Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dò đường ở tỉnh (1)

Phiên bản Dịch · 1091 chữ

Bình Xuyên, tỉnh Giang Bắc.

Kiếp trước Lí Đông sống ở thành phố này suốt mười hai năm, bốn năm đại học, tám năm làm việc.

Ba mươi năm đời người gần một nửa thời gian đều ở thành phố này, Bình Xuyên chính là quê hương thứ hai của hắn.

Huyện Đông Bình cách Bình Xuyên khoảng 200 mấy km, ngồi xe thì tầm ba giờ đồng hồ.

Lí Đông đi tuyến xe sớm nên 9 giờ hắn đã đến nơi quen thuộc này một lần nữa.

Sờ mấy đồng tiền lẻ còn lại trong túi, Lí Đông âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may lúc này tiền xe cũng không quá cao, vừa đủ để hắn đi lại, nếu không cả tiền ngồi xe cũng không có ấy.

Ném một đồng tiền xu rồi đi đến một chợ bán thức ăn chung gần đó, ánh mắt Lí Đông ngẩn ra nhìn cảnh sắc quen thuộc lại xa lạ ngoài cửa sổ.

Dù ở nơi nào trong chợ cũng đều là tiếng ầm ĩ không ngừng, mùi hương lẫn vào nhau khiến người ta nhíu mày.

Lí Đông đã quen với cảnh tượng này. Khi còn nhỏ ba mẹ bận nên thường đưa Lí Đông tới chợ cho hắn chơi một mình, có đôi khi hắn ngẩn ngơ suốt cả ngày.

Theo dòng người, Lí Đông nhanh chóng tìm thấy khu thuỷ sản, chợ Nam Môn lớn hơn chợ Đông Bình rất nhiều, tiểu thương cũng nhiều hơn.

Ở khu thuỷ sản, quầy hàng của mỗi người cũng khác nhau, khu thuỷ sản là mặt tiền của từng nhà, ở đây sạch sẽ hơn những khu chợ trời dơ bẩn hỗn loạn nhiều.

Lí Đông liếc mắt nhìn đã dễ dàng thấy được tôm hùm màu đỏ, người bán cũng không ít.

Tuy còn chưa tới mùa tôm hùm chính thức ra chợ, nhưng lúc này người Bình Xuyên đang nhiệt tình mua nó.

Trong lòng nhẹ nhàng thở phào, Lí Đông đi một vòng lựa chọn rồi dừng lại trước một cửa hàng rộng lớn.

“Ông chủ, tôm hùm bán thế nào?”

Chủ tiệm đang bận rộn nên cũng không ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Nhỏ 8 đồng, lớn 10 đồng.”

Lí Đông ngồi xổm xuống nhìn thử, đều là tôm hùm đỏ, con nhỏ không nói nhưng một con lớn thôi đã nặng hai ký rồi.

Lí Đông yên tâm quan sát một lát, giá bán lẻ ở chợ không thấp, có hơi khác với lợi nhuận của hắn, giá khởi điểm cũng đến năm sáu đồng một cân rồi.

Không nói nữa, hắn chờ ông chủ mặt râu xồm bận rộn xong mới đứng dậy đáp.

“Ông chủ, giờ mới tháng tư mà tôm hùm đã bán được rồi sao?”

“Ừ, năm nay thời tiết nóng nên nhiều người ăn. Chủ yếu mấy quán nướng đêm cần, cậu mua chút về nếm thử xem, hương vị cũng không tệ lắm.”

Lí Đông móc từ túi ra một bao thuốc lá ba hắn mua dịp tết để trang trí, vẫn là không bỏ được, buổi sáng lúc đi Lí Đông đã tiện mang theo.

Đưa một điếu cho ông chủ, ông ta xoa xoa tay cầm bậc lửa, cười nói: “Người anh em trông rất lạ, cậu mở cửa hàng à?”

Lí Đông hút điếu thuốc, lắc đầu nói: “Nhà tôi ở ngoại thành phía Nam bên kia, nhận thầu mấy trăm mẫu hồ, năm nay tôm hùm rất nhiều, đang cân nhắc tìm cách bán. Giá của thương nhân tới mua thấp nên tôi tự đến đây xem thế nào.”

“À!”

Ông chủ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chuyện này cũng thường thấy.

Mấy tên thương nhân đó tới cửa mua thường liều mạng ép giá, vài nhà nuôi không cam tâm nên đã tự ra ngoài tìm cách bán.

Ngoại thành phía Nam bên kia Bình Xuyên hồ nhiều nên người nhận thầu không ít, rất nhiều thuỷ sản ở Bình Xuyên đều là từ đó đến.

“Người anh em coi trọng nơi này của tôi à?”

Ông chủ râu xồm cười dữ tợn, mở miệng nói: “Đừng nhìn giá của tôi mà nói không ổn, quả thật một ngày cũng không bán được bao nhiêu. Nhưng bán cho mấy tiệm cơm cũng lời được chút, nếu cậu có hàng thì tôi ăn ít chút cũng không thành vấn đề…”

Nếu không nói những người buôn bán thành công đều thông minh thì Lí Đông còn chưa mở miệng thì ý của người ta đã rõ ràng, bắt đầu ép giá rồi.

“Đừng, ông chủ Trần khiêm tốn thật, tôi vừa nhìn thử, đống này của ông chỉ sợ bán cũng không dưới trăm cân ấy.”

“Cậu biết tôi?”

Ông ta hơi kinh ngạc khi Lí Đông gọi họ của mình, đến nỗi bán được bao nhiêu, Lí Đông vừa nhìn cũng không thể phủ nhận.

Lí Đông cười chỉ vào bảng hiệu cửa hàng, trên đó có ghi họ của ông chủ và số điện thoại.

Ông ta cười cười, xoay người ý bảo vợ mình tiếp khách rồi kéo Lí Đông đứng ở một bên nói: “Tôi nói thật, không thấy hàng thì không biết thế nào. Với hàng của tôi đều nhập từ người quen, chưa nói lấy hàng còn tiện nên không có chuyện thiếu hàng, buôn bán đều là chuyện lâu dài.”

Lí Đông gật đầu, mặc kệ làm ăn thế nào cũng cần lâu dài, hiển nhiên Lí Đông rất rõ điều này.

Nhưng kiếm tiền mới là chân lý, chỉ cần hắn bán rẻ hơn những người bán sỉ một ít thì mọi người chắc chắn sẽ vội vàng mua của hắn.

“Ông chủ Trần, chúng ta đừng khách sáo. Lần này tôi tới là để hỏi thăm, ông nói giá đi, nếu không có trở ngại thì mỗi ngày tôi bán cho ông một vạn cân cũng được.”

“Ha ha, cậu đùa à, tôi không ăn nhiều vậy đâu. Một ngày hai ngàn cân, con nhỏ ba đồng, lớn năm đồng”

Lí Đông xoay người rời đi, hai ngàn cân tôm hùm ép giá nhiều vậy thì còn lợi nhuận gì nữa, không bằng hắn dứt khoát tìm quán ăn đêm còn hơn.

“Đừng nóng vội, người anh em, vậy cậu ra giá thế nào?”

Ông ta vội giữ chặt Lí Đông, chuyện làm ăn nhỏ cũng không phải là công ty lớn đàm phán, thể diện quy tắc gì đó đều không quan trọng.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.