Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập Kích (5)

Tiểu thuyết gốc · 1036 chữ

Lục Kiệt thân là ngoại nhân, cụ thể đồ vật lại chỉ có cao tầng trong thôn mới biết, vì vậy lúc đó hắn cũng chẳng quan tâm lắm.

Mãi đến vài năm sau, quân đội Hoa Kì tiến đến tàn sát người trong thôn, lão trưởng thôn phát động trận pháp ngăn cấm trong thôn với bên ngoài, lúc này Lục Kiêt mới biết trận pháp này là một trong truyền thừa đại năng đó lưu lại.

Hai bên chiến đấu khốc liệt nhưng chung quy quân đội vẫn mạnh hơn, trưởng thôn trực tiếp bị tên lửa bắn nổ tung thành mảnh vụn, đồ vật trong thôn đều bị quân đội Hoa Kì mang đi.

Mãi về sau, Lục Kiệt vẫn còn nuối tiếc chuyện này, nhưng vì trong tông môn dốc lòng bồi dưỡng hắn nên hắn cũng dần quên lãng chuyện này.

Nghĩ đến đây, Lục Kiệt nhếch miệng cười, nghĩ thầm:"Cấm Khí Đại Trận là mình tự nghĩ ra trên đường đến đây, tuy tốn 50 sợi linh khí nhưng rất có hiệu quả, trong vòng 10 phút phải mau giải quyết bọn này nếu không mình cũng phải bỏ mạng tại đây".

Bằng tạo nghệ trận pháp của hắn muốn tạo ra trận pháp mới không khó.

Trận pháp này là do hắn dùng huyết linh khí làm năng lượng bổ sung nên chỉ một ý niệm là kích phát được ngay.

"Nhưng quan trọng là Thành....". Lục Kiệt ánh mắt ngưng tụ trên người Thành, nhếch miệng cười khẽ.

Hắn cũng không nói nhảm, trực tiếp liếc mắt ra hiễu cho khôi lỗi, khôi lỗi gật gật đầu, rút dao găm trong túi ra lao đến.

Lục Kiệt cười ha hả lao nhanh đến, tốc độ nhanh đến kinh người.

Hắn muốn tốc chiến tốc thắng nên phải lập tức giết bọn này ngay, để lâu là hỏng việc.

Thành có chút căm tức, vốn đang chiếm lơip thế lại bị một cái trận pháp kỳ dị phản sát ngược lại, hắn cũng không muốn lo nghĩ quá nhiều, quát lớn:"Hai đứa lên đi".

Đức và Nguyên lấy gậy sắt ra, lưỡi dao sắc nhọn trên đỉnh gậy lấp lóe quang mang, nháy mắt hỗn chiến bắt đầu.

Dẫn đầu là Lục Kiệt, hắn vung mạnh dao găm ra, dao găm lấy tốc độ nhanh xé gió tiến đến, mắt thấy sắp va chạm vào gậy sắt của Thành, nó thi triển một đường cong quỷ dị nhanh như chớp né tránh gậy sắt rồi lao vào ngực Thành.

"Bụp".

"Hừ". Thành bị lưỡi dao cắm vào ngực, máu tươi chảy ào ào ra như không cần tiền, hắn hơi trừng mắt, bản thân từ nhỏ đã ra ngoài săn dả thú nên bị thương cũng không lạ, hắn gầm lên một tiếng, gậy sắt chém ngang.

Lục Kiệt vội né tránh, lấy dao găm trong túi ra đánh với Thành.

"Keng". Tiếng va chạm giữa hai loại vũ khí vang lên.

Bên cạnh, khôi lỗi cũng hỗn chiến với Nguyên và Đức, tình thế hết sức giằng co.

Thành cười lạnh, dồn chân khí vào nắm đấm định vung một đòn mạnh thì đột nhiên chân khí chợt tán loạn bốc hơi hẳn ra bên ngoài, tựa như chân khí không cánh mà bay.

Thành hốt hoảng, sau đó là chấn kinh!

Chân khí biến mất?

Sao có thể?

Nhưng Thành nghĩ nghĩ, tựa như cũng không phải là không thể, trận pháp trong truyền thuyết vốn rất lợi hại, nếu chỉ có tác dụng duy nhất là nhốt địch nhân thì có hơi yếu thì phải?

Nghĩ thông suốt Thành cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu đã biết tác dụng của trận pháp thì dễ nói, chỉ cần không dùng chân khí nữa là được.

Thấy Thành không dùng chân khí nữa Lục Kiệt cũng thầm vui mừng trong lòng, kỳ thực 50 sợi linh khí không nhiều, nếu Thành bất chấp mà dùng chân khí thì trận pháp có thể ngăn không nổi, thời gian 10 phút chưa tới trận có thể bị phá.

Thành biết nếu chân khí không vận dụng được thì bản thân không có ưu thế với đối phương, hắn vừa vung gậy sắt vừa tìm kiềm thời cơ đột phá tình thế.

Lục Kiệt biết Thành đang tìm sơ hở, hắn cười cười, cảm thấy thời cơ không sai, ý niêm vừa động, 2 lưỡi dao trong túi hắn như có người điều khiển vọt ra ngoài lao về phía Thành.

Thành hơi hoảng hốt, lưỡi dao vừa nãy cắm trong ngực vừa gỡ xuống lại đối mặt với dao, nhất thời tay chân hắn luống cuống chống đỡ.

Lục Kiệt chớp thời cơ vận dụng linh khí, ngay lập tức tốc độ hắn nhanh đến mức thấy cả tàn ảnh, người chưa tới tiếng gió bén nhọn đã lọt vào tai Thành khiến hắn rùng cả mình.

"Nguy to, trúng kế". Thành chợt tỉnh ngộ, hóa ra 2 lưỡi dao trước mặt tuy giằng co với hắn nhưng cũng không có lực đủ mạnh gây tổn thương hắn, lúc này hắn mới biết thủ đoạn trước mắt chỉ là nhằm khiền hắn lộ ra sơ hở.

"Đối phương là ai? có thể bố trí trận pháp bực này, lại có thủ đoạn trong tay, không lẽ hắn là tu sĩ trong truyền thuyết?". Đây là ý niệm cuối cùng trong đời hắn, dao găm trong tay Lục Kiệt như một con thú dữ bổ nhào vào ngực Thành cắn xé, trọn vẹn 5 nhát đâm trong 3 giây, Thành quỵ xuống nhắm mắt lại, máu tươi chảy ra như suối.

Thành, chết!

Điểm khác biệt ở linh khí và chân khí rất rõ ràng, linh khí là khí của thiên địa tự nhiên sinh ra, là phép tắc của thiên địa, bởi vậy nó vừa huyền bí lại vừa mạnh mẽ, là loại khí mà tu sĩ có thể mượn nhờ để tu luyện.

Chân khí không giống vậy, nó là khí trong cơ thể con người do luyện võ mà ra, không thể bổ sung từ bên ngoài, chỉ có thể sinh ra trong cơ thể con người.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Đô Thị Tu Ma sáng tác bởi NgườiQuanSát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiQuanSát
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.