.

Thục Kỳ nghe vậy liền nghĩ:

-Chắc Cao huynh đệ lo Thành gia trang sẽ gặp nguy hiểm nên không kể nhiều chuyện năm xưa.

Thục Kỳ hỏi:

-Vì sao ngươi gặp được Cao Chữ Cương.

Thiên Vũ bắt đầu kể:

-Chuyện này bắt đầu từ ba mươi trước, lúc đó tôi chỉ mới lên chín lên mười. Hôm đó tôi cùng gia phụ đi qua một khu rừng thì phát hiện sự phụ đang nằm bất tĩnh, thấy người sư phụ đầy máu lại mặc đồ quan binh nên cha mang gia phụ về Thành gia trang dưỡng thương. Phải mất bảy ngày sáu đêm sư phụ mới tĩnh dậy, sau nay tôi mới biết người tên Cao Chữ Cương là một tướng quân của triều Âu Lạc.

Thục Trình và Thục Kỳ vẫn nghe rất chăm chú. Thiên Vũ nói tiếp:

-Gia phụ là người rất coi trọng những anh hùng Lĩnh Nam nên đối đãi sư phụ tôi như người nhà. Sư phụ tôi cảm kích tấm lòng của cha nên ngỏ ý muốn nhận tôi làm đồ đệ.

Thiên Vũ năm nay đã hơn bốn mươi tuổi đời, ông dành hơn hai mươi năm luyện kiếm nên kiếm pháp của ông đã trở nên vô cùng lợi hại. Đương thời người có thể đấu ngang ngữa với ông chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nên Thành gia bỗng nhiên nỗi danh về kiếm pháp.

Thiên Vũ lại nói:

-Nhưng cho dù ân sư võ công cao cường nhưng cũng không chống chọi được với tuổi tác. Người giao lại Thiên Tiên Kiếm cho tại hạ rồi yên nghĩ.

Nói xong Thiên Vũ thở dài một tiếng. Hai ông cháu nghe xong câu chuyện cũng đã hiểu hết mọi chuyện.

Bạn đang đọc Trường Hận Anh Hùng sáng tác bởi Anibus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.