Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Thiên Tiên Nhân (3)

Tiểu thuyết gốc · 1035 chữ

Địa cầu trải qua một trường hạo kiếp, thiên thạch chỉ có một nhưng lại cực kỳ to lớn, lớn đến nỗi nó gần bằng 1/10 diện tích địa cầu.

Cũng không biết mọi chuyện sau đó ra sao, Thanh Thiên Tiên Nhân cũng không chết, lần hạo kiếp này không mạnh như trong tưởng tượng, chỉ có loài khủng long và voi là đối tượng bị thiệt hại nặng nhất, gần như là xóa sổ.

Tưởng rằng kiếp nạn qua đi thì địa cầu sẽ bình yên nhưng không, thiên địa linh khí bỗng dần dần biến mất, linh khí không đủ tu luyện, rất nhiều tu sĩ còn sót lại trên địa cầu bế quan ẩn cư, và thế là thời đại nguyên thủy bắt đầu.

Xem xong ký sự Lục Kiệt đại khái hiểu được tình huống lúc đó, nhưng Thanh Thiên Tiên Nhân vẫn may mắn không chết, đến thời đại nguyên thủy nhân loại còn sinh tồn theo kiểu bộ tộc, Thanh Thiên Tiên Nhân cũng không bế quan ẩn cư mà ra ngoài hỗ trợ nhân loại chống lại thú dữ.

Hắn lúc đó phi hành được, vì vậy nhân loại hoảng sợ, cung kính xưng hắn là Tiên Nhân.

Hắn cũng không ngại dùng tên này làm biệt hiệu, về sau tuổi thọ cạn kiệt, hắn để lại phần bút ký này hi vọng người đời sau sẽ hiểu tình cảnh lúc đó.

Lục Kiệt có chút buồn cười, hổ không ra khỉ con xưng vương?

Nếu có người dám lấy danh hiệu là Tiên Nhân xưng hô ở vũ trụ tất sẽ bị người người đánh chết.

Tiên Nhân không thể khinh nhờn!

Vì sao lại nói phàm tiên cách biệt?

Đơn giản, phàm nhân dù có mạnh đi nữa cũng không bằng tiên nhân, chỉ một búng tay của tiên nhân là đủ hủy thiên diệt địa, chí ít Lục Kiệt biết tên Tán Tiên kiếp trước có thực lực như vậy.

Cuối trang sách Thanh Thiên Tiên Nhân có giải thích vì sao chỉ để lại một bình thủy tinh.

Linh khí thời đãi nguyên thủy quá mỏng manh, linh thạch hắn mang theo cũng đã dùng hết, đến cuối đời chỉ còn lại một bình thủy tinh chứa linh khí hóa lỏng.

Nếu Lục Kiệt là tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì sẽ khịt mũi coi thường bình thủy tinh này!

Đùa gì thế? nhiêu đó cũng không bằng 1/10 linh khí bên trong linh thạch hạ phẩm!

Nhưng hiện tại hắn chỉ là phàm nhân, chỗ linh khí này tuy cực ít nhưng đủ rút ngắn thời gian khổ tu của hắn, nếu cộng thêm Tụ Linh Trận thì chỉ cần 1 tháng là đủ để hắn tiến vào Luyện Khí tầng 1, chính thức trở thành tu sĩ.

Bình linh khí này hiện rất cần thiết với hắn.

Về pháp bảo và đan dược của Thanh Thiên Tiên Nhân thì đã sớm dùng hết, thời đại nguyên thủy tu sĩ đều ẩn cư chỉ có số ít tu sĩ ra ngoài xông xáo, những vật này về sau cũng theo đó mà biến mất.

Lục Kiệt lấy bình thủy tinh ra, bình thủy tinh này cũng không tinh xảo, chỉ được làm thô sơ, linh khí lỏng bên trong phát ra từng tia quang mang nhàn nhạt vô cùng ảo diệu.

Lục Kiệt cười cười, nhẹ điểm chỉ, từng tia linh khí lỏng bỗng từ lỏng hóa hơi, chui vào thất khiếu của hắn.

Linh khí quá ít nên buộc phải dùng huyết tinh trong cơ thể hấp thu, đảm bảo không một tia linh khí nào thừa thãi ra ngoài.

Hắn ngồi xếp bằng trong hang đá tu luyện, về phần bộ xương bên cạnh thì ai quan tâm?

Sáng hôm sau, Lục Kiệt đứng dậy, hai mắt lóe lên tinh quang, linh khí trong bình thủy tinh đã bị hắn hút hết không chừa chút nào.

"1 tháng nữa ta sẽ đột phá, tấn thăng Luyện Khí kỳ!". Lục Kiệt siết chặt nắm đấm, chậm rãi bước ra ngoài cửa hang.

"Tiếp theo là thôn Sơn Thanh". Lục Kiệt hạ quyết tâm, bước chân nhanh hơn.

Thôn Sơn Thanh cách vị trí hiện tại của hắn tầm 8km, coi như trên đường nghỉ ngơi, sinh hoạt, lại thêm không có đường bằng phẳng cho hắn đi, muốn từng bước đi sâu vào rừng phải tự tay mở đường chặt cây.

Mà balô đã bị hắn nhét vào nhẫn trữ vật, 5 hình lập phương không lớn nhưng đủ để chứa balô rồi.

Cứ như vậy, sau 3 ngày hắn đến phạm vi cách thôn Sơn Thanh 200 mét.

...........

Nhật Bản, Tokyo.

Tại một cánh rừng cách thủ đô Tokyo vài cây số.

Ầm ầm ầm.

Một cự thạch cao khoảng 20 mét bị chẻ đôi ra, bụi bay tứ tung mù mịt, cây cối bên cạnh ngã đổ ào ào.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện vết kiếm trên cự thạch rất sắc nhọn, hầu như không lệch một chút nào.

Bên cạnh là một nam nhân khoảng 25 tuổi, hai mắt sáng ngời, gương mặt điển trai, tóc đen nhánh dài đến ngang eo.

Hắn mặc một bộ áo bào trắng điển hình của người tập võ, tay cầm một thanh kiếm nhật sắc bén, mơ hồ thấy cả tia sáng chiếu rọi của mặt trời trên đó.

Thanh niên gương mặt không biến sắc, thầm nói:"Đã đến lúc rồi".

Thanh niên thu kiếm vào vỏ, rời đi.

Tại một căn nhà gỗ cách đó không xa, thanh niên mở cửa tiến vào, bên trong là bàn thờ của vài người.

Thanh niên đặt thanh kiếm sang một bên, cúi đầu quỳ xuống, nói:"Tổ tiên xin tha thứ cho con, kẻ đó dù là em trai con nhưng con nhất định phải giết hắn để báo thù cho cả gia tộc.....con xin hứa sau khi chém đầu hắn con sẽ tế bái tổ tiên, từ đây quy ẩn không hiện thế nữa".

Thanh niên dập đầu 3 lạy 9 vái, hồi lâu sau hắn đứng lên, cầm thanh kiếm nhật đeo trước eo, một đường tiến thẳng đến Tokyo.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Đô Thị Tu Ma sáng tác bởi NgườiQuanSát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiQuanSát
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.