Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1679 chữ

Chương 50: An ủi con hổ cái

Trần Vũ từ bỏ sự phản kháng và giãy dụa, nhắm mắt lại, ôm đầu nằm sấp trên sàn nhà, mặc cho người phụ nữ phát tiết lung tung, không lâu sau, người phụ nữ đại khái là thấy bộ dáng không nhúc nhích của anh, đánh nhau liền không còn cảm giác thành tựu gì, cô tiện tay đánh thêm vài cái, liền bất lực dừng tay, mông trượt sang bên cạnh, trượt xuống ngồi trên sàn nhà, ô ô chuyên tâm khóc.

Cô không đánh nữa, Trần Vũ vẫn nằm sấp ở đó, ôm đầu, nhắm mắt lại, không nhúc nhích, giống như đã bị cô bạo lực gia đình đến chết.

Và trên thực tế thì sao?

Anh vẫn còn đang tập trung "xem" những ký ức hoàn toàn mới hiện lên trong tâm trí của mình.

Từ những ký ức mới này, anh đại khái cũng hiểu rõ thời không hiện tại, quỹ đạo cuộc đời tên họ Trần.

Trong cuộc sống hoàn toàn mới này đây là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời anh xảy ra khi anh mười bảy tuổi khi anh nhận được số trúng thưởng xổ số mà anh đã gửi bởi chính mình ở tuổi ba mươi bảy.

Bởi vì những con số trúng thưởng đó, anh liên tục trúng được giải ba, vài lần giải nhì, cùng với một giải nhất.

Sau đó, anh đã đi mua vé số dựa trên những con số trúng thưởng nhưng không bao giờ giành được giải nhất và giải nhì.

Tuy nhiên, mặc dù vậy, anh vẫn nhận được một khoản tiền thưởng lớn từ xổ số.

Hơn chín phần tiền thưởng đều bị anh đưa cho mẹ giữ dùm.

Mà mẹ anh cũng không biết nghe lời đề nghị của ai, cầm số tiền thưởng kia mua một căn nhà và một số cửa hàng ở Huy Châu.

Chính là bởi vì lần đầu tư lớn này của mẹ, khiến Trần Vũ tốt nghiệp đại học không lâu, liền biến thành thành gã chủ nhà khiến nhiều người phỉ nhổ.

Tham vọng gì cũng biến mất.

Anh chỉ bảo vệ mấy cửa hàng cùng với toàn nhà kia, ăn tiền thuê nhà, ăn bừa chờ chết*.

(ăn bừa chờ chết chỉ một người không muốn làm gì, an phận của mình)

Trở thành một con sâu của xã hội.

Mặc dù vậy, anh đã trở thành miếng bánh ngọt ở hôn nhân và tình yêu.

Không có người phụ nữ nào từ chối anh bởi vì anh không có chí tiến thủ cả.

Phải biết rằng, ở thời không nguyên bản anh cũng từng đi xem mắt, đã từng bị nhà gái vì anh không có chí tiến thủ mà khéo léo cự tuyệt.

Điều này khiến Trần Vũ "lướt qua" những ký ức hoàn toàn mới, trong lòng không khỏi cảm khái: Thì ra... chí tiến thủ hình như cũng không quan trọng như vậy.

Cuối cùng, Trần Vũ hai mươi sáu tuổi, dưới áp lực thúc giục kết hôn của cha mẹ và bà nội, đã chọn một trong những đối tượng xem mắt đẹp nhất để kết hôn.

Chính là người phụ nữ xinh đẹp vừa mới cưỡi lên trên người anh, tàn nhẫn thực hiện bạo lực gia đình đối với anh.

Tên cô ấy là Khương Tú.

Khi kết hôn với anh, cô chỉ mới hai mươi tuổi, vừa đúng độ tuổi kết hôn hợp pháp.

"Lướt qua" những ký ức trong quá khứ của Trần Vũ, trong trí nhớ anh nhìn thấy Khương Tú hai mươi tuổi, quả thực non nớt ra nước, thật sự xinh đẹp giống như mỹ nữ bước ra từ trong phim cổ trang.

Hơn nữa, lúc mới quen biết cô, cô cũng tính là có tính cách điềm đạm, lần đầu tiên anh nắm tay cô, cô còn xấu hổ đến hai má đỏ bừng, lòng bàn tay đổ mồ hôi!

Trần Vũ không chỉ là người đàn ông đầu tiên của cô, thậm chí, trước anh, cô còn chưa từng yêu đương với ai.

Chỉ tiếc...

Năm tháng là một thanh đao vô tình, nho tím, chuối mềm, cũng dần dần thay đổi tính cách của Khương Tú.

Khương Tú sau khi kết hôn, có lẽ là bởi vì mỗi tháng đi thu tiền thuê nhà cho những người thuê nhà muôn hình muôn vẻ kia, thường thường bị những người thuê nhà đủ loại tính cách, nhân phẩm làm cho tức giận, dù sao tính tình của cô chậm rãi càng ngày càng kém.

Dần dần, cô sẽ không bao giờ vì ngượng ngùng mà đỏ mặt nữa, chỉ có vì phẫn nộ mà đỏ mặt.

Dần dần, cô nói chuyện với người khác, cũng không còn nhỏ giọng nữa mà giọng nói lớn hơn không ít, lúc nổi giận, lại càng lớn tiếng phẫn nộ hơn.

Lúc cơn tức giận bùng nổ, sẽ động thủ đánh người.

Có thể nói, cô bị xã hội xấu xa này ép thành một con hổ cái.

Trần Vũ trong ký ức hoàn toàn mới, lại phát hiện ra một chuyện —— theo tính tình Khương Tú càng lúc càng lớn, tính tình càng ngày càng nóng nảy, cô có vẻ không hài lòng thường xuyên gây gỗ với những người thuê nhà bên ngoài, cô vậy mà lại không biết đạo lí gây gỗ với người bên cạnh đến nổi mất lý trí, bắt đầu tiến hành áp bức Trần Vũ vô nhân đạo.

Ví dụ: ra lệnh cho anh giặt ủi, lau sàn nhà, chùi phòng vệ sinh.

Ví dụ: yêu cầu anh đi đến từng nhà để thu tiền thuê nhà.

V.v.v

Chỉ có những thứ này thì thôi đi, điểm quan trọng là ngày thường cô đối với anh cũng không có lời nói tốt nào, lúc nói chuyện với anh, luôn kẹp súng mang gậy.

Điều này làm cho Trần Vũ vừa mới nhận được những ký ức hoàn toàn mới này, cảm thấy rất tiếc nuối.

Trước kia cô là một người vợ tốt, vừa đẹp vừa dịu dàng như nước, bây giờ cô lại giống như con hổ cái.

Thật là tạo nghiệt!

Trần Vũ đại khái tiếp nhận ký ức mới thở dài, xoay người ngồi dậy trên sàn nhà, ánh mắt liếc về phía Khương Tú đang ngồi im cách đó không xa, vẫn còn đang lau nước mắt nước mũi.

Khương Tú năm nay mới ba mươi mốt tuổi, từ góc độ này của anh mà nhìn thì cô quả thật rất đẹp.

Vì vậy, đây là một con hổ cái xinh đẹp.

Chính là lúc này cô khóc như mưa, nước mũi còn chảy ròng ròng, thật là có chút khó coi.

Trần Vũ bất đắc dĩ cười, "Được rồi! Đừng khóc, không có gì đáng khóc? Anh vừa rồi không phải xuống giường, tốc độ nhanh hơn một chút , em còn không hiểu anh sao? Anh có một cơ thể rất khoẻ, phải không? Nhanh như chớp, tất cả chỉ là các động tác cơ bản, chồng của em có thể lực tốt như vậy, em nên vì anh mà cảm thấy hạnh phúc, cũng cho chính mình hạnh phúc, đúng không? Sao em có thể kết luận anh có một người phụ nữ khác ở bên ngoài? Điều này không thể! Em không tin vào phẩm chất của anh, mỗi ngày khi em nhìn vào gương, cũng có thể nhìn thấy chính mình đẹp như thế nào? Phải không? Em hoàn toàn có thể tin tưởng vào sự quyến rũ của mình!

Em xem bây giờ em khóc sướt mướt, vừa sỉ nhục nhân phẩm anh, cũng đang làm nhục sức quyến rũ của chính mình, cần gì phải làm như vậy? Tội gì? Tú, anh yêu em! Không tin, em móc trái tim anh ra xem thử đi? Nhìn xem trái tim tôi có màu đỏ tươi không! ”

Có thể nói, Trần Vũ từ nhỏ đã rất thông minh, thấy người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, tất cả đều hình thành từ bản năng.

Huống chi, trong đầu anh còn lưu lại thời không trước đó, lúc anh còn làm viên chức ở công ty khai thác mỏ thiết thành rèn luyện được khả năng ăn nói rất tốt.

Bởi vậy, lúc này anh nếu đã có lòng an ủi Khương Tú, lời nói dễ nghe kia sẽ tự nhiên là từ mồm anh tuôn ra.

Không, Khương Tú vừa rồi còn khóc không ra hơi, nghe những lời này của anh, đã dần quên tiếp tục khóc, lau nước mắt trên mặt, quay mặt lại, hoài nghi nhìn anh, nghi ngờ hỏi: "Thật không? Anh không lừa em chứ? ”

Trần Vũ thấy thế, cười khẽ một tiếng, đứng dậy đi qua, ngồi bên cạnh cô, ôm bả vai cô, bả vai cô theo bản năng giãy dụa nhẹ nhàng, cười nói: "Em nha! Sau này nhất định phải tự tin với chính mình một chút, tự tin hơn một chút! Anh không cho phép em nghi ngờ sự quyến rũ của mình! Em là ai? Vợ của Trần Vũ! Em nghi ngờ sự quyến rũ của mình, đó không phải là nghi ngờ ánh mắt của Trần mỗ anh sao? Phải không? ”

Khương Tú nghe anh nói những lời quỷ quái này, khóe miệng nhịn không được hơi nhếch lên, trong mắt cũng không khỏi có ý cười hiện lên.

Nâng tay đẩy nhẹ ngực anh, vẻ mặt ý cười trách mắng: "Không biết xấu hổ! Sao anh lại không biết xấu hổ như vậy? Anh đang khen em à? Hay anh đang tự khen mình? ”

Trần Vũ cười hắc hắc, "Không quan trọng! Tất cả đều giống nhau, tất cả đều giống nhau! Chúng mình là vợ chồng, vợ chồng là một! Phải không? ”

Khương Tú Bạch liếc anh một cái, cuối cùng cũng hoàn toàn hết giận.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.