Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3138 chữ

Mười giờ sáng hôm sau Vương Thần nhận được điện thoại của Lập Trung hỏi hắn có muốn cùng đến khu phố bán ngọc mua đồ không?

Nghe vậy Vương Thần không khỏi sờ hình xăm ngọc trên người mình. Tuy rằng hắn không hiểu gì về giám định và thưởng thức ngọc nhưng đi xem thôi cũng tốt. Nếu Lập Trung nói đi đến khu phố ngọc mà không phải cửa hàng ngọc trong trung tâm thương mại thì cậu ta chắc cũng là một chuyên gia về ngọc đi.

Hẹn với Lập Trung xong, Vương Thần đi thay quần Jeans xanh áo sơ mi trắng, mang kính râm, đem tiểu Hạo tiểu Dục sang nhờ thím Ngô trông hộ rồi đi đến chỗ hẹn ở phố ngọc với Lập Trung.

Khi Vương Thần tới đã thấy Lập Trung, nhưng bên cạnh cậu còn có Phương Lập Chấn nữa, Vương Thần đi qua bắt chuyện. Phương Lập Chấn kín đáo quan sát Vương Thần. Thật là một nhân nhi xinh đẹp, mặc áo sơ mi trắng khiến vóc người càng thon dài nhưng không hề đơn bạc, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời càng trở nên trong suốt, đôi môi hồng nhuận, đôi mắt tuy bị kính râm che đi nhưng Phương Lập Chấn biết đó là một đôi mắt vô cùng sáng.

Phương Lập Chấn đi lên trước một bước :”Đi thôi” rồi dẫn bọn họ vào phố buôn ngọc.

Vương Thần và Phương Lập Trung đi theo phía sau. Vương Thần rất muốn hỏi tại sao Phương Lập Chấn lại xuất hiện ở đây? Nhưng mà người ta là anh em họ, đi mua đồ cùng nhau cũng không phải là kì lạ gì, hơn nữa mình cũng không có hỏi Lập Trung còn có ai đi cùng không mà. Trong lòng Vương Thần đã cho rằng mình và Phương Lập Chấn ở hai thế giới bất đồng, vô ý thức bảo trì cự li với hắn.

Lập Trung nhìn bóng lưng của Lập Chấn, nhỏ giọng giải thích với Vương Thần : “ Ngày mai là sinh nhật gia gia của em, bọn em đến đây mua một phần thọ lễ.” Kì thực Lập Trung đã chuẩn bị tốt quà sinh thần, đúng là bồn hoa đỗ quyên, nhưng anh họ muốn mua quà, lại muốn cậu hẹn Vương Thần cùng đi.

“Nga, không phải là cậu định tặng bồn hoa đỗ quyên kia sao?” Vương Thần nghĩ thầm thật là nhà có tiền, tặng sinh nhật mà mua bồn hoa đến 10 vạn, mặc dù hoa này là do hắn bán.

“ Còn muốn xem lại, vừa vặn anh họ em cũng muốn mua quà, em nhớ anh mấy ngày nay nghỉ nên rủ anh đi chúng.”

“ Nga, nhưng mà anh không biết gì về ngọc hết đó, lát nữa cậu phải dạy anh.” Vương Thần không muốn buông tha cơ hội học tập.

“ Được, lát nữa vừa xem em sẽ vừa nói cho anh nghe.”

“ Haha, cảm ơn cậu nha.”

Phương Lập Chấn quay đầu liếc nhìn bọn họ rồi bước vào một cửa hàng, ý bảo bọn họ nhanh vào.

Vừa vào cửa hàng, Vương Thần cảm thấy một luồng không khí thoải mái tấp vào mặt, càng vào sâu bên trong cảm giác này càng rõ ràng. Có lẽ là do hắn và ngọc khí rất hợp nhau, hoặc cũng có thể liên quan đến hình xăm ngọc ở trên người hắn.

Thứ mà Phương Lập Chấn muốn xem đương nhiên là hàng cao cấp, hắn cầm lên một khối là Lập Trung ngay lập tức giới thiệu cho Vương Thần nghe. Những miếng ngọc này thoạt nhìn trong suốt, nhan sắc sáng, phân bố đều. Vương Thần lấy tay sờ thử, đáng tiếc những miếng ngọc này nhìn thi đẹp, giá cũng là trên trời! Thôi quên đi. Phương Lập Chấn liếc mắt nhin Vương Thần nghĩ, người này suy nghĩ gì đều viết cả lên trên mặt, ngay cả Lập Trung nhìn còn chín chắn hơn, nào giống một ông bố 26 tuổi đã có hai con chứ, chậc chậc!

“ Cậu xem khối ngọc này thế nào?” Phương Lập Chấn lấy một khối ngọc thủy tinh chủng nhét vào tay Vương Thần khiến hắn hoảng sợ vội vàng nắm chặt, nắm luôn cả ngón tay của Phương Lập Chấn vào. Vương Thần vô cùng xấu hổ, muốn thả tay ra ngay nhưng sợ miếng ngọc rơi, đành phải cẩn thận dùng tay còn lại cầm lấy mảnh ngọc rồi mới buông tay Phương Lập Chấn ra, nhìn Phương Lập Chấn cười áy náy. Sau khi căng thẳng qua đi, Vương Thần mới phát hiện miếng ngọc trong tay rất ôn nhuận, lòng bàn tay còn có thể cảm giác được một luồng khí lưu thuần khiết di chuyển trong mảnh ngọc. Vương Thần cầm khối ngọc trong tay tỉ mỉ nhìn, miếng ngọc trong suốt càng tôn lên ngón tay trắng nõn của hắn. Khối ngọc nhẵn nhụi xinh đẹp, sờ lên mát mẻ, Vương Thần không hiểu gì về ngọc cũng biết đây là một miếng ngọc có chất lượng rất tốt. Hắn xem một chút lại nhìn giá tiền, oa, quả nhiên là hàng tốt nha!

Phương Lập Chấn nghĩ ngón tay Vương Thần cùng ghép với miếng ngọc nhìn rất đẹp, vì vậy lấy thêm vào miếng khác cho hắn xem. Vương Thần xem ngọc, Phương Lập Chấn lại xem tay Vương Thần, thỉnh thoảng giải thích cho hắn vào câu. Vương Thần vuốt các loại ngọc khác nhau thì luồng khí lưu trong miếng ngọc cũng khác nhau. Miếng ngọc chất lượng càng tốt thì linh khí phát ra càng mạnh. Phát hiện này khiến Vương Thần rất vui. Hắn muốn sờ vào các loại ngọc kém chất lượng khác xem có cảm giác gì không, Phương Lập Chấn toàn đưa cho hắn tinh phẩm không à.

Vương Thần nhìn thấy hai anh em họ Phương đang mải nhìn một thợ thủ công đang chế tác một mảnh ngọc phỉ thúy thì lặng lẽ lui từng bước một sang quầy hàng khác. Hắn đi sang quầy hàng ngọc loại B,C trưng bày trang sức và móc di động bằng ngọc xem thử. Di, tại sao một chút cảm giác cũng không có? Vương Thần thả móc di dộng ra lại cầm đồ trang sức bằng ngọc khác lên xem thử nhưng vẫn không có cảm giác gì.

“ Cậu thích những cái … này?” Phương Lập Chấn và Phương Lập Trung đi tới.

“ A? Không phải không phải, tôi chỉ đến xem chơi thôi.” Vương Thần đem những thứ cầm trong tay trả lại toàn bộ. “ Hai người có tìm được món gì để mua không?”

“ Vẫn chưa tìm được cái hoàn toàn ưng ý, phải chọn lại lần nữa.” Phương Lập Chấn vừa nói vừa đi ra ngoài.

Phương Lập Trung lôi Vương Thần đi theo. Thợ thủ công nhìn bóng lưng bọn họ trợn trắng mắt lên, không quá thỏa mãn thì mua làm gì a.

Ba người bọn họ đi xem các loại ngọc, Vương Thần đi theo từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Sau đó Phương Lập Chấn tại cửa hàng ngọc lớn nhất mua một cái ngọc bản chỉ, đồng thời mua thêm tượng Quan Thế Âm bằng dương chi bạch ngọc và tượng Phúc Lộc Thọ.

Nhìn nhiều ngọc như vậy, Vương Thần ngứa tay cũng muốn mua hai miếng ngọc khấu cho hai bé con, đáng tiếc mấy miếng ngọc này qua mắc. Bỗng nhiên hắn giật mình, nếu mình có thể cảm nhận được năng lượng bên trong ngọc, vậy mình có thể đổ thạch * được không?

“ Ách, ở đây có bán hàng len dạ không?” Vương Thần lấy hết dũng khí hỏi. Không hiểu sao hắn cảm thấy hỏi câu này trước mặt Phương Lập Chấn hơi bị xấu hổ.

“ Cậu muốn đổ thạch à?” Phương Lập Chấn và Phương Lập Trung rất kinh ngạc, dù sao Vương Thần cũng đâu hiểu gì về ngọc, hoàn toàn là thường dân a.

“ Ha ha, đánh cược bất cứ cái gì thì người mới cũng có khả năng nhận vận may liên tục nha. Tôi muốn thử xem.” Vương Thần cười khan hai tiếng.

“ Vậy chúng ta cùng đi đổ mấy khối len dạ của cửa hàng này đi. Tôi cũng muốn ké một chút vận may từ người mới.” Phương Lập Chấn nhìn hắn một cái sau đó nói chuyện với chủ cửa hàng rồi dẫn bọn họ ra khu vực phía sau.

Mặt sau cửa hàng để rất nhiều hàng len dạ, chủ cửa hàng nói những hàng len dạ này đã được phân loại, giá từ 1 nghìn đến hơn mười vạn. Lập Trung nhỏ giọng nói những cái này kì thật đều là hàng dư ra sau khi đã được chọn, cửa hàng giữ lại cho riêng mình thôi. Bất quá cửa hàng này hàng len dạ cũng rất nhiều, ngẫu nhiên cũng có thể đổ ra chút gì đó nên có thể lựa chọn xem thử.

Phương Lập Chấn và Phương Lập Trung cầm kính lúp và công cụ tới chọn, mà Vương Thần thì định chọn dựa vào trực giác của mình. Tuy nhiên hắn không muốn làm người khác chú ý nên cũng cầm một cái kính lúp giả bộ xem.

Loại len dạ một, hai nghìn hắn sờ lên thật chẳng thấy có chút cảm giác gì, Vương Thần quyết định bỏ qua, đi đến chỗ hàng len dạ loại một vạn xem thử. Lập Chấn thấy Vương Thần xem len dạ cứ như người mù tạc tượng, khóe miệng có chút co rút. Vương Thần tinh thần hiện tại tập trung vào số len dạ, mong muốn từ trong đó chọn ra thứ tốt nên cũng không để ý cái gì khác nữa.

Vương Thần để mấy khối len dạ có cảm giác ở một bên nhớ kĩ, rồi đi qua bên chỗ hàng len dạ trị giá năm vạn. Hắn sờ mấy khối cũng không tìm được khối nào khiến mình tương đối thỏa mãn. Quay đầu, hắn thấy một khối nguyên thạch lớn hình cầu, hắn nghĩ mình qua sờ thêm một khối nữa thôi. Vừa mới bước qua chạm vào khối đá đó, Vương Thần đã cảm thấy bên trong có một cỗ khí lưu vô cùng mạnh mẽ. Hắn bất giác tập trung tinh thần cảm thụ, càng tập trung thì càng cảm nhận được sự hoạt bát của dòng khí ở bên trong. Loại cảm giác này giống như cảm giác khi chạm vào khối Đế Vương ngọc vô cùng quý giá được trưng bày trên cửa hàng kia. Tim Vương Thần đập mạnh, hắn rất muốn che giấu cảm xúc của mình, nhưng thực sự hắn càng kích động thì tim đập càng nhanh. Không còn cách nào khác hắn phải cúi đầu xuống ôm khối len dạ vào trong ngực, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Lúc này Vương Thần đã chẳng còn tâm trạng xem những khối len dạ khác nữa rồi.

Ôm khối đá bảo bối, Vương Thần đi qua khu một vạn lấy một khối len dạ tốt mà mình đã nhìn trúng lúc trước mang đi tính tiền rồi nhờ chủ quán giải thạch hộ.

Phương Lập Chấn thì mua hai khối, một khối năm vạn một khối tám vạn. Lập Trung cũng giống Vương Thần mua một khối năm vạn và một khối một vạn. Vương Thần lưu luyến không rời ám chỉ Lập Trung qua lấy một trong những khối len dạ một vạn mà hắn lấy ra để một bên, Lập Trung chưa kịp tới lấy thì Lập Chấn đã nhanh chóng ôm lên, như vậy Vương Thần cũng không còn cách nào khác.

Bởi vì Phương Lập Chấn có quen biết với cửa hàng nên mời sư phụ giải thạch có nhiều kinh nghiệm đến. Phương Lập Chấn không tự giải thạch, Lập Trung nói cho Vương Thần nghe về những công cụ dùng để giải. Vương Thần có chút căng thẳng, dẫu sao thì mình không có bao nhiêu tiền nhưng lại tiêu cả sáu vạn để đổ thạch cơ mà, trực giác của mình mà không đúng là tiêu.

Giải thạch bắt đầu thì Vương Thần ra đứng bên cạnh Lập Trung. Về phần cái gì mà cắt nha, sát nha, mài nha… những thuật ngữ chuyên nghiệp mà Vương Thần không hiểu gì hết đó cứ quyết định giao cho Phương Lập Chấn là được rồi.

Sư phụ giải thạch quyết định trước tiên giải khối len dạ một vạn trước. Cả khối nguyên thạch nhìn qua rất bình thường, những người xung quanh vây lại xem giải thạch cũng tỉ mỉ quan sát một phen, có người im lặng, cũng có người lắc đầu. Lập Trung nhìn thoáng qua Vương Thần, thấy hắn cũng không có phản ứng gì cả. Một vạn đồng mà thôi, cũng không phải là một trăm vạn, đổ thắng được thì càng tốt.

Sư phụ và Phương Lập Chấn nhìn khối len dạ không lớn, hơn nữa nhìn cũng không thấy điểm gì đặc biệt nên quyết định trước cắt một đao rồi mới bắt đầu sát. Lúc cắt xong đổ nước vào bắt đầu sát được khoảng nửa tiếng thì sát ra rồi. Khi vừa thấy lục (*) tất cả mọi người sau khi ngây người ra thì bắt đầu hưng phấn, nhao nhao lên nói chuyện, có ước ao cũng có đố kị. Sư phụ cũng không ngờ sẽ sát ra lục, biểu hiện cũng trở nên hưng phấn, vừa cẩn thận dò xét một chút sau đó quyết định phần tiếp theo hoàn toàn sát ra.

Sau khi ra lục những người vây xem bắt đầu ra giá mua, lục ngày càng rõ ràng thì giá đã từ mười vạn lên một trăm vạn rồi. Sư phụ đột nhiên ngừng một chút. Nguyên lại loại bán giải thạch như thế này, phải đợi Vương Thần quyết định xem giải tiếp hay đem bán đi mới được. Vương Thần cũng muốn biết cảm giác của mình có chính xác hay không. Tuy hắn hiểu giải ra toàn bộ cũng có chút phiêu lưu nhưng vẫn nói sư phụ giải hết ra.

Khoảng chừng qua thêm nửa tiếng nữa, những người vây xem càng ngày càng nhiều. Rốt cuộc khi sư phụ giải toàn bộ phỉ thúy ra, xung quanh một mảnh hút không khí, sau đó không khí trở nên sôi nổi. Trong lúc nhất thời các loại ánh mắt ước ao, đố kị tập trung lên người Vương Thần. Nguyên lai lại là một khối lão khanh thủy tinh chủng to bằng hai nắm tay người lớn. Vì vậy lại có người bắt đầu ra giá khiến giá nhanh chóng bị đẩy lên tới 300 vạn.

Vương Thần cũng không biết giá trị của khối ngọc là nhiều hay ít nên nhìn qua hướng Phương Lập Chấn xin giúp đỡ. Phương Lập Chấn vươn một bàn tay lại thêm hai ngón trỏ. Xung quanh lập tức trở nên an tĩnh, nhưng trong chốc lát lại có âm thanh thảo luận nhỏ. Chủ cửa hàng đi ra gặp Phương Lập Chấn nói hắn muốn mua khối ngọc với giá 1200 vạn, giao dịch tại chỗ.

Phương Lập Chấn nhìn về phía Vương Thần, Vương Thần gật đầu. 1200 vạn a, giống như hắn đang nằm mộng vậy. Hắn nhìn tin nhắn báo thay đổi tài khoản trong di động, hưng phấn đến nỗi người phát nóng, sắc mặt ửng hồng.

Một khối len dạ một vạn lại có thể giải ra Lão khanh thủy tinh chủng phỉ thúy trị giá 1200 vạn, tin tức này nhanh chóng truyền khắp khu phố ngọc. Càng ngày càng có nhiều người đến cửa hàng này đào bảo khiến sinh ý của nó vô cùng thịnh. Đương nhiên đây là nói sau này.

Sư phụ chở tất cả mọi người bình tĩnh lại mới lấy ra một khối len dạ nữa. Vương Thần bước lên phía trước nói sư phụ không cần giải khối này ra. Nói giỡn à, cảm giác mạnh trung bình là khối Lão khanh thủy tinh chủng, vậy khối có cảm giác mãnh liệt này chắc là cấp bậc Đế vương lục quá. Khối này một khi bị giải ra sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái khiến hắn không thể an tâm, đem giấu đi thì tốt hơn. Sư phụ có chút thất vọng vì ông vừa mới giải ra một khối Lão khanh thủy tinh chủng khiến ông kinh hỉ, đang ngứa tay muốn giải thêm một cái nữa. Nhưng khách hàng không muốn giải ông cũng không có biện pháp nào, chỉ đành trả khối len dạ lại cho Vương Thần.

Phương Lập Chấn cầm khối len dạ mà lúc nãy Vương Thần lưu luyến không rời đưa cho liễu sư phụ nhờ ông giải ra. Hắn nghĩ cách Vương Thần lúc nãy chọn đá rất kì lạ, làm bộ như không hiểu gì về chọn đá hết nhưng lại biểu hiện ra để Lập Trung chọn một khối đá trong số hàng bán. Hắn cũng tỉ mỉ quan sát khối len dạ này, nhưng hắn đoán bên trong cùng các khối các cũng giống nhau, vì vậy mới muốn giải ra xem rốt cuộc bên trong khối đá này có cái gì ?

Mọi người vậy tới xem sư phụ giải thạch. Vì Phương Lập Chấn quyết định toàn bộ đều sát thạch mà ra, nên tốn thời gian giải thạch đến mấy tiếng đồng hồ nhưng tất cả mọi người đều kiên trì đứng xem. Vương Thần biết chất ngọc bên trong không sai biệt lắm so với ngọc vừa giải ra của mình, lúc đó cố tình kêu Lập Trung mua, cuối cùng lại tiện nghi cho Phương Lập Chấn.

Kết quả lại là một khối Lão khanh thủy tinh chủng! Tuy rằng ngọc này phẩm chất so với khối của Vương Thần thì kém chút xíu, nhưng cũng có giá trị xa xỉ a. Chủ cửa hàng vừa vui vừa xót xa. Vui vì cửa hàng nhà mình sẽ rất có danh tiếng, đau lòng vì chính mình không có mắt, vậy mà bán đi những hai khối Lão khanh thủy tinh chủng phỉ thúy a. Phương Lập Chấn rất thỏa mãn, trong ngực lại nghi hoặc, đối với Vương Thần càng có điểm hứng thú.

Giải thạch xong ba người cũng không muốn đi dạo gì nữa, quyết định tới nhà hàng Thương Hải cùng nhau ăn cơm trưa.

Bạn đang đọc Trọng sinh chi đái trứ không gian dưỡng bao tử của Nhập Nhị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 90phuong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.