Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“ Thật đáng tiếc “

Phiên bản Dịch · 3248 chữ

Tô Oản Nhan cất bước lên giường, quỳ xuống bên cạnh Quý Tiêu Hàn, từ trong tay áo khoác rộng, thực tế là từ trong không gian cầm mấy ống nghiệm thủy tinh, dùng dao giải phẫu đã tiêu độc, cầm lấy một bàn tay của Quý Tiêu Hàn, nhẹ nhàng vạch ra một lỗ nhỏ trên ngón tay hắn, cẩn thận lấy máu.

Tiêu Nhất cùng Tiêu Nhị đang ẩn nấp trong phòng, nhìn thấy Tô Oản Nhan cư nhiên dám động đao với Vương gia, thiếu chút nữa đã không để ý mà bại lộ lao ra ngoài, nhưng đã thấy Vương gia ở nơi Tô Oản Nhan không nhìn thấy, thủ thế án binh bất động với bọn họ.

"..."

Vương gia lại dung túng Tô Oản Nhan đến mức này?!

Tô Oản Nhan cũng không phát hiện dị động của Quý Tiêu Hàn, thu thập xong máu, liền nhanh chóng bỏ ống nghiệm vào tay áo, mượn ống tay áo che dấu, để ống nghiệm vào máy đo lường bên trong không gian, bắt đầu kiểm tra đo lường.

Kiểm tra đo lường cần thời gian, Tô Oản Nhan lại kiểm tra tứ chi Quý Tiêu Hàn, cũng không có xuất hiện tình trạng cơ bắp héo rút vô lực, cũng yên tâm hơn không ít.

Chỉ cần chức năng thân thể không có xuất hiện tình trạng héo rút, vậy cũng coi như chuyện tốt, nói rõ thể chất của Quý Tiêu Hàn cường kiện...... Xúc cảm trên tay quá tốt, lúc sờ đến tám khối cơ bụng kiên cố rõ ràng kia, Tô Oản Nhan không khỏi bắt đầu suy nghĩ lệch lạc, oa nga! Dáng người này, nếu đặt ở thời hiện đại, tuyệt đối có thể mê đảo một nhóm lớn nam nữ.

Quý Tiêu Hàn đang hôn mê: "......"

Nữ nhân này, không riêng gì có to gan, lại còn háo sắc, đối với một nam nhân đang hôn mê bất tỉnh, lại có thể sờ loạn trên dưới, quả thực... Quả thực... Tê! Nữ nhân thối tha, tay ngươi đang sờ ở đâu?

Ngay khi tay Tô Oản Nhan dọc theo bụng một đường đi xuống phía dưới, mắt thấy sắp chạm vào bộ vị nào đó, thanh âm của Hòa bá ở ngoài cửa phòng vang lên, "Vương phi, lão nô có việc bẩm báo."

Hòa bá bị Tiêu Nhất Phi kéo tới, Tiêu Nhất nói vương phi muốn khinh nhục Vương gia, bảo hắn mau tới cứu viện, để tránh Vương gia khó giữ được trong sạch.

Tô Oản Nhan đáng tiếc rụt tay về, "Thật đáng tiếc."

Đáng tiếc cái gì?!

Quý Tiêu Hàn chưa bao giờ gặp qua nữ tử to gan như vậy.

Tô Oản Nhan giúp Quý Tiêu Hàn đắp chăn, từ trên giường bước xuống, đi ra mở cửa, "Hòa bá, có chuyện gì sao?"

Hòa bá không lộ thanh sắc nhìn thoáng qua trong phòng, thấy Vương gia nhà hắn vẫn nằm đó, không có chút giống như bị người khinh bạc, cười nói: "Là như vậy, Vương phi, dựa theo quy củ mà nói, 30 hạ nhân mà ngài mang đến từ nhà mẹ đẻ, đêm nay nên đăng ký lập sổ quy nhập trong vương phủ, nhưng..."

Tô Oản Nhan nhíu mày, nói: "Có phải vẫn chưa tìm được khế ước bán thân của bọn họ hay không?"

Hòa bá có chút bất ngờ, "Vương phi ngài đã biết?"

Nếu đã biết, sao còn có thể mang người tới đây? Chẳng lẽ...

Tô Oản Nhan không thèm để ý khoát tay: "Ngươi xem mà xử lý, trong 30 người này, có ít nhất mười người, là do Tô Hoành An cùng Cao công công an bài, khế ước bán thân kia là do Tô Hoành An cố ý không đưa cho ta, chính vì muốn để bọn họ trực tiếp nhập tịch vương phủ, tốt nhân cơ hội trà trộn vào vương phủ, ta không vạch trần tại chỗ, là vì muốn dẫn người tới cho các ngươi kiểm tra lại một phản, các ngươi xem, nếu không có vấn đề thì giữ lại, nếu có vấn đề, nhân cơ hội trừ bỏ là được."

Trừ bỏ? Hai mắt Hòa bá tỏa sáng, "Vâng, lão nô sẽ đi làm ngay."

A ~ Vương phi thật hung tàn!

Vương gia nhất định rất thích!

Tiêu Nhất và Tiêu Nhị núp trong bóng tối nghe vậy cũng sửng sốt, Vương phi cứ như vậy mà muốn trừ bỏ dám người mang đến, sẽ không sợ Tô phủ...... Quả nhiên rất cứng rắn!

Tô Oản Nhan hoàn toàn không cảm thấy mình rất cứng rắn, lại dặn dò một câu, "Đi đi, còn có mấy người tay chân không sạch sẽ, nhớ lục soát người."

Sau khi Cao công công giận dữ dẫn người rời đi, tiệc mừng của Tiêu vương phủ cũng giải tán, Hòa bá cũng lười tiếp đón những người đó, sau khi tiễn xong vị tân khách cuối cùng, liền sai người đóng cửa chính vương phủ lại.

Giờ phút này, hắn gọi hết toàn bộ 30 người do Vương phi mang đến tới tiền sảnh trong viện, cho người bắt đầu lần lượt lục soát, phàm là trên người có vật cấm, đều kéo ra ngoài bán, nếu không có khế ước bán thân, vậy thì càng thêm không khách khí, cả người lẫn đồ đều bị ném ra Vương phủ, còn để cho hộ vệ Vương phủ áp giải người về Tô phủ.

Tô Oản Nhan chỉ định để cho Hòa bá nhân cơ hội trừ bỏ, nhưng Hòa bá càng biết cân đo lòng người, lại đề nghị một cách khác càng gây tổn hại hơn với Tô Oản Nhan, không có khế ước bán thân, nói rõ người còn thuộc về Tô phủ.

Tô Oản Nhan vừa gả vào Tiêu vương phủ, nào có địa vị gì đáng nói, lại nói, hiện tại từ trên xuống dưới vương phủ đều lấy thân thể Tiêu vương gia làm trọng, những người này không mang theo khế ước bán thân, bên phía bọn họ khẳng định sẽ không nhận người, Tiêu vương phủ cũng không làm khó bọn họ, chỉ xua đuổi toàn bộ trở về Tô phủ.

Hộ vệ vương phủ mang theo người một đường trở về Tô phủ, dọc đường gặp một người liền giải thích với một người, không phải Tiêu vương phủ bọn họ không muốn nhận, là vì không có khế ước bán thân, vương phủ không nuôi người vô ích, cứ như vậy, chẳng những có thể khiến cho phía Tô phủ mất mặt, còn có thể cắt đứt hành vi nhét người của Tô Hoành An vào vương phủ.

Tô Oản Nhan nhảy xuống tường viện, nhìn vương phủ yên tĩnh, gật gật đầu, "Vẫn là ở chỗ này tự tại hơn."

Dung ma ma cùng Thược Dược vốn đã trở về chỗ ở của các nàng, sau khi nghe tin Hòa bá muốn xua đuổi bán đi toàn bộ người do Tô phủ mang đến, các nàng lại lo lắng Tô Oản Nhan, không yên lòng liền theo ra nhìn thử.

Sau đó, liền thấy Tô Oản Nhan một tay vén góc váy, một tay trèo lên tường viện, xem náo nhiệt đến say sưa.

"Vương phi nương nương, người mau xuống đây..."

Dung ma ma bị hành động to gan này của Tô Oản Nhan làm cho tim đập thình thịch, có tân nương nhà nào trong ngày thành hôn, liền trèo tường nhà phu quân? Nếu như bị người ta nhìn thấy, sẽ kinh thế hãi tục cỡ nào?

Tô Oản Nhan dưới sự thúc giục liên tục của Thược Dược và Dung ma ma, đành phải trèo xuống, "Ma ma, các người cũng đừng quá kinh ngạc, ta tìm nơi này đặc biệt bí mật, sẽ không ai nhìn thấy."

Ngoại trừ những ám vệ ẩn nấp khắp nơi trong vương phủ.

Dung ma ma kéo Tô Oản Nhan đi về phía hậu viện, "Vương phi nương nương, thân phận của người hiện tại đã khác, huống hồ hôm nay chúng ta mới đến vương phủ, người cũng không thể quá phóng túng."

Dung ma ma biết, kỳ thật khi phu nhân còn sống, tiểu thư của các nàng cũng là một nữ tử to gan, chỉ là sau này thiếu đi phu nhân che chở, trong phủ không ai làm chỗ dựa cho nàng, tính tình của nàng mới càng ngày càng nhát gan.

Chỉ là không nghĩ tới, tiểu thư vừa tới Tiêu vương phủ mấy canh giờ liền tự tại như vậy.

Tuy rằng Tiêu vương gia còn hôn mê, nhưng hạ nhân trong phủ đông đảo, bị nhìn thấy cũng tổn hại danh dự của tiểu thư.

"Biết rồi biết rồi. ta trở về tân phòng đây, các ngươi cũng mau lui xuống đi, sáng mai còn phải dậy sớm!" Hôn sự giữa nàng cùng Quý Tiêu Hàn là do hoàng đế đích thân ban cho, theo lý ngày mai nàng phải cùng Quý Tiêu Hàn cùng nhau tiến cung tạ ơn.

Chỉ là bây giờ Quý Tiêu Hàn bất tỉnh nhân sự, người tiến cung cũng chỉ có một mình nàng.

Lần này tiến cung, nàng nhất định phải vơ vét hậu cung, vừa vặn thuận tiện giẫm đạp một chút, để tiện cho sau vài ngày trước khi Tiêu vương phủ bị xét nhà lưu đày, dọn sạch sẽ hoàng thành của cẩu hoàng đế kia.

Dung ma ma cùng Thược Dược thấy Tô Oản Nhan thật sự trở về tân phòng, lúc này mới yên tâm, về phần để tiểu thư cô nam quả nữ ở lại tân phòng có được hay không?

Tiêu vương đều đã hôn mê, tiểu thư cũng sẽ không cảm thấy mất tự nhiên.

Lần nữa trở lại tân phòng, Tô Oản Nhan không có việc gì để làm, dứt khoát đi tới bên giường, ngồi xuống, nhìn bộ mặt nạ bạc kia của Quý Tiêu Hàn, rất muốn động thủ tháo xuống, nhìn xem Tiêu Vương khiến cho người ta vừa yêu vừa hận, đến tột cùng tuấn nhan cỡ nào.

Nhưng Tô Oản Nhan vẫn không động thủ, chỉ đơn thuần làm một nhan cẩu, đêm hôm khuya khoắt, vạn nhất lấy mặt nạ xuống, nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của Quý Tiêu Hàn bởi vì độc dược mà hủy dung, vậy buổi tối nàng còn ngủ không sao?

Nàng đã bắt đầu muốn nghỉ ngơi, nhưng miệng lại không rảnh rỗi, lầm bầm lầu bầu nói với Quý Tiêu Hàn: "Tiêu vương gia, ta không có cách nào giúp ngươi giải độc này, nhưng có thể giúp ngươi phân tích ra những người kia dùng độc gì với ngươi, dùng liều lượng bao nhiêu, đến lúc đó ta giao cho Hòa bá, để hắn chiếu theo phương thuốc để tìm giải dược, hy vọng có thể giúp ngươi nhanh chóng khỏe lại.

Trả lời Tô Oản Nhan, chỉ có tiếng hít thở yếu ớt của Tiêu vương gia.

"Nhưng không sao, ngươi sẽ lập tức bị cẩu hoàng đế kia lấy lý một mình đóng quân, định tội ý đồ mưu phản, rồi lại xét nhà lưu đày, đến lúc đó, núi cao hoàng đế xa, ngươi lại nhân cơ hội trong lúc lưu đày để giải độc, lại trải qua mấy đợt truy sát, sau đó giết cẩu hoàng đế trở tay không kịp, hắc hắc!"

Tô Oản Nhan ghé vào trên giường, đầu gối ở trên cánh tay, còn nói không ít về những an bài của nàng sau khi ngày mai tiến cung trở về, trong mắt nàng hắn chỉ là một người đang hôn mê bất tĩnh, cũng không sợ hãi mà tiết lộ kế hoạch bí mật của mình.

Quý Tiêu Hàn nằm ở bên cạnh nàng, trên mặt đích xác không chút gợn sóng, nhưng đáy lòng cũng sớm đã sóng to gió lớn.

Nữ nhân này làm sao biết được cẩu hoàng đế sắp động thủ với hắn lần nữa? Làm sao biết được trên đường bọn họ lưu đày sẽ gặp phải mấy đợt truy sát?

Quan trọng hơn là, sao Tô Oản Nhan lại có thể khẳng định rằng hắn nhất định sẽ đông sơn tái khởi, trở thành người trên vạn người kia?

Chẳng lẽ, nàng cùng giống với mình, đều sống lại?

Ngón tay Quý Tiêu Hàn giật giật, suy nghĩ trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, nhưng hô hấp cũng không có một chút biến hóa, Tô Oản Nhan vẫn còn tiếp tục lẩm bẩm liên miên bên tai.

Hai người một người nói, một người nghe, không khí hài hòa ngoài ý muốn.

Thẳng đến khi thanh âm của Tô Oản Nhan dần dần nhẹ lại, cuối cùng nặng nề ngủ đi, Quý Tiêu Hàn mới dám đưa tay, nhanh chóng điểm huyệt ngủ của nàng, sau khi bảo đảm nàng sẽ không thức dậy, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.

Quý Tiêu Hàn giơ tay lấy mặt nạ bạc trên mặt xuống, nhìn Tô Oản Nhan nằm nghiêng trên giường, trong mắt tràn đầy thâm sâu không lường được, hồi lâu, hắn mới thản nhiên mở miệng, "Xem ra, tin tức mà Ám Vệ doanh của bổn vương điều tra ra, còn không nhiều bằng của một nữ tử yếu đuối."

Vừa dứt lời, trong phòng thoáng hiện hai bóng người, nhất tề quỳ xuống, "Thuộc hạ làm việc bất lực, xin chủ tử trách phạt."

Tiêu Nhất và Tiêu Nhị mới ẩn mình trong bóng tối, tự nhiên cũng nghe được những lời kia của Vương phi, đừng nói Vương gia sẽ khiếp sợ, bọn họ cũng bị sợ ngây người.

Trong những kế hoạch mà Vương phi nói, có rất nhiều chỗ đều không mưu mà hợp với chủ tử, nếu không phải bọn họ đều biết, chủ tử tuyệt đối sẽ không báo kế hoạch cho những người khác, bọn họ thiếu chút nữa sẽ cho rằng, Vương phi cũng là người một nhà của bọn họ.

Tô Oản Nhan, ngươi rốt cuộc còn biết bao nhiêu bí mật của bản vương?

Quý Tiêu Hàn ở đời trước trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cục mới cầm lại được thứ thuộc về mình, trọng sinh trở về trước khi bị cẩu hoàng đế xét nhà lưu đày, hắn tất nhiên muốn tất cả mọi chuyện từng nằm ngoài tầm khống chế, nắm chặt trong tay mình.

Đời trước hắn cũng cưới Tô Oản Nhan, ba ngày sau khi bọn họ thành hôn, Quý Việt Trạch vì muốn đoạt lại binh quyền vẫn hạ chỉ xét nhà Tiêu Vương phủ, nữ nhân này thân thể suy nhược, ở trên đường lưu đày lại vì giúp hắn tranh thủ cơ hội chạy trốn, một mình chạy đi dẫn dắt sát thủ...

Lúc ấy Quý Tiêu Hàn đang ở thời điểm phát độc, đợi đến khi hắn trốn khỏi truy sát, lại đi tìm Tô Oản Nhan, chỉ tìm được một khối vải vụn thuộc về y phục của nàng ở trong rừng núi...

Chuyện này vẫn luôn để lại áy náy thật sâu trong lòng Quý Tiêu Hàn, một nữ nhân mà hắn chưa từng dụng tâm đối đãi, vì cứu hắn mà chết ở trong núi hoang dã lĩnh, cuối cùng ngay cả một bộ thi thể của nàng hắn cũng không tìm đủ, khi đó, Tô Oản Nhan rời khỏi hắn, câu nói cuối cùng cũng là: Vương gia, từ xưa đến nay, kẻ có tài ẵm được thiên hạ, ta tin tưởng người.

Kiếp trước hắn có được thiên hạ, có được lòng dân, được mọi người ủng hộ, nhưng trong lòng hắn lại thủy chung nhớ nhung một người, thẳng đến trước khi chết, hắn vẫn còn vô cùng áy náy, nếu có cơ hội để cho hắn được bù đắp, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không để nàng lại thừa nhận thống khổ.

Trời cao ban ân, hắn thật sự sống lại, sống lại vào một khắc bản thân bị người âm thầm hạ độc.

Đã có cơ hội để cho hắn một lần nữa bù đắp tiếc nuối trong lòng, hắn ở đời này tất nhiên muốn sớm nhét người vào dưới cánh chim của mình, chỉ là hiện tại, tình huống có chút ngoài dự liệu của hắn, so sánh Tô Oản Nhan với đời trước, tựa hồ càng to gan hơn một chút, nhưng mà, vẫn là gầy yếu nhỏ nhắn xinh xắn như xưa, vẫn làm cho người ta nhịn không được muốn bảo vệ nàng, không để nàng chịu nửa điểm tủi thân.

Đưa tay ôm lấy người, đặt ở trên giường, nhẹ nhàng dịch lại góc chăn cho nàng, Quý Tiêu Hàn nhìn về phía Tiêu Nhất cùng Tiêu Nhị vẫn quỳ trên mặt đất, "Phân phó xuống, ngày mai vương phi tiến cung, cần phải cẩn thận xem xét, chớ để cho nàng chịu tủi thân."

Tiêu Nhất và Tiêu Nhị liếc nhau, khom người nhận mệnh, "Tuân lệnh."

Xem ra ở trong lòng chủ tử, Vương phi thật sự rất trọng yếu, đều sớm dùng tới cọc ngầm đã chôn ở trong cung.

Tỉnh dậy sau một giác ngủ, Tô Oản Nhan thoải mái duỗi lưng một cái, cánh tay đụng phải một xúc cảm ấm áp, là "tướng công" Quý Tiêu Hàn của nàng.

Tô Oản Nhan không chút phát hiện ra tư thế ngủ của mình có gì khác với trước khi ngủ, trên người đắp chăn, cũng chỉ tưởng rằng nửa đêm mình cảm thấy lạnh, đã tiện tay túm lấy.

Quý Tiêu Hàn đương nhiên sẽ không đáp lại nàng, ngược lại Thược Dược đang chờ ở ngoài cửa, nghe được thanh âm của tiểu thư bên trong, nhẹ giọng gọi một câu: "Vương phi, người tỉnh rồi?"

Tô Oản Nhan xoay người từ trên giường ngồi dậy, thấy Thược Dược bưng đồ rửa mặt đi vào, ánh mắt cũng không dám liếc loạn, chỉ dám bước khẽ tới một bên, buồn cười hỏi: "Làm sao vậy?"

Lúc ở Tô phủ, cũng không thấy Thược Dược tuân thủ quy củ tới như vậy.

Chẳng lẽ bị người trong vương phủ khi dễ?

Thược Dược lắc đầu, ngẩng đầu lên, ánh mắt tiểu nha đầu đều đỏ lên, "Tiểu thư..."

Tô Oản Nhan vừa thấy tiểu nha đầu khóc, nhất thời liền đau lòng, "Có phải có ai khi dễ ngươi hay không? Ngươi nói với tiểu thư, tiểu thư ta giúp ngươi trút giận!"

Khi nguyên chủ còn ở Tô phủ, Thược Dược cùng Dung ma ma bị hạ nhân khi dễ không ít lần, khi đó nguyên chủ rất vô dụng, cho dù một già một trẻ này chịu tủi thân, cũng không dám chạy tới nói với nguyên chủ. Nhưng từ sau khi thấy Tô Oản Nhan động thủ giáo huấn Tô Hoành An, hai người coi tiểu thư là chỗ dựa vững chắc của các nàng, chịu tủi thân cũng không bao giờ kìm nén nữa.

Dùng lời của tiểu thư mà nói, báo thù mười năm không muộn, lờ này chỉ nói tới quân tử cùng tiểu nhân, các nàng là tiểu nữ tử, có thù phải ngay tại chỗ báo.

Hết chương 9.

Bạn đang đọc Trước Khi Bị Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành của Thính Phong Đẳng 1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.