Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có tiếng nói

Phiên bản Dịch · 1033 chữ

Chuyện này còn phải đợi Tô Mạn lên huyện mới có thể triển khai, nhưng có thư ký Trình bảo đảm, cho nên thời điểm Tô Mạn bàn giao công việc, đã có thể tiết lộ một chút cho chủ nhiệm Lưu về sự thay đổi hình thức quản lý mới của xưởng gia cụ.

Tô Mạn ở bên này bàn giao công tác của xưởng gia cụ, bên kia cũng chuẩn bị bắt đầu bàn giao công tác của lò gạch nung.

Nhưng mà Thôi Hướng Bắc đột nhiên lại trở nên vô cùng bận rộn.

Bởi vì sự tình loại gạch mới lần này, cậu còn phải đi theo thư ký Lâm cùng lên hội nghị khu vực một chuyến. Lần này Thôi Hướng Bắc lại muốn chuẩn bị tư liệu càng thêm kỹ càng tỉ mỉ, chính vì vậy phải tốn thời gian để tăng lên chất lượng gạch, tranh thủ nung ra gạch càng tốt hơn.

Tô Mạn đã vài lần đi tìm cậu, nhưng không phải đúng lúc cậu đang dựa vào bàn viết viết vẽ vẽ, thì chính là vừa từ trong lò nung gạch đi ra. Mà thời điểm cậu từ bên trong lò nung gạch đi ra, lúc nào cũng mặt xám mày tro, mệt mỏi đến mức không thể nói chuyện lâu cùng Tô Mạn được.

Tô Mạn dứt khoát liền hẹn thời gian cùng cậu: “Bằng không chờ đến lúc anh hoàn thành công tác, rồi tôi lại tìm anh bàn giao sau vậy.”

Thôi Hướng Bắc lau tro bụi trên mặt, có chút không được tự nhiên gật gật đầu, lại hỏi: “Cô…… Công việc gần đây thế nào, chuẩn bị lên huyện rồi, vội vàng bàn giao lại như thế có quá khẩn trương hay không?”

“Không có gì khẩn trương, đi đâu cũng đều phải làm việc mà. Mà đã làm việc thì phải hoàn thành thật tốt.” Tô Mạn không chút để ý nói.

Hiện tại cô coi Thôi Hướng Bắc là một đồng nghiệp rất có tiềm lực, nói chuyện cùng cậu cũng không cần chú ý quá nhiều: “Tôi thấy chủ nhiệm Thôi dạo này vô cùng nỗ lực, hơn nữa anh lại công tác trong mảng kỹ thuật, làm ở công xã mãi cũng không ổn. Về sau anh không muốn lên huyện hay đi lên tỉnh sao? “

Những lời cô vừa nói đều là sự thật. Ở cái thời đại này, nhân tài về kỹ thuật xứng đáng được đặt lên hàng đầu.

Ví dụ trong bất kỳ một xưởng kỹ thuật nào cũng vậy, mức lương của kỹ sư bao giờ cũng cao hơn nhiều so lương của quản lý nhân sự. Kỹ sư càng giỏi, càng có tiếng nói trong xưởng.

Nhưng theo Tô Mạn thấy, những người ấy lại không được đồng nghiệp trong đơn vị coi trọng, họ còn được gọi với biệt danh là nhân tài chỉ biết ‘ngồi xổm’ không có tiền đồ.

Những người đã tốt nghiệp đại học khoa học tự nhiên đều sẽ không tới ‘ngồi xổm’ trong đơn vị như vậy, người ta là muốn đi nghiên cứu khoa học để đền đáp tổ quốc, hoặc là đi nhà máy quốc doanh nâng cao năng suất xã hội.

Thôi Hướng Bắc: “…… Thuận theo tự nhiên đi, giống với lời cô nói, đi nơi nào cũng đều là công tác. Bây giờ tôi chưa nghĩ đến mục tiêu xa như vậy.”

Mục tiêu trước mắt của cậu là được điều chuyển lên huyện. Giống như Tô Mạn nói, công tác ở nơi nào cũng là công tác. Chỉ cần chăm chỉ làm việc, sẽ làm ra được thành tích. Nếu đã như vậy thì cậu đương nhiên là muốn làm việc ở nơi nào càng gần xưởng trưởng Tô thì càng tốt.

Nhưng nếu bảo cậu ta nói thẳng ra chuyện này với Tô Mạn, thì Thôi Hướng Bắc lại không đủ tự tin.

Trước hãy nói về bằng cấp đi, cậu mới chỉ tốt nghiệp cấp ba, địa vị công tác còn không bằng Tô Mạn. Ở công xã lại đứng trong nhóm những thanh niên chưa có nhà cửa. Như vậy, làm sao cậu dám tính chuyện tình cảm nam nữ vào lúc này, cậu không phải loại người ‘yêu cuồng sống vội’, cứ nhân danh tình yêu mà không thèm quan tâm tới trách nhiệm đối với cả hai bên.

Nhỡ đâu khi cậu biểu hiện thái quá, khiến đồng chí Tô Mạn ghét bỏ, không phải là tự mình chặt đứt cơ hội của chính mình hay sao. Cho nên, cậu sẽ dùng chính năng lực về mảng khoa học tự nhiên của mình để gia tăng lợi thế, đến lúc mọi thứ chín muồi lại thổ lộ cùng cô ấy cũng chưa muộn.

Sau khi quyết định chủ ý trong lòng, Thôi Hướng Bắc càng tích cực làm nghiên cứu hơn. Cậu còn đi một chuyến tới hiệu sách trên huyện thành tìm mua tài liệu, thậm chí còn gọi điện thoại lên tỉnh cho Cố Thành nhờ ông hỗ trợ tìm sách và tư liệu học tập kỹ thuật.

Cố Thành nhận được tin tức, cười nói: “Chú nghe nói cháu ở công xã bên kia lấy được thành tích công tác không tồi. Xem ra thời gian này cháu ở dưới đó không hề nhàn rỗi chút nào.”

Tuy rằng cha của Thôi Hướng Bắc không cho bất kì ai hỗ trợ cậu, nhưng Cố Thành cảm thấy cậu là con trai của anh em nhà mình, cho dù không ra mặt giúp đỡ, cũng không thể thật sự chẳng quan tâm.

Cho nên thi thoảng ông sẽ cho bí thư của mình lặng lẽ hỏi thăm một chút tình huống của Thôi Hướng Bắc ở dưới đó, có làm loạn hay chịu khổ chút nào hay không.

Không nghĩ tới tin tức nghe được lại không hề tệ chút nào, biết được hiện tại cậu là một cán bộ nhỏ của lò gạch nung, hơn nữa còn là kỹ sư nòng cốt. Thấy cậu đã thay đổi, trong lòng của Cố Thành cũng rất vui mừng.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.