Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu hoạch và thuế cắt cổ

Tiểu thuyết gốc · 2431 chữ

Chương 10: Thu hoạch và thuế cắt cổ

Làm việc hăng say, RaoQ chẳng biết đã bao lâu trôi qua, chỉ khi cảm thấy cây cuốc trên tay dường như đã nặng như tạ đẩy năm mươi, sáu mươi cân không vung nổi nữa, chắc có lẽ thể lực đã tới giới hạn thì cậu mới dừng lại. Mở hòm đồ ra xem, trong đó hiện tại đang có mười viên quặng sắt thường và một viên quặng sắt đen hiếm. Thu hoạch như vậy cũng tương đối ổn, nhưng xác xuất rơi ra quặng sắt đen thật sự là rất thấp, nếu muốn kiếm đủ yêu cầu của nhiệm vụ mà trưởng thôn Duke giao cho thì không biết tới ngày tháng năm nào nữa. Điều an ủi là trong quá trình khai khoáng, RaoQ đã đạt được tới cấp độ 7, như vậy đã là rất không tồi rồi.

[

Nhân vật: RaoQ

Nghề: Thợ khai thác(D-Rank) Cấp độ: 7 (Kinh nghiệm 115/5500)

HP:3400 MP: 100

Độ no: 42/100 Thể lực: 219/3200

Công vật lý: 30-68

Công phép: 0

Tốc độ đánh: 0.3

Thủ vật lý: 160

Kháng phép: 10%

Tránh né: 5%

Thuộc tính chính

Sức mạnh (STR):11 (+1/lv) Khéo léo (DEX): 1 (+0/lv)

Thể chất (VIT):37 (+4/lv) Trí tuệ (INT): 1 (+0/lv)

Bạn còn 30 điểm thuộc tính chưa sử dụng

]

"Thực sự là quá trâu mà, nhưng cái lượng mana và tốc đánh như thế này thì không thể chấp nhận được rồi, chẳng lẽ phải tăng vào hai chỉ số DEX và INT vài điểm? Thôi cứ để nguyên đã, dù sao bây giờ cũng không có kỹ năng nào sử dụng quá nhiều mana cả, khi nào có thì tính sau!"

Hạ cuốc, ngồi bệt xuống mặt đầy bụi và đá vụn, cậu dựa lưng vào bức tường khoáng thạch, nghỉ ngơi để hồi phục lại lượng thể lực đã tiêu hao gần hết của mình. Mới nghỉ được khoảng mười, mười năm phút, ở cách đó không xa, người trung niên Peta cũng đã dừng công việc của mình. Ông ta quay đầu lại thấy RaoQ đang ngồi nghỉ, bèn tiến về phía cậu rồi nói:

- Nghỉ thôi nhỉ? Bây giờ cũng không còn sớm đâu! Vừa đủ thời gian cho chúng ta về đến làng trước khi trời tối!

RaoQ thấy lạ là tại sao ông ta lại biết được giờ giấc như nào, dù sao thì trong hang này làm quái gì có cái đồng hồ nào mà xem giờ. Peta đâu phải người chơi đâu mà có hệ thống báo giờ nhỉ? Nghĩ vậy cậu bèn hỏi:

- Ủa, sao chú biết được giờ giấc như vậy? Tôi thấy quanh đây tối thui, cũng làm gì có đồng hồ đâu nhỉ?

Peta lắc đầu cười, chỉ chỉ vào cái đầu của mình nói:

- Giờ giấc ở trong này này! Tất cả đều là kinh nghiệm thôi! Mỗi ngày tôi khai thác được số lượng quặng không chênh lệch nhau là mấy, vì vậy khi khai thác đủ số quặng định trước là tôi có thể xác định được bây giờ là khoảng thời gian nào? Dù không chính xác tuyệt đối nhưng chênh lệch cũng không quá ba mươi phút đâu.

Thì ra là vậy, sau khi được giải đáp thắc mắc, RaoQ đứng dậy nói:

- Vậy thì cùng về nào! Hôm nay chú có thu hoạch được nhiều không?

- Haha! Cũng như hôm qua thôi, được hơn 30 viên quặng sắt thường, chỉ tiếc là hôm nay không thu được quặng sắt đen hiếm nào!

Vừa nói, ông ta vừa chỉ vào chiếc xe kéo phía sau mình, bộ mặt tiếc hận nói.

"Hóa ra vẫn có người xui xẻo hơn mình! Quả nhiên là ở khu vực này tỉ lệ rơi ra quặng sắt đen quá ít, nếu tính cả của mình và của Peta thì chỉ vào khoảng 1/40! Thậm chí cộng tất cả những thợ mỏ xung quanh thì tỉ lệ còn tệ hơn nữa! Không được mình phải kiếm cách khác nhanh hơn mới được! Nếu cứ như thế này chắc chắn sẽ bị tụt hậu quá nhiều so với người chơi khác khi họ có thể săn ở những bãi quái đẳng cấp cao hơn. Không biết ngày hôm nay họ đã thăng đến cấp bao nhiêu rồi!"

Mang theo tâm trạng lo lắng, RaoQ chậm chạp bước theo sau lưng người đàn ông trung niên đi ra phía cửa hầm. Những người thợ mỏ tự do dường như cũng có kinh nghiệm tính giờ tương tự như Peta nên cũng gác công việc của mình lại, lũ lượt theo sau kết thúc một ngày làm việc vất vả của mình.

Chẳng mất bao lâu dòng người đã đi tới cửa hầm mỏ, từng tia sáng đỏ rọi của mặt trời lúc hoàng hôn chiếu vào như xoa dịu nỗi mệt nhọc, vất vả của những người lao động. Ra khỏi hầm, RaoQ nhận thấy cách đó không xa là một hàng dài thợ mỏ, họ chính là những người thợ hợp đồng đang đứng xếp hàng trước một cái lán. Ngoài tên béo Billy tay cầm sổ sách đang đứng tính toán gì đó thì còn một vị quân sĩ đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài, không! Nói chính xác hơn phải là một vị chỉ huy mới đúng, bởi vì y phục người này đang mặc dù tương tự nhưng cũng có những chi tiết cầu kỳ hơn nhiều so với đám lính mà RaoQ đã gặp ban sáng.

Khả năng cao là họ đang tiến này chấm công và nộp lại thu hoạch trong ngày lại cho chính phủ liên bang. Peta, RaoQ cũng đám thợ mỏ đằng sau cũng tự giác xếp vào hàng dài những người đang đợi đến lượt mình này.

- Arado: quặng sắt 5 viên! Không tệ! Tiếp tục!

- Zosen: quặng sắt 7 viên! Giỏi lắm! Cố gắng phát huy, có lẽ tháng này ngươi sẽ được thưởng đó! Tiếp tục!

- Endru: quặng sắt 2 à không! Sao lại có một viên nhỏ như này! một viên rưỡi, đồ lười biếng này, tháng trước người là kẻ có thu hoạch kém nhất, tháng này cũng định đội sổ à? Có lẽ ta phải đuổi việc ngươi thôi nhỉ? Chà chà!

Chỉ thấy người đàn ông có phần gầy gò yếu đuối, khuôn mặt hốc hác Endru đó run rẩy cả người, khúm núm cúi đầu nói:

- Đừng! Đừng! Xin ngài đừng đuổi việc tôi, nhà tôi còn có ba miệng ăn đang trông chờ và tiền lương của tôi, giờ mà mất việc chắc chúng tôi chết đói hết mất! Cầu xin ngài rủ lòng thương xót!

- Đó không phải việc của ta! Thông cảm cho ngươi thì ai thông cảm cho ta bây giờ? Ai giúp ta nộp đủ số lượng quặng nên liên bang đây?

- Đừng xin ngài!...

- Không xin xỏ gì hết! Quy định là quy định, ai cũng không thể vi phạm được!

Những người thợ mỏ hợp đồng cạnh đó có vẻ muốn giúp lắm nhưng họ cũng lực bất tòng tâm. Thu hoạch của họ cũng chẳng nhiều nhặn gì, chỉ đủ nuôi gia đình thôi nên không thể vì một người không thân mà để người thân của mình bị đói được.

Đang lúc căng thẳng thì bên cạnh RaoQ, Peta dường như đã không chịu nổi nữa, bèn tiến tới trước bàn, nhấc một viên quặng trong xe của mình đặt xuống nói:

- Phần còn thiếu của người này cứ tính cho ta!

Lão béo Billy liếc mắt lên thấy là Peta liền nói:

- Lại là ngươi à? Sao lúc nào cũng phải lo chuyện bao đồng thế, bản thân ngươi còn chưa lo xong cơ mà?

Peta lạnh lùng đáp:

- Việc đó không cần ngươi quan tâm, cứ làm việc của ngươi đi!

Billy mặt mũi cau có lại như một người bị táo bón mấy ngày vậy, nhưng hắn không tìm thấy hướng giải quyết nên đành quay sang vị binh sĩ có vẻ như là chỉ huy bên cạnh nói:

- Anh rể! Việc này em không dám tự quyết định, anh xem có đồng ý được không?

Vị chỉ huy lúc này dường như mới tỉnh lại từ cơn ngái ngủ, mở mắt ra liếc xéo tên béo một cái rồi với nhìn tới người đang đứng trước mặt mình:

- Ồ! Lại là tên học trò cứng đầu của lão Duke à? Thôi được, nể mặt thầy của ngươi, việc này cho qua! Nhưng chỉ lần này thôi! Ta cũng có giới hạn của mình nhé!

Nói xong lại nhắm mắt ngáp ngủ một cái, xem ra đêm qua không được ngủ ngon giấc rồi, còn vì lý do gì mà không ngủ được thì chỉ có lão ta mới biết.

Tên béo Billy thấy vậy, hậm hực ký một cái lên phiếu chấm công của lão già yếu đuối Endru, rồi đuổi lão đi gọi người tiếp theo. Lão Endru thấy vậy vui mừng khôn xiết, cứ liên tục cúi đầu cảm ơn Peta rối rít. Không phải sao? một viên quặng này có lẽ chỉ là một phần nhỏ trong thu hoạch của Peta, nhưng với lão thì chẳng khác gì người sắp chết đói vớ được chiếc bánh mỳ thơm ngon cả.

Peta phất phất tay khách sáo vài câu rồi trở về vị trí xếp hàng của mình. Về đến nơi, ông ta còn quay đầu cười khổ với RaoQ:

- Cậu thấy ta có thật sự là quá ngốc không? Gia đình mình còn chưa lo xong lại cứ muốn giúp người khác! Phen này về nhà nếu Ella vợ tôi mà biết được chắc chắn cả tuần này phải ngủ ở băng ghế vừa lạnh vừa cứng trong phòng khách mất!

Xem ra đây cũng là một trong những lý do khiến hoàn cảnh gia đình của Peta kém đến vậy, ngoài việc mua thuốc cho tên nhóc Likon thì thỉnh thoảng cứ hứng lên là ông ta giúp người như vậy thì dù thu nhập có cao gấp chục lần so với đám thợ mỏ kia thì cũng không đủ cho ông ta làm việc thiện.

Tất nhiên đó chỉ là những suy nghĩ trong lòng RaoQ lúc này mà thôi, chứ cậu cũng chẳng dám nói ra rằng ông quá ngốc đâu. Cậu đành an ủi:

- Tôi luôn nghĩ rằng Thiện có thiện báo! Ác có ác báo. Chú làm nhiều việc thiện như vậy, tương lai về sau ắt sẽ được hưởng phúc! Chẳng phải mấy vị thần linh luôn quan sát từng hành động của chúng ta sao?

- Tôi cũng hy vọng Thánh Quang thần sẽ nhớ đến những điều tốt mà tôi đã làm, phù hộ cho thằng nhóc Likon nhà tôi mau khỏi bệnh! Chỉ cần như thế thôi là tôi đã vui mừng lắm rồi, chẳng cần hưởng phúc sau này đâu!

"Haizz! Thật là một vị phụ huynh đáng thương!"

Hiệu suất làm việc của lão béo Billy trông vậy nhưng lại vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc sau khi Peta nộp lại phần thuế của mình thì đã đến lượt RaoQ.

Kẻ thù gặp nhau đáng ra phải giương cung bạt kiếm, nhưng khuông mặt Billy ngoài việc hơi xanh xao môt chút cùng với nụ cười gượng gạo ra thì không có vẻ gì khác lạ. Nhưng tất nhiên không phải vì thế mà RaoQ cho rằng hắn thật sự bỏ qua chuyện lúc trưa, nếu không đề phòng cẩn thận thì chưa biết lúc nào sẽ bị hắn thọc cho một dao chí mạng đâu.

Billy liếc cậu một cái rồi lạnh lùng nói:

- Thợ mỏ tự do RaoQ! Thu hoạch 10 quặng sắt thường, 1 quặng sắt đen!

Ba chữ quặng sắt đen vừa được nói liền khiến những người xung quanh trở nên ầm ĩ, từng tiếng bàn tán, tiếng than thở của những thợ mỏ quanh đấy vang lên không dứt:

- Oa! Cậu trai trẻ này may mắn thật, ta làm việc cả tháng nay mới kiếm được hai viên quặng sắt đen, còn cậu mới tới hôm nay đã nhặt được luôn rồi. Sao đời bất công đến vậy cơ chứ?

- Thôi ông im mồm đi, tôi còn cả tháng này chưa kiếm được viên nào đây này. Bố khỉ! Sao dạo này đen quá!

...

RaoQ thì lúc này không có thời để tâm tới những lời than thở của đám thợ mỏ đằng sau, cậu còn đang thắc mắc là tại sao mà tên Billy béo này lại có thể biết chính xác được số lượng quặng sắt chứa trong hòm đồ của cậu cơ chứ? Chẳng lẽ tên này ngầm theo dõi mình sao? Không được, sau này phải cẩn thận hơn mới được, quặng sắt thường thì không sao, chứ quặng sắt đen nếu phải nộp thuế lên thì không biết đến ngày tháng năm nào cậu mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ của trưởng thôn Duke nữa.

Billy nhìn vẻ mặt cau có của RaoQ thì vui mừng khôn xiết vì vừa báo thành công một phần thù hận của hắn với tên thanh niên trẻ trước mặt này. Với giọng điệu pha chút châm biếm, hắn từ từ nói:

- Thế nào! Cậu định nộp thuế như nào đây? Nộp quặng sắt đen hay quặng thường?

RaoQ bực bội nói:

- Tất nhiên là nộp quặng sắt thường rồi! Hừ ngươi tính xem ta phải nộp bao nhiêu?

Billy giả bộ thành thật nói:

- Theo giá thị trường hiện nay thì giá của một viên sắt đen tương đương với mười năm viên quặng sắt thường! Tính ra thì hôm nay cậu đã thu nhập được hai mươi năm viên! Như vậy cậu phải nộp lên đây năm viên theo quy định thuế của liên bang? Thế nào rất phải chăng đúng không?

Thực sự là quá cao! Một nửa số quặng sắt mà RaoQ vất vả cả ngày mới thu được thoáng chốc nhảy đến túi của liên bang rồi. Như thế còn là may mắn khi cậu vẫn đủ sắt thường mà nộp thuế chứ nếu không phải cắt viên quặng sắt đen kia thì tiếc đến đứt ruột mất.

Hừ lạnh một tiếng, RaoQ quăng năm viên quặng xuống dưới chân Billy đánh bộp một cái, dọa hắn nhảy dựng lên vì sợ bị rơi trúng chân. Xong việc cậu đi thẳng ra phía cổng gác xa xa, nơi mà Peta vẫn đang đứng chờ cậu.

Bạn đang đọc Trùm Khai Thác sáng tác bởi srgvnz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi srgvnz
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.