Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1876 chữ

Chương 28. Vì công việc Kiếm sống của mẹ

Trần Vũ ở nhà đã mất hết mặt mũi, nhân cách đã chịu sỉ nhục, không thể ở nhà được nữa. Mỗi ngày buổi sáng, tối có thời gian rảnh đều đi ra ngoài tìm tiệm nét để lướt mạng.

Kỳ thi đại học đã kết thúc!

Hiếm khi có nhiều thời gian, nếu không online cho đủ thì thật có lỗi với kỳ nghỉ hè dài như vậy.

Mỗi ngày đều đến tiệm nét, chuyên tâm ở trên mạng suốt hơn một tuần, lý trí cậu đã trở về đại não. Cậu bắt đầu suy xét: Nếu Trần Vũ 37 tuổi sau này cũng không cùng cậu liên hệ nữa thì những ngày tháng kế tiếp của cậu nên trải qua như thế nào?

Chỉ dựa vào một lần thi đại học gian lận này để có thể đậu vào một ngôi trường tốt thì quãng đời còn lại liền không phải lo nghĩ nữa sao?

Cậu không tin!

Cậu biết điểm thi vào đại học của mình lần này quá cao. Dù cho cậu học xong mấy năm đại học, đại khái học thật giả lẫn lộn mấy năm. Cậu cũng phải hoài nghi chính mình có thể học nổi với tiến độ của đại học hàng đầu hay không. Cũng hoài nghi vài năm sau chính mình có thể thuận lợi mà lấy được bằng tốt nghiệp đại học hay không.

Mà thời buổi này, sau khi tốt nghiệp đại học xong đã sớm không còn chuyện lo cả phân phối công việc.

Tương lai của chính mình như thế nào, trong lòng cậu vẫn không hay biết.

Còn có……

Trước đó, Trần Vũ 37 tuổi đã vài lần nói với cậu rằng ba, mẹ và bà nội đều sẽ lần lượt qua đời ở năm cậu 22 tuổi ấy.

Sau 22 tuổi, Trần Vũ cậu sẽ cô độc một mình, cô đơn lẻ loi mà sống trên đời này.

Tưởng tượng đến việc vài năm sau khi về đến nhà cũng chỉ dư lại một người là cậu. Trần Vũ 17 tuổi cảm thấy rất nặng nề.

Cho nên nếu Trần Vũ 37 tuổi không liên lạc với cậu nữa. Cậu phải tự mình tìm cách cho mẹ chuyển việc càng sớm càng tốt.

Theo lời Trần Vũ 37 tuổi đã nói thì ba và mẹ đã chết trong một vụ tai nạn ô tô cùng nhau.

Nguyên nhân là vì vào mùa đông năm cậu 22 tuổi, khi mẹ cậu đi làm về từ nhà máy lúc nửa đêm, đang chạy xe đạp điện thì bị té ngã. Té bị thương.

Ba cậu nhận được cuộc gọi của mẹ cậu liền lái xe đến đón bà. Nhưng trên đường đưa bà đến bệnh viện, khi xe chạy qua một cây cầu, lốp xe đột ngột nổ. Trên mặt cầu lại đóng băng nên xe lao ra khỏi cây cầu ...

Vì vậy, nếu có thể khiến cho mẹ cậu đổi một công việc trước thì hẳn là có thể tránh được vụ tai nạn xe cộ kia.

Chỉ là……

Cùng mẹ đưa ra kiến nghị thì rất dễ dàng. Nếu muốn làm cho mẹ chấp nhận kiến nghị của cậu thì lại không phải là chuyện dễ dàng gì.

Mẹ cậu quá cần mẫn, cũng có thể chịu khổ. Gian nan khổ cực thì ý thức lại càng mạnh mẽ.

Bà luôn lo lắng cho tương lai của con trai. Sớm đã nghĩ bà cùng chồng sẽ kiếm nhiều tiền để chuẩn bị tốt cho tương lai của con trai.

Vì vậy, mặc dù mỗi ngày bà đi làm ca đêm ở khu công nghiệp. Mỗi ngày đều trở về nhà vào lúc nửa đêm, dù mưa hay nắng, rất vất vả nhưng bà vẫn có thể làm mỗi ngày nhiều năm như vậy. Vẫn luôn không bỏ được công việc.

Nói cho cùng vẫn là bởi vì phân công công việc làm ca đêm hiện tại của bà được trả lương tương đối cao.

Nếu đổi sang một công việc dễ dàng, tiền lương của bà chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều.

Trần Vũ biết tất cả những điều này.

Nhưng cũng bởi vì cậu đã biết rõ nguyên nhân cho nên rất buồn rầu, chình mình phải khuyên như thế nào để mẹ cậu thay đổi chủ ý, đổi một công việc khác.

Trong lòng Trần Vũ cân nhắc chuyện này, liên tiếp bốn năm ngày cũng chưa đến tiệm nét. Thay vào đó, cậu đạp xe mỗi ngày đến thành phố Huy Châu đối diện với sông Tân An, đi vòng quanh mỗi ngày.

Cậu nghĩ thử nhìn xem có thể tìm được một việc kinh doanh nhỏ phù hợp với mẹ không.

Ở tuổi 17, cậu không còn nhiều linh cảm về làm ăn buôn bán.

Chỉ nghĩ chính mình đi dọc theo đường cái, thời điểm qua lại có thể kích phát một chút linh cảm gì đó.

Ví dụ như: Thấy bên đường có kinh doanh cái gì thích hợp cho mẹ làm liền trở về tìm cơ hội đưa ra kiến nghị với mẹ cậu.

Muốn một việc buôn bán, không cần đầu tư nhiều và không đòi hỏi cao về kỹ thuật mới được!

Nếu đầu tư quá lớn thì nhất định mẹ cậu sẽ tiếc tiền vốn.

Nếu yêu cầu phải có trình độ văn hóa hoặc kỹ thuật nhất định mới có thể buôn bán thì mẹ cậu chắc chắn cũng không được. Bà đọc sách rất ít, không có trình độ văn hóa gì, cũng không có kỹ thuật gì.

Liên tiếp bốn năm ngày, mỗi ngày cậu đều chạy vòng vòng trên đường lớn ở thành phố Huy Châu. Kết quả...

Khiến cho cậu có chút thất vọng.

Cậu không tìm được việc buôn bán nhỏ tốt nào thích hợp cho mẹ cậu làm.

Nhất định phải nói hai từ thì hiện tại cậu tạm thời chỉ nghĩ đến ba loại.

Một là để mẹ mở siêu thị nhỏ, vốn đầu tư chắc là không lớn. Đối với trình độ văn hóa và kỹ thuật cũng không yêu cầu nhiều hay ít. Nhưng có khả năng tiền thuê nhà so với các việc buôn bán khác sẽ hơi cao hơn một chút.

Bởi vì phải mở siêu thị ở những nơi có nhiều người qua lại thì việc kinh doanh mới tốt được. Tiếp đến là siêu thị dù nhỏ đến đâu cũng không được nhỏ quá, nhỏ quá thì không có nhiều hàng trong cửa hàng. Nếu ít hàng hóa thì khách sẽ không thích vào mua đồ.

Thứ hai ... là bán đồ ăn vặt.

Loại buôn bán này đầu tư cũng không lớn. So với đầu tư vào siêu thị còn nhỏ hơn.

Thuê một mặt tiền cửa hàng nhỏ, mua một số nồi và chảo và thêm một vài bàn ăn là đã không sai biệt lắm.

Kỹ thuật...

Tay nghề nấu nướng của mẹ cậu cũng không tệ lắm. Hẳn là có thể chắp vá ra dùng.

Loại thứ ba ... đầu tư có thể càng nhỏ hơn một chút. Nhưng như mọi người nói sẽ phải vất vả một ít.

Đó chính là đi chợ thức ăn, bán rau dưa.

Mấy ngày nay, ngày nào cậu cũng ra ngoài dạo quanh. Cũng ghé qua hai chợ rau, phát hiện hiện tại giá cả rau dưa cũng không thấp. Hẳn là có thể kiếm tiền. Bởi vì cậu nghe nói bán rau dưa mỗi ngày đều phải bắt đầu rất sơm đi ra chợ đầu mối bán buôn rau dưa trở về.

Có thể nói đó là công việc rất vất vả.

Mà chuyện vất vả như vậy, chợ bán thức ăn còn có nhiều người bán rau dưa như thế. Không cần hỏi cũng biết rất lãi.

Hẳn là rất khả quan.

Nếu không, sẽ không có nhiều người tình nguyện đi chịu khổ như vậy.

Chỉ là...

Đối với ba loại kinh doanh này, Trần Vũ không hoàn toàn chắc chắn rằng mình có thể thuyết phục ba và mẹ của mình đi làm.

Mở siêu thị nhỏ là con đường nhàn hạ nhất, tuy nhiên vốn đầu tư lại không thể quá ít.

Hai loại sau, tuy đầu tư không lớn nhưng chắc chắn sẽ rất vất vả.

Giống như việc bán đồ ăn vặt thứ hai, tay nghề của mẹ cũng chưa chắc có thể đủ để bắt đầu mở tiệm buôn bán. Mà mẹ cậu cũng chưa chắc có được sự tự tin như vậy.

……

Lại một buổi sáng khác.

Sau khi Trần Vũ rời giường rửa mặt, thời điểm cậu cùng ăn sáng với bố, mẹ và bà nội của mình, vài lần cậu ngẩng đầu nhìn về phía mẹ.

Cậu bỗng nhiên phát hiện mấy năm nay mẹ cậu thường làm ca đêm trông có vẻ già hơn nhiều so với mấy năm trước. Làn da đã trở nên thô ráp, ảm đạm. Khóe mắt cũng đã có nhiều nếp nhăn, còn có cả quầng thâm mắt.

Cậu càng nhìn càng thấy trong lòng có chút hụt hẫng.

Tưởng tượng đến việc mẹ caụvẫn tiếp tục làm ca đêm như hiện tại thì chờ đến khi cậu 22 tuổi, mẹ cậu sẽ cùng với ba cậu qua đời vì tai nạn xe cộ. Trong lòng cậu lại càng thêm hụt hẫng.

Vì thế, cậu quyết định thử nói chuyện cùng với họ.

Biết đâu sẽ thành công đấy?

Ôm ý nghĩ như vậy trong đầu, Trần Vũ tạm thời ngừng đũa trong tay, ho nhẹ một tiếng khiến cho ba, mẹ và bà nội đều chú ý đến mình. Cậu lộ ra gương mặt tưởi cười, đối với mẹ cậu là Hoàng Tố Anh nói:

- Mẹ, ngày nào mẹ cũng làm ca đêm như vậy hẳn là rất vất vả đúng không?

Hoàng Tố Anh nhìn cậu với ánh mắt xem thường:

- Con nói lời này không phải vô nghĩa sao? Còn không phải là vì thằng nhóc thối là con hay sao?

Bà nội ở bên cạnh xen vào:

- Tiểu Vũ, con nếu biết mẹ con vất vả. Vậy thì về sau nên hiểu chuyện một chút. Đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến cái gì mà phụ nữ đã có chồng. Như vậy là vô đạo đức!

Trần Vũ: "..."

Trần Quang Chiếu ở một bên bĩu môi nói:

- Nếu như con có thể hiểu chuyện sớm một chút, học hành chăm chỉ thì ba và mẹ con cũng có thể yên tâm một chút! Chờ xem! Lần này nếu con không thi đậu vào đại học chính quy thì trở về ba sẽ cho con đi học trường nghề! Chờ học xong trường nghề thì hãy cút ra ngoài mà làm công kiếm tiền cho ba. Đừng hy vọng ba cùng mẹ con sẽ nuôi con mãi!

Trần Vũ không nói nên lời.

Xem ra mọi người có rất nhiều ý kiến với mình!

Mình mới chỉ mở miệng nói một câu, mọi người đã mỗi người nói lại mình một câu.

Đối với chuyện kiến nghị tiếp theo đây cậu lại càng không có tự tin.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.