Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bẫy

Tiểu thuyết gốc · 1033 chữ

Xương cốt, da thịt đều bị hủy, khôi lỗi chỉ còn miễn cưỡng di chuyển, sức chiến đấu đã không còn.

Gã đàn ông trung niên phun ra vài ngụm máu, cố nén thương thế nói:"Ngươi là kẻ nào? nhìn ngươi không giống với đám người trong thôn".

Lục Kiệt nói:"Kẻ giết ngươi".

Hắn cũng lười nói nhảm, vươn cánh tay đặt lên trán của gã, gã kịch liệt giãy dụa nhưng đã bị trói chặt vào thân cây nên vô ích, chỉ đành mặc cho bàn tay Lục Kiệt đặt lên trán gã.

Bỗng từng ngón tay của Lục Kiệt vang lên tiếng răng rắc, sau đó 5 ngón tay chuyển sang màu tím nhìn khá quỷ dị.

"Sưu Hồn Thuật". Lục Kiệt lẩm bẩm, cái trán của gã bắt đầu đỏ lên, gã hoảng sợ quát:"Cái....đây là cái gì???".

Mặc cho gã giãy dụa thế nào Lục Kiệt cũng mặc kệ không quản, chỉ trong vài giây gã bỗng trợn tròn mắt, máu tươi từ thất khiếu ào ào chảy ra, nhìn tựa như huyết nhân.

"Ộc ộc, phụt". Sau cùng, gã phun ra một ngụm máu lớn rồi tắt thở.

Lục Kiệt mặt không đổi sắc từ từ thu tay về, nghĩ thầm:"Hóa ra là một gã thợ săn, vừa lúc kẻ này cũng đang theo dõi hang hổ nên chạm mặt với khôi lỗi....vừa hay suốt quãng thời gian này hành tung của con hổ đều bị gã theo dõi, bây giờ lại tiện lợi cho mình".

Sưu Hồn Thuật mặc dù tốt dùng nhưng cái giá phải trả là kẻ bị sưu hồn nhẹ thì mất hết trí nhớ trở thành ngớ ngẩn, nặng thì trực tiếp mất mạng.

Lục Kiệt nhìn xác gã thợ săn, ra lệnh cho khôi lỗi thu cái xác, chính hắn tiếp tục tu luyện.

Trưa hôm sau.

Lục Kiệt theo trí nhớ của tên thợ săn đến một vùng bằng phẳng, ở đây tuy vẫn trong khu rừng nhưng đã được dọn sạch sẽ chỉ có bãi đất trống.

Hắn thiết lập trận pháp, tiếp tục chờ đợi.

Sau 2 giờ trưa, một con hổ cái tiến đến, cả người nó đầy hoa văn, móng vuốt sắc bén, tinh lực mười phần.

Lục Kiệt thầm truyền một tia ý niệm, ngay lập tức khi con hổ đến phạm vi trận pháp, xung quanh lóe lên quang mang, từng tia kim quang trôi nổi giữa hư không sau đó kết nối lại.

Con hổ như cảm nhận được nguy hiểm, nó gầm lên giận dữ, định rời đi thì đụng vào kim quang khiến nó bật người lui lại.

Đây là trận pháp chuyên vây khốn địch, hay còn gọi là chiến trường sát chiêu, chuyên môn dùng cho chiến đấu phạm vi lớn, công dụng là giam giữ địch nhân nhưng đồng thời cũng giam giữ luôn bản thân.

Lấy mặt đất mượn lực, dùng các thân cây làm trụ cột, đây là chiến trường sát chiêu căn bản nhất của tu tiên giới, nó không có sat thương, chỉ có công dụng duy nhất là giam cầm những người trong trận, chính vì lẽ đó Lục Kiệt mới có thể bố trí được.

Lục Kiệt biết con hổ còn tinh lực sung túc, nếu đánh nhau ngay bây giờ thì có hơi nguy hiểm, vì vậy hắn ra lệnh cho khôi lỗi xé mở xác của tên thợ săn làm mồi dụ nó.

Huyết tinh trong xác phun trào, nhất thời không khí tràn ngập mùi máu gắt mũi, con hổ vốn có thực lực mạnh mẽ, xưng bá một phương trong khu rừng này nên hiện nghe mùi máu nó lập tức chạy đến.

"Trúng kế". Lục Kiệt mỉm cười, chờ đơip con hổ vào bẫy.

Con hổ khi thấy được khôi lỗi thì gào lên giận dữ, tốc độ nó nhanh thêm vài phần lao đến.

"Gào". Con hổ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xông đến, khôi lỗi một mực ôm chặt xác tên chợ săn cũng không làm ra động tác chống đỡ.

Con hổ lao đến điều đầu tiên là vung trảo xé đứt lồng ngực của khôi lỗi, trong lúc nó đang định vung trảo thứ hai thì bỗng mặt đất chỗ nó đứng sập xuống.

Con hổ choáng váng không kịp trở tay, nó cũng không ngờ rằng mình lại bị gài bẫy nên chỉ trơ mắt nhìn bản thân lọt xuống hố sâu.

Cái hố không lớn lắm, chỉ rộng khoảng 5 mét nhưng độ sâu lên tới 30 mét.

Nhưng chân chính bẫy rập còn ở phía sau.

Trong hố chôn đầy gai nhọn tua tủa mọc đầy 30 mét không chừa chỗ trống nào, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện gai nhọn này chính là cây tre được mài nhọn mà thành.

Đúng vậy, chính là cây tre, trong bản đồ của tên Thành có đánh dấu một khu vực mọc đầy tre và trúc, Lục Kiệt tốn thời gian suốt đêm qua để tìm đến và chặt đủ tre cho cái bẫy này.

Mãi đến sáng hắn mới thu thập được tre, sau đó là quá trình mài dũa cho tre nhọn hơn mới tạo thành uy hiếp cho con hổ.

Chỉ có kẻ ngu ngốc như tên Thành mới dùng man lực đi đánh trực tiếp với con hổ, người là vạn vật chi linh hơn động vật ở chỗ là có trí tuệ, nếu đã vậy tại sao còn mạo hiểm đi liều mạng?

Lục Kiệt nở nụ cười nhạt, tay cầm một thanh tre đã mài sắc bén đi đến miệng hố.

Dưới hố, tình cảnh con hổ vô cùng thê thảm, hai chân nó đã bị gãy, cây tre dính đầy máu xuyên qua, ngực nó cũng bị tre đâm vào nhưng chung quy là không xuyên qua nổi, nó nhẹ giọng rên rỉ vài tiếng, ánh mắt cực không cam lòng.

Chân nó đã bị tre xuyên thủng, coi như đã tàn phế, chỉ có phần đầu là may mắn bảo tồn hoàn chỉnh nhưng chống không được bao lâu, nó biết không còn sống được bao lâu nên chuẩn bị bỏ mặc.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Đô Thị Tu Ma sáng tác bởi NgườiQuanSát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiQuanSát
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.