Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tên đàn ông hẹp hòi (1)

Phiên bản Dịch · 1375 chữ

Tục ngữ nói rất đúng, đồng tính tương xích*.

(*đồng tính tương xích, dị tính tương hấp: cùng tính đẩy nhau, khác tính hút nhau)

Cho dù là phụ nữ hay con gái, câu nói này đều rất phổ biến.

Đặc biệt là hai người con gái đều ưu tú về mọi mặt, ví dụ như Tần Vũ Hàm và Viên Tuyết.

Mặc dù ngoài miệng vẫn nhiệt tình thăm hỏi lẫn nhau, nhưng Lý Đông đã lăn lộn xã hội nhiều năm, tất nhiên đã nhận ra giữa Viên Tuyết và Tần Vũ Hàm không được tự nhiên.

Vai phụ Trần Duyệt bên cạnh có vẻ tự nhiên hơn nhiều, mặc dù không quen biết Tần Vũ Hàm nhưng chào hỏi rất nhiệt tình, nói vài ba câu đã có thể kết nối với nhau.

Lý Đông liếc nhìn Tần Vũ Hàm một lúc, thấy hình như cô đang nói chuyện vui vẻ với Trần Duyệt mà quên đi sự tồn tại của hắn, cảm thấy hơi bất lực.

Không biết còn tưởng rằng bọn họ là chị em thân thiết, ai mà đoán được đây là lần đầu hai người gặp nhau.

Lý Đông cũng không nóng vội, đi lòng vòng xung quanh, sự mất mát trong lòng đã tiêu tan hầu như chẳng còn gì.

Mặc dù đây không phải lần đầu đến quảng trường Đông Phương, một lần nữa Lý Đông lại đặt chân đến nơi quen thuộc này, nơi mà hắn đã đến rất nhiều lần, trong lòng hơi xúc động.

Cảnh tượng trong trí nhớ hơi mơ hồ. Sau khi tốt nghiệp trung học rất ít khi đến quảng trường Đông Phương, từ sau khi ba mẹ qua đời đến nay cũng chưa từng quay lại.

Dạo chơi phía đông, ngắm nhìn phía tây, trong chốc lát, trong đầu tràn ngập đủ loại suy nghĩ, đến việc mấy người Vương Kiệt, Tần Vũ Hàm phía sau đã dừng bước đều không hề chú ý.

Cho đến khi Vương Kiệt kêu một tiếng thì lúc này Lý Đông mới hồi tỉnh.

Quay đầu nhìn, hóa ra là nhóm Tần Vũ Hàm đang chọn lựa ở gian hàng nhỏ bán đồ trang sức.

Tần Vũ Hàm bị đám đông chen chúc đến ửng đỏ mặt, thấy Lý Đông bước tới, phấn khởi nói: "Lý Đông, cậu thấy chiếc vòng tay này có đẹp không?"

Nói xong, cô đưa chiếc vòng trên cổ tay trắng nõn ra so, nhưng không biết rằng Lý Đông chỉ chăm chăm chú ý vào cánh tay của cô, nào có tâm tư trả lời.

May mà Lý Đông không phải loại ngu ngốc, thấy gái là đờ người, hắn lấy lại bình tĩnh, cười nói: "Được đấy, cậu thích thì mua đi."

Dù sao cũng là đồ chưa quá mười đồng, Lý Đông cũng không quá để ý.

Tần Vũ Hàm nghe vậy, mặt mày rạng rỡ, vội vàng mặc cả với chủ tiệm, bình thường phụ nữ lớn tuổi hay nhỏ tuổi đều là chuyên gia trả giá, không cần biết có thành công hay không thì đều là một loại hứng thú.

Lý Đông không vội tiến lên giúp cô thanh toán, mặc dù hiểu rõ Tần Vũ Hàm, nhưng việc lấy lòng quá mức sẽ khiến tốt quá hóa dở.

Trần Duyệt và Viên Tuyết bên cạnh cũng vừa ý mấy loại trang sức, Trần Duyệt vội vàng trả giá, nhưng Viên Tuyết lại do dự trong chốc lát rồi buông trang sức trong tay xuống, không mua nữa.

Lý Đông thờ ơ lạnh nhạt, hắn biết chắc hẳn không phải vì nguyên nhân tiền bạc.

Mặc dù không biết điều kiện gia đình Viên Tuyết thế nào, nhưng từ cách cô ăn diện hằng ngày thì chắc hẳn là không tồi.

Nhưng xem ra Viên Tuyết khá thích, nếu không phải vì tiền, vậy nhất định là vì lý do thể diện.

Lý Đông liếc qua Viên Tuyết, trang sức trên người không nhiều, một chiếc vòng tay, một sợi dây chuyền lộ ra một nửa dưới lớp áo, không đeo khuyên tai, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của Lý Đông mà phán đoán, hẳn là dây bạch kim.

Hiện nay, giá bạch kim còn cao hơn một chút so với vàng, mặc dù Viên Tuyết yêu thích trang sức trên gian hàng, nhưng hiển nhiên cô gái gia đình bề thế như cô không thể bỏ sĩ diện đi mua mấy thứ đồ giá rẻ này được.

Lý Đông nhếch miệng, không nói gì, đến việc mua đồ mình thích còn phải để ý ánh mắt người khác, sống quá mệt mỏi.

Tuy nhiên, mỗi người đều có lối sống riêng, hắn không có quyền chỉ trích Viên Tuyết sai, chỉ là lối sống không giống nhau mà thôi.

Tần Vũ Hàm bên cạnh nhanh chóng thỏa thuận giá cả với chủ tiệm, giơ vòng đeo lên tay, vẻ mặt còn đang hạnh phúc vì trả giá thành công.

Lý Đông thấy thế nở nụ cười, đây mới là loại con gái hắn yêu thích, không làm bộ, không quái đản, chính là không biết có để ăn tới tận miệng không.

Lúc này, Trần Duyệt cũng đã thỏa thuận xong giá cả, nhưng không nghĩ tới Vương Kiệt đang im lặng đột nhiên tiến lên trả tiền, mặt Trần Duyệt ửng hồng, cũng không từ chối.

Lần này đến lượt Lý Đông trợn tròn mắt, chuyện gì vậy, kiếp trước không hề nghe nói hai người này xảy ra chuyện gì?

Không đợi hắn ngẫm nghĩ, Tần Vũ Hàm vừa mới phấn khởi bỗng nhiên phồng miệng, nhón chân đạp Lý Đông một cái, tức giận nói: "Quỷ hẹp hòi! Sao không thấy cậu thanh toán cho tôi!"

Lý Đông nhe răng: "Tôi muốn chứ, nhưng cũng phải được cậu cho phép mới được."

"Vậy cũng đúng, nhưng mà nói tới nói lui vẫn là cậu keo kiệt, quả nhiên là đồ đàn ông lòng dạ hẹp hòi, khó trách thù dai như vậy." Tần Vũ Hàm cười ha ha, cũng không chế nhạo Lý Đông nữa.

Vẻ mặt Lý Đông vô tội, nói thế nào thì cũng là lỗi của mình, vừa hẹp hòi vừa thù dai, chẳng lẽ đây là ấn tượng của Tần Vũ Hàm về mình sao?

Hắn thở dài, thấy Trần Duyệt và Vương Kiệt đều đỏ mặt lặng im, Viên Tuyết cũng không tập trung, nhận thấy dù thế nào cũng phải đi cùng nhau, bầu không khí quá lạnh nhạt cũng thật vô vị.

Lý Đông nhân tiện nói: "Được, vậy hôm nay tôi sẽ làm người đàn ông không keo kiệt, đi ăn đồ nướng đi, tôi bao."

Vừa rồi vội ra ngoài, chưa ăn cơm, bây giờ đi lòng vòng một lúc, bụng đói meo rồi.

Mặc dù trên người không có nhiều tiền, nhưng vẫn đủ cho vài người ăn đồ nướng.

"Được đấy, được đấy, tôi cũng chưa ăn tối! Để cậu ấy thanh toán, ăn hết của cậu, để xem sau này cậu có keo kiệt như vậy nữa không!" Tần Vũ Hàm nhảy cẫng lên, đi dạo một lúc thật sự đói bụng rồi.

Sắc mặt Vương Kiệt không còn đỏ như vừa nãy, thấy thế cười nói: "Tôi không có ý kiến, Viên Tuyết thì sao?"

Thế mà không dám hỏi Trần Duyệt, hành vi vừa nãy khiến hắn trong chốc lát không biết mở lời như thế nào.

Viên Tuyết mở miệng muốn từ chối, ngẩng đầu thấy Lý Đông nhíu mày, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác bực dọc, tức giận nói: "Vậy thì đi, ba năm trung học chưa từng thấy Lý Đông mời bao giờ!"

"Đừng vu oan cho tôi! Cậu hỏi đầu dưa hấu xem tôi từng mời chưa? Có điều khoảng cách giữa Viên đại mỹ nữ và chúng tôi quá xa, cho dù muốn mời cô ăn cơm cũng chẳng có cơ hội đấy." Lý Đông cười như không cười, cãi một câu.

Sợ hai người làm căng, hơn nữa buổi sáng vừa mới cãi nhau, Vương Kiệt vội vàng ngắt lời: "Lý Đông, mời khách thì cậu dẫn đường đi, tôi cũng chưa ăn tối."

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.