Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bái đường

Phiên bản Dịch · 2422 chữ

Bên ngoài kiệu hỉ chiêng trống vang trời, lại thêm dân chúng cao giọng chúc phúc, nghe thanh âm vui mừng náo nhiệt này, trong nháy mắt Tô Oản Nhan thật sự cho rằng, hạnh phúc của nàng đang ở ngay phía trước, ở ngay trong Tiêu vương phủ bị người người né tránh không kịp.

Vì biểu hiện thái độ kính yêu của của Tiêu vương phủ với Tô Oản Nhan, Tiêu vương tuy đã hôn mê, không thể tới đón người, nhưng Hòa bá lại phái tới Kim Giáp Vệ tinh nhuệ nhất trong năm ngàn tư binh của Tiêu vương phủ, phụ trách mở đường phía trước.

Tiếng ngựa đều nhịp trong tiếng nhạc vang lên, một đường trở về Tiêu vương phủ.

Tiêu vương thành thân, là do đương kim hoàng thượng tứ hôn, vì thế, tân khách đến Tiêu vương phủ tham dự tiệc cưới, đều là trọng thần trong triều, Cao công công đại biểu cho hoàng thượng tự mình hỗ trợ Hòa bá thu xếp tiệc thành thân, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn.

"Tiêu vương phi, đây là đại ngỗng mà Hoàng Thượng tự mình chọn lựa, mặc dù Vương gia không thể tự mình bái đường thành thân, nhưng lễ nghi này vẫn phải tuân theo." Cao công công cười bảo người bưng ra một con ngỗng lớn màu trắng mập mạp, đưa tới tay Tô Oản Nhan đã đứng ở hỉ đường.

Dưới khăn voan đỏ, Tô Oản Nhan và con ngỗng lớn hai mắt nhìn nhau,

"..."

Thân là người hiện đại, xem qua không ít phim truyền hình cùng tiểu thuyết, cho tới bây giờ chỉ nghe nói nữ tử bái đường thành thân cùng gà trống, như thế nào còn có tình huống bái đường cùng ngỗng lớn?

Nhưng mà ngỗng lớn này nuôi béo khỏe mạnh, ngỗng hầm nồi sắt, mùi vị khẳng định cũng không tệ.

Tô Oản Nhan xuất thân là đặc công, là một người theo chủ nghĩa ăn thịt, thể hiện sinh động thuộc tính tham ăn của người Hoa, nhìn thấy ngỗng lớn to như vậy, phản ứng đầu tiên trong đầu chính là các loại cách làm món ngỗng.

Ngỗng lớn phảng phất cảm nhận được ý xấu đến từ nữ nhân xinh đẹp trước mắt này, "Cạc cạc" bắt đầu giãy dụa.

Cứu mạng!

Nữ nhân xinh đẹp muốn giết ngỗng!

Nhưng Tô Oản Nhan há có thể để cho mỹ thực sắp đến miệng bay đi?

Nàng sảng khoái tiếp nhận con ngỗng, ném con ngỗng lên bồ đoàn đỏ thẫm bên cạnh, lạnh lùng nói: "Câm miệng, ngồi xổm xuống."

Thanh âm kia mang theo sát khí sắc bén, con ngỗng sợ tới mức kêu "cạc cạc" trong nháy mắt liền im lặng.

Cao công công cùng với những tân khách khác muốn xem trò cười của Tiêu vương phi, cũng đều trở nên im lặng.

Tiêu vương phi này tựa hồ không mềm yếu như lời đồn đãi...

Mắt đen của Cao công công lóe lên, lập tức gật gật đầu với người chủ trì hôn lễ ở bên cạnh như không có việc gì.

Người chủ trì lau mồ hôi trán, cao giọng hô: "Giờ lành đến, mời tân nhân quỳ!"

"Cạc cạc!" Con ngỗng lớn ngồi xổm trên bồ đoàn cứng cổ kêu to một tiếng.

Tô Oản Nhan đứng ở một bên thì ngay cả động tác quỳ gối cũng lười làm.

Người chủ trì cũng không dám sửa sai, tiếp tục hô lớn: "Nhất bái thiên địa!"

Tô Oản Nhan cùng ngỗng lớn, không nhúc nhích.

Người chỉ trì tiếp tục hô: "Nhị bái hoàng ân!"

Tô Oản Nhan: "A!"

Ngỗng lớn: "Cạc cạc!"

Coi thường hoàng ân, chuyện này nếu đặt ở trên thân những người khác, Cao công công liền có thể sai người bắt lấy ngay tại chỗ, nhưng giờ phút này, hắn chỉ có sắc mặt khó coi, cũng không dám có chút làm khó Tiêu vương phi.

Sắc mặt người chủ trì trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống đều không kịp lau, "Đưa vào động phòng!"

Lần này Tiêu vương phi rất phối hợp, túm lấy tướng công của nàng... Ách, con ngỗng lớn của nàng, xoay người đi dọc theo thảm đỏ vào nội viện.

Hòa bá nhìn Tiêu vương phi kiêu ngạo của bọn họ rời đi, cười tủm tỉm chắp tay, không đợi Cao công công nói tiếp, bắt đầu tiếp đón tân khách ngồi vào bàn, "Nào nào, hôm nay là ngày đại hỉ của Tiêu vương phủ chúng ta, mọi người ăn ngon uống ngon, đừng khách khí, mau mời ngồi!"

Không hổ là nữ chủ tử sắp trở thành Tiêu Vương phủ, khí phách uy vũ!

Mọi người đến xem lễ (xem kịch hay của Tiêu vương), ai cũng thật không ngờ, không xem được chuyện cười của Tiêu vương, lại thấy cảnh diễn ngoài ý muốn như vậy, mọi người được hạ nhân trong vương phủ dẫn đến chỗ ngồi của mình, mỗi người đều mang tâm tư ăn món ngon mỹ vị.

Tân lang Tiêu vương gia đang hôn mê, Tiêu vương phi lại là nữ tử, không có khả năng đi ra uống rượu cùng mọi người, vì không muốn chậm trễ chư vị tân khách, Hòa bá cười híp mắt bưng chén rượu, tiếp đón từng bàn từng bàn.

"Mọi người không cần khách khí, ăn nhiều uống nhiều, Vương gia chúng ta thân thể yếu, đã chậm trễ mọi người."

"Ai u, cùng vui cùng vui, trên dưới Tiêu vương phủ chúng ta đều phải cảm tạ hoàng thượng tìm được một hôn sự tốt cho vương gia."

"Đúng vậy đúng vậy, là phúc khí của Vương gia chúng ta."

"Không phải người một nhà không vào một nhà, Vương phi ôn nhu hiền lành, đoan trang mảnh mai, quả thật xứng đôi với Vương gia chúng ta."

Cao công công nhìn Hòa bá giống như con bướm hoa đi lòng vòng khắp phòng, tức giận đến tái mặt.

Những lời này thay vì là nói cho các tân khách nghe, không bằng đang cố ý nói cho hắn biết được.

Mối hôn sự tốt?

Là phúc khí của Tiêu vương?

Tô Oản Nhan xứng đôi với Tiêu Vương?

Còn ôn nhu hiền lành, đoan trang mảnh mai?

Một nữ nhân dám ở trước mặt mọi người, công khai khiêu khích hoàng uy, sao có thể ôn nhu hiền lành? Sao có hteer đoan trang mảnh mai chứ?

Đợi đến khi Hòa bá cười khanh khách nâng chén đi tới trước mặt Cao công công, Cao công công ngay cả thái độ bên ngoài cơ bản cũng lười duy trì, "Chén này chúng ta thay mặt hoàng thượng chúc mừng Tiêu vương gia, chúc vương gia vương phi tân hôn đại hỉ, vạn sự an khang thuận lợi."

Dứt lời, Cao công công uống một hơi cạn sạch rượu trong tay, sau đó dẫn người trực tiếp cáo từ rời đi.

Trên mặt Hòa bá vẫn lộ vẻ cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy sắc bén cùng lãnh ý.

  ——

Tô Oản Nhan được Thược Dược cùng Dung ma ma đỡ, đi theo phía sau hỉ nương cùng tiểu nha đầu vương phủ, một đường đi tới cửa tân phòng.

Hỉ nương liên túc xướng lời vui, nghênh đón tân nương tử vào bên trong tân phòng, lại đỡ Tô Oản Nhan ngồi ở bên giường, nhét hỉ quả được chuẩn bị bên trong tân phòng vào tay nàng, "Chúc tân lang cùng tân nương tân hôn mỹ mãn, trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử..."

Ngỗng lớn trong lòng Tô Oản Nhan vẫn luôn im lặng, nghe hỉ nương nói không hết, mất kiên nhẫn kêu lên, "Cạc cạc!"

Nữ nhân này như thế nào cứ nói mãi không hết lời?

Tô Oản Nhan cũng bị hỉ nương xướng đến đau đầu, nàng thấy ngỗng trắng không kiên nhẫn, dứt khoát khoát khoát tay, "Được rồi, bản vương phi mệt mỏi, đều lui ra đi, Thược Dược, thưởng cho hỉ nương."

Thược Dược lên tiếng đáp, vội vàng móc ra hà bao nhỏ đã sớm chuẩn bị, nhét vào trong tay Hỉ Nương, dẫn những người khác trong phòng cùng rời đi, chỉ để lại Dung ma ma ở đây.

Toàn bộ đám người rời đi rồi, Dung ma ma mới cười lên tiếng, "Vương phi, cách khi trời tối còn có chút thời gian, không bằng lão nô hầu hạ Vương phi ăn chút gì lót dạ trước?"

Tô Oản Nhan hỏi: "Ma ma, mọi người đều đi rồi chứ?"

Dung ma ma cười ha hả, "Vâng, có phải tiểu thư không chịu nổi không?"

Tô Oản Nhan nghe vậy, một tay kéo khăn voan đỏ xuống, một tay vịn mũ phượng nặng vài cân trên đầu, nũng nịu yếu ớt, "Nặng chết ta rồi, ma ma, mau giúp ta tháo mấy thứ này xuống, cổ sắp đứt tới nơi rồi."

Dung ma ma nhìn thoáng qua Tiêu vương gia hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường, tuy rằng trên mặt Vương gia mang theo một mặt nạ bằng bạc, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng tái nhợt mím chặt của Vương gia, nhưng vì sợ thanh danh tàn bạo khát máu của Tiêu vương, khi nghe được yêu cầu không hợp quy củ của tiểu thư nhà mình, nàng vẫn do dự khuyên nhủ: "Tiểu thư, nếu không vẫn cứ nhẫn đến buổi tối lại lấy phượng quan xuống..."

Tô Oản Nhan biết Dung ma ma đang sợ cái gì, an ủi nàng nói: "Ma ma không cần sợ, người của Tiêu vương phủ không hung tàn như bên ngoài đồn đãi, chẳng qua là bị người có tâm dẫn dắt dư luận mà thôi."

Dung ma ma lại nhìn Tiêu vương gia đang nằm bất động trên giường, hạ giọng hỏi: "Tiểu thư, người không cảm thấy Tiêu vương gia rất đáng sợ sao?"

Hôm nay lá gan của tiểu thư cũng thật lớn!

Tô Oản Nhan nâng đầu nhìn Quý Tiêu Hàn, "Hiện nay hắn đều bị người ta hại trúng độc hôn mê, bất tỉnh nhân sự, đáng sợ chỗ nào? Nhìn tới ngược lại có chút đáng thương."

Nam nhân tôn quý đã từng hăng hái, quyền khuynh triều dã kia, hiện nay lại biến thành như vậy, chỉ sợ ngay cả việc tự bảo vệ mình cũng khó có thể làm được.

Nhưng cũng may là hắn hôn mê, bằng không từ cao cao tại thượng, lại rơi xuống thần đàn, chênh lệch cực lớn như vậy, thế gian lại có bao nhiêu người có thể bình tĩnh chấp nhận?

Cũng không trách Quý Tiêu Hàn sau này sẽ dẫn binh san bằng hoàng thành, tạo phản đăng cơ xưng đế.

"Ai ui, ma ma, người mau mau giúp ta gỡ đồ trang sức xuống, đầu của ta thật sự không chịu nổi." Thấy Dung ma ma còn muốn nói gì đó, liền đưa đầu đến trước mặt Dung ma ma làm nũng.

Dung ma ma làm sao kháng cự được Tô Oản Nhan làm nũng, đành phải động thủ giúp nàng tháo hết phượng quan cùng trang sức xuống, nhìn Tô Oản Nhan nặng nề thở ra một hơi, cười hỏi: "Khá hơn chưa?"

"Ừm, vẫn là ma ma thương ta nhất." Tô Oản Nhan vặn vặn cái cổ cứng đờ, dư quang khóe mắt lại nhìn thấy đôi môi tái nhợt của Quý Tiêu Hàn, suy nghĩ một chút, nàng nói: "Ma ma, ngươi bảo Thược Dược đưa chút nước nóng vào đây, sau đó các ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi trước đi, chờ có việc ta sẽ gọi các ngươi."

Dung ma ma làm sao đồng ý dược? Nhưng vẫn không lay chuyển được Tô Oản Nhan, cuối cùng, đành phải nghe lời cho người mang nước vào, cùng Thược Dược lui ra.

Trong phòng không có người ngoài, Tô Oản Nhan mới đi tới bên giường, nhìn Quý Tiêu Hàn vô tri vô giác nằm ở trên giường, nói, "Tiêu vương gia, tuy rằng ta biết người của ngươi nhất định đang dốc hết toàn lực tìm kiếm thuốc giải cho ngươi, nhưng ta vẫn muốn nhìn xem tình huống thân thể ngươi trước, cho nên, Tiêu vương gia, đắc tội."

Trong không gian của Tô Oản Nhan có một gian phòng chữa bệnh, công tác đời trước của nàng quá nguy hiểm, nàng lại yêu tiền tiếc mạng, vì mạng nhỏ của mình, nàng bỏ ra số tiền lớn mua sắm trọn vẹn đầy đủ thiết bị chữa bệnh, mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ bị thương, trừ phi nhất định phải mổ bụng đại động giải phẫu, thương tích bình thường, bệnh lâu thành y, tự nàng có thể xử lý.

Dụng cụ kiểm tra đo lường cũng là loại tiên tiến nhất toàn thế giới, việc kiểm tra thử tình huống thân thể trước mắt của Quý Tiêu Hàn, Tô Oản Nhan vẫn rất có lòng tin.

Nói xong, Tô Oản Nhan xốc chăn lên, một thân hình thon dài to lớn lập tức xuất hiện trước mắt nàng.

Hôm nay thành thân, trên người nam nhân cũng thay hỉ phục giống như Tô Oản Nhan, y phục dán ở trên người, triển lộ ra thân hình hoàn mỹ của nam nhân, ngoại trừ lộ ra làn da ở cổ tay có chút tái nhợt, thoạt nhìn, cũng không khác gì với người bình thường.

Trong sách cũng có đề cập đến độc của Quý Tiêu Hàn, là Quan Âm độ Tây Vực hiếm thấy trên thế gian, tác giả đại khái đã dùng tới toàn bộ loại độc âm hiểm ở cổ đại vào trên người của Quý Tiêu Hàn, sở dĩ không thể kịp thời giải độc cho hắn, chính là vì không rõ liều lượng độc mà người hạ độc đã dùng.

Nhưng những thứ này không làm khó được Tô Oản Nhan, chỉ cần lấy một ít máu trên người Quý Tiêu Hàn, ném vào không gian kiểm tra đo lường một phen, nàng dựa theo chỉ số trên bản báo cáo số liệu, lại để cho người của Vương phủ đi tìm giải dược, còn cần phải mất mấy năm sao? Nói không chừng mấy tháng là có thể tìm đủ thuốc giải cần thiết.

Hết chương 8.

Bạn đang đọc Trước Khi Bị Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành của Thính Phong Đẳng 1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.