Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỏi thăm giá thị trường (2)

Phiên bản Dịch · 1052 chữ

“Ha ha, tạm thời tôi không có ý này. Nhìn xem, đúng rồi, chú Uông, hình như tôi thấy cũng không có nhiều tôm hùm lắm?” Lí Đông làm bộ lơ đãng nói một câu, dù sao lão Uông cũng là người thạo nghề, hẳn ông ta sẽ hiểu rõ hơn hắn.

Nhả ra một làn khói, lão Uông cười cười nói: “Thứ đó không bán được mà giá cũng không cao. Nghe nói ở Bình Xuyên bán khá tốt đấy, nhưng chúng ta không có cách, đường xá lại xa, lười đến lắm.”

“Sao, cậu có ý gì à?”

Lí Đông giật mình, đúng là buôn bán không hề đơn giản, hắn còn tưởng sẽ không ai biết giá ở Bình Xuyên, nhưng không ngờ lão Uông lại biết.

May là chỗ bán sỉ ở Đông Bình này là địa bàn của hắn, lại không có mấy người tinh thần mạnh mẽ xông xáo đến tỉnh, nếu không cũng không tới phiên hắn.

“Có thể có ý gì chứ, tối qua tôi ăn một mâm ở quán nướng bên kia, mùi vị không tồi, không ngờ giá thị trường vậy ba tôi nhập hàng cũng kiếm được chút đỉnh tiền.”

Lí Đông tránh nặng tìm nhẹ ứng phó cho qua, tiếp tục nói: “Chú Uông, chú nói nếu nhập mấy ngàn cân thứ này thì có bán được ở Đông Bình không?”

“Ha ha, khó đấy. Nhưng tôm này sống dai lắm, rời khỏi nước một tuần cũng không chết, mấy ngàn cân chắc cũng không sao, nhưng chỉ sợ không lời, phí công lại cố sức.”

Lão Uông khịt mũi coi thường ý nghĩ của Lí Đông, nhưng ông ta cũng chả khuyên, người trẻ tuổi nhiều ý tưởng là chuyện bình thường thôi, dù sao cũng không phải con mình.

Mệt cũng chẳng phải mệt ông ta.

“Thật ra tôi muốn thử xem, chú Uông, tôi thấy ở đây bán sỉ tôm hùm không nhiều lắm, muốn mua mấy ngàn cân rất khó sao?” Lí Đông khách sáo nói.

“Ha ha, vậy là cậu sai rồi. Thứ này ở nông thôn rất nhiều, chỉ là bọn họ lười nhập hàng, lợi nhuận ít quá mà. Nếu cậu thật sự muốn thì chú Uông cho cậu một vạn cân cũng không phải việc gì khó.”

Lão Uông thầm nghĩ, chân muỗi dù bé nhưng vẫn có thịt, nếu tiểu tử này có thể nhập một vạn cân hàng thật thì lợi nhuận cũng đến vài ngàn ấy chứ.

Nghe lão Uông nói vậy, trong lòng Lí Đông vui vẻ, quanh co, xem ra hắn kiếm được tiền rồi.

Hắn vội tiếp đón lão Uông, thấp giọng nói: “Chú Uông, đúng là tôi có chút ý tưởng, chú nói xem tôm hùm nhập thì giá bao nhiêu một cân?”

“Xác hồng hai đồng, còn xanh thì một đồng, cậu muốn bao nhiêu?” Lão Uông là người thạo nghề nên thuận miệng nói tới giá cả.

Xác xanh bán không được nên Lí Đông không hứng thú, xác hồng thì hai đồng năm, sau này động chút là ba bốn mươi đồng, đúng là không thể so được.

Nhưng giá ở tỉnh hiện tại hắn không rõ lắm, dù biết chắc sẽ cao hơn Đông Bình, nhưng Lí Đông không muốn mạo hiểm, hắn nghĩ rồi nói: “Chú Uông, chú cho tôi số điện thoại đi, tôi về ngẫm lại, đến lúc đó sẽ gọi cho chú.”

“Ba của cậu có…”

“Đừng, chú đừng nói với ba tôi, chú biết rồi đó, ba tôi nhát gan lắm. Nếu ông ấy biết chắc chắn sẽ không đồng ý, tôi muốn tự thử trước xem, đến đó nếu kiếm được lời thì sẽ nói với ông ấy.”

Lão Uông là người thông minh, làm ăn kiếm tiền mà không đàng hoàng thì ông ta không làm, nghe vậy ông vội đưa cho Lí Đông một tấm danh thiếp.

Chuyện này không thành cũng không sao, dù sao chỉ là một tấm danh thiếp, nếu có thể thành công, mấy ngàn đồng vào sổ cũng không tồi, tôm hùm ở nông thôn thu vào cũng được một khoảng một cân ấy.

Nói với lão Uông vài câu, bên kia có người muốn tính tiền nên ông ta bắt đầu vội lên, cũng không muốn nói tào lao với Lí Đông nữa.

Trứng gà không thể đặt trong một rổ, Lí Đông thấy ba còn đang cãi cọ nên hắn tiếp tục đi đến mấy nhà bán tôm hùm, dùng cách tương tự lấy vài tấm danh thiếp lúc này mới bỏ qua.

Lại trở lại lão Uông, Lí Trình Viễn thu được đồ tốt rồi.

Thấy Lí Đông tới, ông cười nói: “Thế nào? Con chưa từng thấy nhiều loại thủy sản vậy phải không, sạp nhà chúng ta nhỏ nên cũng ít loại, chờ ngày nào đó có tiền nhàn rỗi, chúng ta sẽ xây thành một cửa hàng.”

Lí Đông cười lấy lệ hai câu, hắn thầm nghĩ sạp nhỏ cũng đủ để ba bận rộn rồi, nếu lớn không phải sẽ mệt chết người sao.

Với tính của ba mẹ hắn hẳn mướn người sẽ thấy tiếc, hắn không quan tâm có kiếm được tiền hay không, vẫn nên kết thúc việc này càng sớm càng tốt.

Nói với ba vài câu, Lí Trình Viễn còn phải về chợ chuẩn bị mở quán nên Lí Đông không đi theo mà về nhà trước.

Hôm nay hắn chuẩn bị đi dò đường ở tỉnh, trước sau gì hắn cũng ở Bình Xuyên mười hai năm, cửa ở nơi đó cũng không khó tìm lắm.

Nếu có thể kiếm tiền thật thì hắn phải chuẩn bị hàng chứ.

Chuyện tiền vốn hắn còn có cách, thừa dịp khoảng thời gian này thu thập những thông tin đứt đoạn, phải tự mình kiếm một chút mới được.

Một khi tin tức ở Bình Xuyên truyền ra ngoài, thương nhân Đông Bình dù có ngốc cũng sẽ không bỏ qua.

Nhân lực hay tiền vốn hắn bỏ ra đều ít hơn bọn họ, đến lúc đó thịt nhiều cũng không phải phần của hắn, khoảng thời gian này mệt chút cũng được.

Nghĩ vậy, tốc độ dưới chân Lí Đông không khỏi nhanh hơn vài phần.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.