Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tần Hải xuất chiêu (1)

Phiên bản Dịch · 923 chữ

Ở ngoài không lâu, Lí Đông đưa Tần Vũ Hàm về nhà trước khi trời tối.

Da mặt cô không so được với Lí Đông, hơn nữa vừa bị ba phát hiện, tâm trạng không yên.

Lí Đông an ủi một lúc, thấy cô vẫn lo lắng, đành phải lưu luyến đưa cô về.

Dưới lầu nhà họ Tần.

Lí Đông đang tận hưởng cái ôm chia tay của cô thì kẻ phá đám đến.

"Khụ khụ!"

Tiếng ho chán ghét luôn vang lên vào lúc không thích hợp, nghe thấy âm thanh quen thuộc, Tần Vũ Hàm như con thỏ nhỏ hoảng sợ, tránh khỏi Lí Đông ôm ấp.

Lí Đông giận đến mức nghiến răng, nhưng lúc ngẩng đầu là vẻ mặt tươi cười.

Tần Hải nhìn trời góc 45 độ, giống như kẻ phá đám căn bản không phải là hắn.

Tần Hải không nhìn Lí Đông, trên mặt hắn cố nặn vẻ tươi cười, nói với Tần Vũ Hàm: "Vẫn chưa về à, mẹ đang chờ con ở nhà đấy."

Tần Vũ Hàm nhìn Lí Đông, lại nhìn Tần Hải, hơi do dự.

Tần Hải thấy vậy sắp tức đến nổ phổi, đây là con gái ngoan ngoãn, nghe lời của mình sao?

Liếc nhìn Lí Đông, trong lòng Tần Hải thầm hận, đều do tên khốn nạn này hại!

Thế nhưng ngoài miệng ôn hòa nói: "Con về trước đi, ba nói với Lí Đông vài câu rồi vào!"

Tất nhiên, Lí Đông cũng thấy động tác của Tần Vũ Hàm, trong lòng vui vẻ, nhưng lặng lẽ nói: "Vũ Hàm, em về trước đi, anh nói chuyện với chú."

Lúc này, Tần Vũ Hàm mới lên lầu, vừa đi vừa ngoảnh đầu lại, vừa dặn dò: "Ba, ba bớt nói vài câu, trời đã tối rồi, Lí Đông còn phải về nhà."

Trong lòng Tần Hải chua xót, còn chưa làm gì, con gái đã bảo vệ hắn ta, nếu thật sự làm gì tên khốn đấy chẳng phải hai người sẽ trở mặt sao.

Lầm bầm hai tiếng, lấy lệ cho qua mặt con gái.

Cho đến khi thấy con gái đã đi, Tần Hải mới gục mặt nói: "Học sinh không lo học tập đàng hoàng, suốt ngày chạy ngược chạy xuôi là thế nào!”

Lí Đông cười gượng nói: "Chú nói đúng, lần sau sẽ không như vậy."

"Lần sau cái gì! Không có lần sau!"

Tần Hải tức giận dậm chân, không còn dáng vẻ người ba hiền lành trước mặt Tần Vũ Hàm như lúc trước.

Chỉ thiếu chỉ tay thẳng mũi Lí Đông mà chửi ầm lên, hắn rất khó chịu tên nhóc muốn cướp con gái trước mặt này.

Đặc biệt là khi thấy tên nhóc này và con gái ôm nhau, Tần Hải càng sinh ra ý định giết người.

Vẻ mặt Lí Đông tươi cười như cũ, cho dù nước bọt của Tần Hải sắp bắn lên mặt hắn cũng không để ý, ai bảo người này là ba vợ tương lai của hắn.

Hắn hiểu tâm trạng của Tần Hải, mọi người đều nói con gái là áo bông nhỏ của ba mẹ, nếu giữa mùa đông có người cướp áo bông của Lí Đông, hắn cũng sẽ không cam lòng.

Hơn nữa, chỉ nghe nói mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thích, nhưng chưa nghe thấy ba vợ xem con rể, càng xem càng thích.

Thấy Lí Đông trấn tĩnh, tâm trạng Tần Hải cũng thả lỏng một chút, không thể thua kém tên nhóc này được.

Hít một hơi sâu, Tần Hải thành khẩn nói: "Lí Đông, không phải chú muốn chia rẽ đôi lứa. Dù sao mấy đứa còn trẻ, đời người cũng chỉ mới cất bước. Trách nhiệm bây giờ của hai đứa không phải yêu đương mà là học tập, sắp thi đại học rồi, chẳng lẽ cậu không lo lắng cho tương lai sao?"

"Chú yên tâm, cháu hiểu ý chú. Cháu và Vũ Hàm đều là người trưởng thành, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm." Lí Đông nói rất đàng hoàng, không hề phản bác.

Tần Hải thấy những lời mình muốn nói đều bị Lí Đông nói rồi, há to miệng, không biết nên tiếp tục thế nào.

Hắn hơi mất hứng, đúng vậy, con gái đã trưởng thành rồi, không thể cái gì cũng quản như lúc bé.

Hắn nhàm chán phất tay, hừ nói: "Cậu tự hiểu là tốt, đi đi, chẳng lẽ còn đợi tôi mời ăn cơm sao!"

Lí Đông bật cười, tạm biệt Tần Hải, xoay người rời đi.

Thấy bóng lưng Lí Đông rời đi, Tần Hải sờ cằm, tính tình tên nhóc này khá trầm ổn.

Nhưng muốn làm con rể của Tần Hải thì như vậy chưa đủ, quan sát thêm đã!

. . .

Ngày mồng 4 tháng 5, Trung tâm thương mại Lam Hạ.

"Chủ tịch Lí, chúng tôi đã khảo sát địa điểm tương đối rồi."

Giám đốc thị trường công ty trang trí nội thất Dương Đỉnh đội mũ bảo hộ, đi từ cửa hàng ra, xoa tay nói tiếp: "Cửa hàng có quy mô như thế này của ngài, công ty Dương Đỉnh chúng tôi đã từng làm nhiều, nhất định sẽ không để ngài thất vọng."

"Giám đốc Từ, khi nào làm xong phương án thiết kế cụ thể?" Lí Đông hỏi.

Từ Hạo Nhiên quay đầu nhìn mấy nhân viên phía sau, nói: "Tiểu Lưu, cậu nói cho chủ tịch Lí."

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.