Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1677 chữ

Chương 27: Chết ở tuổi 37

Xảy ra tai nạn ô tô, trong lúc nhất thời lấy Trần Vũ làm trung tâm. Không ít xe cộ cùng người đi đường đều như bị nhấn nút tạm dừng. Người lái xe theo bản năng đạp phanh. Người qua đường cũng theo bản năng dừng lại bước chân, chỉ có gió… Cũng giống như trước đó, ngẫu nhiên thổi lá trên vành đai xanh ven đường, cuốn lên trên mặt đất túi ni lông ...

- Không!!!

Phương Vĩnh Tình vừa bị Trần Vũ xô ngã ra bên cạnh đang nằm bò trên mặt đất cùng con gái, thất thần đứng dậy. Thấy Trần Vũ đang nằm trên vũng máu, sắc mặt cô ấy lập tức trở nên trắng bệch. Hét lên một tiếng, nghiêng ngả lảo đảo àm chạy về phía Trần Vũ. Con gái Phương Hân Hân nước mắt cũng tuôn ra ngay lập tức, hét lên:

- Ba ba.. . Cô bé cũng liều mạng chạy đến chỗ Trần Vũ.

Nhưng mà lúc này, ý thức của Trần Vũ đã mơ hồ.

Anh cảm thấy có thứ gì đó đang không ngừng chảy ra khỏi cơ thể mình. Mà theo những thứ đó không ngừng chảy ra, anh cảm giác đau đớn khó nhịn, từ sâu trong thân thể có một sự lạnh lẽo dần dần lan tỏa.

Anh cảm thấy rằng mình có thể lần này sẽ thực sự phải chết.

Cứ tưởng không bị ung thư phổi thì chắc sống được lâu, nhưng không ngờ ... Aiz! Ai có thể nghĩ rằng nếu không bị ung thư phổi thì sẽ chết nhanh hơn?

Anh mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của Phương Vĩnh Tình, và cũng mơ hồ nghe thấy tiếng con gái ở bên gọi "Ba ba".

Anh cố gắng hết sức để mở miệng, muốn đáp lại một tiếng. Bởi vì đây là lần đầu tiên con gái anh gọi anh là “ba” kể từ khi họ gặp nhau ngày hôm nay.

Anh thực sự muốn đáp lại một tiếng.

Nhưng hơi hơi mở miệng một chút, chỉ trào ra càng nhiều máu tươi hơn. Trong cổ họng miễng cưỡng phát ra âm thanh "gư gư".

Anh cảm thấy đầu mình đang được Phương Vĩnh Tình ôm vào lòng. Cô ôm lấy anh, dùng tay vỗ vào mặt anh, vừa khóc vừa hét, bảo anh tỉnh dậy, đừng ngủ, đừng ngủ.

Nhưng Trần Vũ cảm thấy thực buồn ngủ quá. Mí mắt nặng trĩu không thể nhấc lên, mở ra.

Có lẽ là hồi quang phản chiếu...

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng anh cũng miễn cưỡng mở to mắt. Tầm mắt mờ mịt nhìn thấy đầu mình thực sự đang bị Phương Vĩnh Tình ôm vào trong ngực. Anh ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô ấy, đồng thời cũng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của con gái.

Nhìn thấy anh mở mắt, Phương Vĩnh Tình và con gái đều rất kinh ngạc.

Phương Vĩnh Tình:

- Tên khốn! Tên khốn! Anh có ngốc không? Anh không muốn sống nữa sao? Vừa rồi anh làm tôi sợ chết khiếp, đồ khốn nạn!

- Ba ba! Ba ba ...con gái kinh hỉ hét lên.

Cổ họng Trần Vũ cử động, khó khăn nuốt lấy máu trong miệng. Khẽ giơ cánh tay phải máu me nhầy nhụa lên, muốn lau nước mắt trên mặt con gái. Trên mặt miễn cưỡng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt. Miệng cố gượng lắm mới miễn cưỡng thấp giọng nói ra một câu:

- Con người, con người ta cuối cùng đều sẽ chết ... Có thể, có thể vì cứu hai người, hai người mà chết ... Tôi, lòng tôi ... Cam tâm, tình ...

Chưa kịp nói xong, chữ "nguyện" cuối cùng khỏi miệng. Anh hơi giơ lên cánh tay phải ​​còn cách mặt con gái chưa tới nửa thước. Đột nhiên nặng nề buông xuống, mềm nhũn rơi trên mặt đất.

Mà hình ảnh tươi cười cũng dừng lại trên khuôn mặt anh, đôi mắt đang khép hờ đột nhiên như bóng đèn vụt tắt. Trong nháy mắt hoàn toàn mất đi thần thái, mí mắt cũng chậm rãi khép lại.

Rõ ràng là anh đã chết.

Tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng này, Phương Vĩnh Tình đang ôm đầu anh ngây ra như phỗng. Biểu tình hoảng hốt. Con gái Phương Hân Hân đột nhiên khóc rống lên đến tê tâm liệt phế. Cô bé dù mới 10 tuổi nhưng cũng biết rằng ba mình đã chết.

Càng biết chết nghĩa là gì.

……

Cùng lúc đó, vào năm 2012.

Trần Vũ 17 tuổi vẫn hồn nhiên không nhận ra rằng vào năm 2032 chính mình đã qua đời.

Lúc này, cậu đang nằm trên giường trong phòng. Tại đó đang chán nản lật xem một cuốn tạp chí, nói chính xác thì đó là một cuốn chân dung màu sắc sặc sỡ.

Nó là báu vật của cậu.

Tuy rằng bên trên không có ngôi nhà bằng vàng nhưng thật sự lại có dung nhan như ngọc. Hoặc là chỉ mặc bikini dung nhan như ngọc.

Hồi đó, lần đầu tiên cậu có được cuốn chân dung. Thật giống như đạt được báu vật. Cảm giác như chính mình đã mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới. Sở hữu được kho báu mà một người đàn ông nên có.

Nhưng……

Dù là thỏi vàng nhưng nếu cầm ở trong tay thưởng thức lâu cũng sẽ cảm thấy nhàm chán.

Cuốn chân dung mà lúc trước cậu vốn xem là báu vật bởi vì đã lật xem vô số lần nên giá trị thẩm mỹ của cậu đã được đề cao. Xem cuốn chân dung có dung nhan như ngọc này thì tâm cậu đã như nước lặng, giếng cổ không dao động.

Cho nên vào thời điểm này, cậu rất buồn chán.

Mặc dù đang lật giở cuốn ảnh trên tay, nhưng ánh mắt lại có chút lơ đãng.

Cậu muốn ra ngoài đi dạo.

Nhưng đêm qua phát lời thề đó ... tình cờ bị mẹ vừa tan sở về nghe thấy. Giờ phút này mông cậu vẫn còn sưng đây!

Trước đây, mỗi lần cậu bị ba cậu là Trần Quang Chiếu đánh, còn có mẹ và bà nội lôi kéo, chống đỡ nhưng đêm qua ...

Aiz!

Ngẫm lại liền thấy chua xót nha!

Mẹ cậu tự ra tay. Ba mỉm cười hút thuốc và trầm trồ khen ngợi. Bà nội ... bà nội ... bà nội là người luôn yêu thương cậu nhất, thế nhưng tối qua còn tìm đến chổi lông gà trong nhà đưa đến tay mẹ cậu.

Cuối cùng, cái chổi lông gà kia cũng bị đánh gãy.

Mà mông của cậu cũng sưng tấy. Sưng đến nỗi hôm nay vẫn không thể ngồi được.

Ngay cả bà nội cũng không còn yêu mình nữa ...

Trần Vũ lòng đầy đau buồn và tức giận.

Phải biết rằng lần này cậu thi đại học chính là "Phát huy" đến mức cực kỳ tốt. Chắc chắn có thể đạt điểm cao. Nói không chừng còn có thể trộn lẫn với những học sinh Trạng Nguyên trong kỳ thi đại học của trường họ!

Nhưng má ba, mẹ, bà nội đã đối xử như thế nào với chính mình, một Trạng Nguyên thi đại học.

Đây là đãi ngộ mà một Trạng Nguyên thi đại học nên có sao?

Không phải chỉ là mình đã phát một lời thề thôi sao?

Thề cũng phạm pháp à?

Có câu châm ngôn nói như thế nào nhỉ?

—— Lý luận không luận tâm! Luận tâm không ai là hoàn hảo.

Rõ ràng mình không có bất kỳ hành động thực tế nào. Chỉ là lớn tiếng một chút mà các người liền đem con ra đánh thành như vậy?

Đặc biệt là Ba!

Người không chỉ không cứu con mà cởn một bên trầm trồ khen ngợi?

Tình cảm cha con người có còn cần nữa hay không?

Có còn trông cậy vào con sẽ phụng dưỡng người đến hết đời không?

Nghĩ đến chỗ bất bình, Trần Vũ nhắm mắt lại, gục đầu xuống. Úp mặt trên giường thở dài.

Kỳ thật chủ yếu vẫn là mất mặt.

Cậu không nghi tới rằng hai lần chính mình phát ra lời thề đáng xấu hổ đấy đều sẽ bị bắt gặp đúng lúc.

Lần trước thề: “đời này tuyệt đối sẽ không chơi phụ nữ có chồng” bị mẹ đúng lúc vừa tan tầm về đến nhà nghe thấy.

Lần này thề: “nhất định phải chơi phụ nữ có chồng” lại bị mẹ vừa tan tầm về đến nhà đúng lúc nghe thấy.

Hai lần nha!

Thế nhưng đều tình cờ như vậy. Đúng lúc bị mẹ bắt tại trận.

Về sau cậu ở nhà còn mặt mũi nào nữa?

Càng đáng giận hơn chính là – vì thế mà mông cậu bị đánh sưng lên. Trần Vũ 37 tuổi ở tương lai vẫn không liên lạc với cậu.

Chẳng lẽ ông đây bị đánh mà coi như không có chuyện gì sao?

……

Ngày tháng trôi qua.

Vết thương trên mông Trần Vũ từ từ lành lại nhưng vết thương trong lòng vẫn không ngừng mở rộng.

Bởi từ ngày đó về sau, chỉ cần là có người phụ nữ đã kết hôn nào đến thăm nhà bọn họ là bà nội sẽ đuổi cậu vào phòng hoặc là đuổi cậu ra khỏi nhà.

Tóm lại, có một nguyên tắc: Không được để cậu và phụ nữ đã kết hôn tiếp xúc. Nhìn cũng không được nhìn!

Để cho Trần Vũ cảm thấy bị xúc phạm nhất chính là -- dì Trương ở sát vách, trên mặt đầy tàn nhang, eo thô to không khác gì cái thùng nước nhưng CMN cũng không cho cậu nhìn.

Quá mức!

Nỗi phẫn uất trong lòng cậu khó có thể nói nên lời. Cũng không thể bộc lộ ra ngoài nên chỉ có thể nghẹn ở trong lòng.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.