Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1985 chữ

Đúng lúc này, giọng nói của một người ít tuổi lại vang lên từ ngoài cửa phòng ngủ-nơi đã tĩnh mịch từ lâu, "Ba, mẹ! Hai người đã làm hòa rồi sao? Nếu đã làm hòa rồi thì ba có thể kiểm tra xem điện của nhà chúng ta đã xảy ra chuyện gì không?" nhà à? Chưa thanh toán tiền điện ạ? Hay là có tình huống khác phát sinh ạ? Ngày mai là thứ 7 nên con không phải đi học, hôm nay con đã hẹn đánh phó bản (game) với các bạn rồi ạ! Không thể lỡ hẹn được. ... "

Trong phòng ngủ.

Trần Vũ và Khương Tú đều giật mình, kinh ngạc nhìn về hướng cánh cửa đang đóng chặt.

Con trai vẫn còn đang ngoài cửa à? Vẫn luôn đứng ngoài cửa nghe lén sao?

"Thằng nhóc thối này!"

Khương Tú nghiến răng, sắc mặt rất xấu, đứng dậy liền muốn đi thu thập con trai ở ngoài cửa, Trần Vũ nhìn thấy sắc mặt kém của cô cùng sát khí trong mắt cô ta, không khỏi cười khổ, con hổ cái này thực sự không dễ dàng để dạy bảo trở lại!

Nghĩ đến người con trai còn chưa gặp ngoài cửa, Trần Vũ đứng dậy nắm lấy cánh tay Khương Tú, lắc đầu cười: "Thôi quên đi! Em không nghe thấy đứa nhỏ nói ngày mai là thứ bảy, không cần đi học sao? Đêm nay đừng làm nó không vui, hơn nữa điện cũng bị cúp rồi, sớm muộn gì cũng phải sửa chữa, anh xuống lầu xem một chút. "

Khương Tú kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, "Hả? Anh bình thường không phải rất lười lao động sao? Sao hôm nay lại đổi tính rồi? Nói chuyện tốt đẹp như vậy?"

Vậy sao?

Tôi bình thường lười biếng như vậy sao?

Trần Vũ hơi bất ngờ, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, hắn vỗ vỗ cánh tay cô, "Được rồi, em lên giường ngủ tiếp đi! Anh xuống lầu xem một chút, lát nữa sẽ quay lại, được chứ?"

"Bố! Bố cuối cùng có giúp con không?

Ngoài cửa truyền đến giọng nói thúc giục của con trai.

"Đến đây đến đây!"

Trần Vũ cao giọng hét lên một tiếng về phía ngoài cửa, sau đó quay đầu nháy mắt ra hiệu với Khương Tú, "Em ngũ trước đi! Nghe lời!"

Ánh mắt Khương Tú nhìn hắn càng trở nên ngạc nhiên hơn.

Dù sao Trần Vũ cũng là chồng của cô, hai người đã chung chăn chung gối mười mấy năm rồi, anh là người như thế nào, cô tự nhiên quen thuộc đến mức không thể quen hơn nữa.

Mà chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, cô liên tục cảm thấy Trần Vũ có vẻ khác với lúc trước, nhưng ... cụ thể chỗ nào không giống, cô không thể nói ra ngay được, chính là cảm thấy có chút kỳ quái.

Nụ cười của anh ấy dường như đã ôn hòa hơn rồi? Thái độ nói chuyện cũng ôn nhu nhẹ nhàng hơn? Thái độ đối với cô-Khương Tú và thái độ với con trai... dường như đã trở nên tốt hơn trước rất nhiều.

Đổi tính à?

Khương Tú bị Trần Vũ đẩy một cái, thuận thế bước đến bên giường, nhưng bởi vì nghi ngờ trong lòng, cô vừa bước đến bên giường, vừa quay đầu nhìn lại bóng lưng của Trần Vũ đang đi về phía cửa phòng.

Trong lòng cô cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng người thì vẫn là người ấy, nhưng cô lại cảm thấy Trần Vũ dường như đã trở thành một người khác.

……

Trần Bân Tiệm...

Trần Vũ nhẹ giọng đọc lại lần nữa tên con trai mình ở thời không này trong lòng , vài bước đi tới cửa, mở cửa ra, liền nhìn thấy tên nhóc nghiêng vai, nghiêng ngả dựa người vào khung cửa.

Cậu bé trông khoảng mười tuổi, nhờ vào ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, Trần Vũ mơ hồ có thể nhìn thấy thân thể và khuôn mặt của cậu bé, nhưng anh không thể nhìn thấy rõ ràng.

Về vóc người, cậu bé trước mặt mặc áo phông rộng rãi cùng với quần ống rộng, có chút gầy yếu, những thứ khác thì nhìn không rỗ.

Trần Bân Tiệm...

Trần Vũ lại đọc lại tên của đứa trẻ trong lòng, từ những ký ức mới mà anh vừa có được trong não, đã tìm thấy hàm nghĩa của cái tên này.

—— Bân Tiệm, Bân có nghĩa là văn võ song toàn, Tiệm, đương nhiên có nghĩa là tiệm tiệm (từ từ), trục tiệm (dần dần). Tên này là do "Trần Vũ" năm đó đặt cho đứa trẻ này, mong rằng đứa trẻ này khi lớn lên sẽ dần trở nên văn võ song toàn, có thể nói cái tên này đã gửi gắm những kỳ vọng của "Trần Vũ" đối với cậu con trai này .

Nhưng tiếc thay……

Đứa trẻ này có vẻ phát triển lệch rồi, không theo hướng “Trần Vũ” mong đợi, hướng đến phương hướng văn võ song toàn để phát triển, Trần Bân Tiệm năm nay vừa tròn 10 tuổi, đã thừa hưởng hoàn hảo gen di truyền học dốt của Trần gia năm xưa. đọc và kéo hông, nhưng hoàn toàn lại không nhận được gen hoạt bát và năng động của những người đàn ông của Trần Gia.

Trong thời không này, "Trần Vũ" không thiếu tiền, đã không tiếc chi phí để nuôi dưỡng cậu con trai duy nhất này, các loại lớp huấn luyện khác nhau, trước sau đăng ký không ít lớp cả văn lẫn võ.

Nhưng đứa trẻ này học gì cũng qua quýt.

Chỉ chơi game là giỏi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Vũ trên dưới liếc nhìn con mình, trong lòng không khỏi thở dài: Thật sự là thế hệ sau không bằng trước!

Ở cửa, Trần Bân Tiệm bị Trần Vũ đánh giá nãy giờ, cau mày liếc mắt nhìn Trần Vũ, "Ba! Ba đang nhìn cái gì vậy? Không quen biết con nữa sao? Mau tìm ra nguyên nhân của việc cúp điện đi ạ! Con còn đang chờ ba sửa xong điện đây! "

Thực ra, thời gian Trần Vũ mơt cửa và quan sát con trai chỉ khoảng ba bốn giây, thời gian không hề dài.

"Được rồi! Xuống nhà với bố xem thử chút! Có mang theo điện thoại không?"

Trần Vũ vừa nói vừa nhấc chân đi về hướng cầu thang.

"A? Ba, con cũng phải đi xuống sao? Con cái gì cũng không biết, hay thôi không đi nữa nhé? Điện thoại di động? Ồ, con có mang theo điện thoại nè, để làm gì ạ? Gọi điện thoại cho ai sao?"

Trần Bân Tiệm di chuyển một bước, đứng trên hành lang, không muốn xuống lầu.

Trần Vũ dừng lại bước chân, nhìn lại nó, "Vậy con cầm điện thoại di động xuống tầng với ba! Bật đèn pin trên điện thoại di động lên! Nếu con không đi, bố sẽ quay lại phòng tiếp tục ngủ, con có đi hay không? "

Trần Vũ ở thời không gốc vốn không kết hôn, cũng không có con cái, lúc này vì thời không thay đổi mà đến được đây, tuy rằng còn không biết làm thế nào để giáo dục con trai, cũng không biết nên làm gì để cùng sinh sống với con trai.

Tuy nhiên, hắn cảm thấy rằng việc giáo dục con trai không thể giống như "Trần Vũ" ban đầu trong thời không này, cho đủ tiền, nhưng lại không muốn đích thân giáo dục con trai trong cuộc sống hàng ngày.

Không thể lại mặc kệ con trai giống trước nữa, giống như công tử nhà giàu vậy, không cần làm cái gì, cũng không biết làm cái gì.

Không thể tay chân không hoạt động, ngũ cốc không biết phân biệt được!

Con người ta càng nghỉ ngơi sẽ càng lười biếng, đây là bản chất, muốn giáo dục tốt đứa con trai này thì phải phá bỏ thói quen lười biếng của con trai.

"Chuyện này...... bắt buộc phải đi sao? Con cũng sửa không được..."

Cậu bé 10 tuổi Trần Bân Tiệm vẫn dừng bước không tiến lên, không hề tình nguyện.

Trần Vũ cười cười, xoay người muốn trở về phòng ngủ.

Vào đêm quan trọng này, nếu không phải để có thể giáo dục con trai mình một chút, sao hắn ta lại không quay trở lại phòng ngủ và ôm cô vợ xinh đẹp đi ngủ chứ?

Dù cô vợ xinh đẹp là một con hổ cái, nhưng một chiến binh thực thụ nhất định sẽ dám sờ vào mông hổ, con hổ cái xinh đẹp như vậy lại không dám động vào thì quá đáng tiếc rồi.

"Này! Đừng, đừng! Con đi cùng ba được chưa? Haiz! Thật là, bắt con phải đi theo..."

Trần Bân Tiệm vội vàng ngăn lại Trần Vũ đang muốn quay trở lại phòng ngủ.

Trần Vũ cười cười, sau đó xoay người đi xuống lầu.

Trần Bân Tiệm gục vai xuống và uể oải lờ đờ đi theo xuống lầu.

Theo ký ức mới trong đầu, Trần Vũ đã tìm thấy hộp đấu nối nguồn điện ở tầng dưới, đúng rồi, trong thời không này, hắn hiện đang sống trong một biệt thự có hai tầng gồm lầu trên và lầu dưới.

"Điện thoại đã chuẩn bị xong đèn pin rồi! Chiếu vào hướng nào ạ?"

Khi đến hộp đấu nối nguồn điện, Trần Vũ trừng mắt nhìn con trai mình, vì đèn pin đi kèm trên điện thoại di động trên tay tên nhóc này đang chiếu loạn lên, không hề nhằm vào hộp đấu nối nguồn điện.

Trần Bân Tiệm lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, bĩu môi và hướng ánh sáng của đèn pin vào hộp đấu nối nguồn điện trên tường.

Bề mặt hộp đấu nối nguồn điện được phủ một bức tranh tường, Trần Vũ giơ tay mở bức tranh tường ra, thấy bên trong hộp đấu nối nguồn điện có một dãy công tắc nhỏ.

Sau khi chỉ nhìn nó hai lần, ông chỉ vào một trong những công tắc nhỏ rõ ràng đang nằm ngược hướng với các công tắc nhỏ còn lại, nói với con trai Trần Bân Tiệm, "Nhìn thấy chưa? Do bị nhảy át-tô-mát, ấn vào nút bấm nhỏ bên cạnh, rồi mở lại lên cái công tắc át-tô-mát này lên là được rồi, dễ không? Học được chưa? "

Trong khi nói, Trần Vũ đã làm một lần dựa theo lời nói vừa nãy, công tắc át-tô-mát đã được anh ấy đẩy lên.

Trần Bân Tiệm đang cầm điện thoại sững sờ một hồi, nghi hoặc hỏi: "Đơn giản như vậy sao? Như vậy là được rồi sao?"

Trần Vũ cười nhẹ, "Con cho rằng khó lắm sao?"

Trong khi hỏi ngược lại, Trần Vũ tiện tay ấn vào một cái công tắc đèn trên tường, ngay lập tức, một chiếc đèn chùm trên trần nhà sang lên.

Điều này chứng tỏ rằng việc này đơn giản vậy đấy.

Trần Bân Tiệm nhìn vào chiếc đèn chùm thật sự đang phát sang, lại lần nữa đứng hình tại chỗ.

Trần Vũ mỉm cười, lại tiện tay tắt đèn chùm, nhấc chân đi về phía cầu thang, tiện mồm nói: "Đi thôi! Lên lầu đi, lần sau nếu gặp chuyện vặt vãnh như cúp điện, con hãy tự mình kiểm tra trước, đừng có cái gì cũng gọi ba! Ba không giúp đỡ được con cả đời đâu! "

Khi lên lầu, Trần Bân Tiệm không kìm được quay đầu nhìn lại hộp đấu nối nguồn điện trên bức tranh tường.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.