Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến nơi đến chốn

Phiên bản Dịch · 1031 chữ

Ánh mắt của Thôi Hướng Bắc sáng lên: “Tôi cảm thấy kỹ thuật này chưa phải là ngõ cụt, còn có không gian rất lớn để phát triển lên, cho nên tôi sẽ không ngừng đào sâu nghiên cứu thêm về nó. Hiện tại dù chưa thể nổi bật ở trong khu vực, nhưng tôi bảo đảm sẽ đưa ra được kỹ thuật siêu việt trong tương lai.”

Thư ký Lâm cao hứng nói: “Chính xác. Người trẻ tuổi là phải có chí tiến thủ như vậy. Tiểu Thôi cậu không hổ là trí thức thanh niên ưu tú. Chúng tôi cũng chúc cậu mong chóng thành công trên con đường nghiên cứu của mình. “

Đối với người thanh niên này, trong lòng thư ký Lâm cũng có ấn tượng rất tốt.

Chờ thư ký Trình cùng Thôi Hướng Bắc đi rồi, thư ký Lâm liền gọi bí thư đem hồ sơ của Thôi Hướng Bắc mang lại đây cho ông nhìn xem, ông muốn hiểu biết một chút về thanh niên này, để sau còn khắc sâu ấn tượng.

Chờ đến khi ông nhìn thấy hồ sơ đầy rẫy những chuyện xấu của Thôi Hướng Bắc, thư ký Lâm mới cau mày gọi bí thư lên hỏi.

Bí thư nói: “Ngài đã quên, năm trước người ngày đầu tiên vừa tới liền đánh nhau…”

Thư ký Lâm tức khắc vỗ trán mình. Ông đương nhiên là không quên, chỉ là bây giờ Thôi Hướng Bắc thay đổi quá nhiều, làm ông không nhớ tới chuyện này.

Nhìn hồ sơ của Thôi Hướng Bắc, thư ký Lâm lại không cảm thấy Thôi Hướng Bắc không tốt, ngược lại đối với cậu có ấn tượng càng tốt.

Cái gọi là ’lãng tử quay đầu quý hơn vàng’, sau khi tới nông thôn, Thôi Hướng Bắc có thể thay đổi thói xấu, trở thành một thanh niên tốt, tích cực hướng về phía trước. Điều này thật là hiếm có.

Bởi vì thư ký Lâm nói muốn đi khu vực bên kia báo cáo vấn đề kỹ thuật, cho nên thư ký Trình liền dặn dò Thôi Hướng Bắc trong khoảng thời gian này đừng làm chuyện gì khác, cứ chuyên tâm làm nghiên cứu thôi. Tranh thủ thời gian lại cho ra thành tích mới, đến lúc đó kiếm về mặt mũi cho huyện ở trên tầm khu vực.

Ông thậm chí còn cổ vũ: “Nếu kỹ thuật của anh tốt, không chừng khu vực sẽ điều anh lên làm việc trên đó luôn.”

Thôi Hướng Bắc nghe được thế liền giật nảy mình nói: “Tôi vẫn muốn ở lại huyện Nam Bình công tác, con người ta phải đi từng bước từng bước một, không thể nóng vội được đâu.”

“Ái chà, Tiểu Thôi, cậu đúng là một người hiểu chuyện, làm gì cũng làm đến nơi đến chốn. Điểm này cậu và Tiểu Tô rất giống nhau.” Thư ký Trình bây giờ có thói quen khen ai cũng đính cùng với Tô Mạn.

Lời này làm Thôi Hướng Bắc nghe xong vô cùng vui sướng. Cậu tự hứa với lòng phải càng thêm cố gắng, nỗ lực nghiên cứu. Nếu có cơ hội phải lên tỉnh thành đi mua thêm sách, còn phải nhờ bạn bè trên Thủ đô hỗ trợ gửi tài liệu về nữa. Cậu muốn trong thời gian ngắn nhất trở thành người có bản lĩnh, chỉ có người đủ bản lĩnh mới có thể quyết định cuộc đời của chính mình.

Mặc kệ như thế nào cũng phải phát triển tình cảm với xưởng trưởng Tiểu Tô trước khi cô ấy bị điều lên huyện công tác.

Cậu thậm chí còn suy tính đến cả tương lai rồi. Là một người đàn ông, cậu không chỉ muốn mình ở trên tư tưởng đuổi kịp xưởng trưởng Tiểu Tô, mà còn phải đuổi kịp cô ấy ở trên năng lực làm việc nữa.

Nếu hai người họ tiến tới bước tiếp theo, vậy phải có một căn nhà để ở. Cậu không chỉ muốn có nhà bình thường, phải có được một căn nhà lớn, còn muốn mua thêm một chiếc xe đạp, thời điểm làm lễ kết hôn phải có radio, có đồng hồ …

Tô Mạn cũng không biết người ta đang yêu thầm mình, chưa dám thổ lộ bất kỳ điều gì nhưng chuyện kết hôn đã tính toán đâu vào đấy hết rồi. Trong khi đó, tâm trí cô không hề có một chút ý tưởng nào về chuyện này, chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến chuyện công việc mà thôi.

Công việc của Tô Mạn bề bộn, việc bàn giao công tác cũng chiếm rất nhiều thời gian. Lò gạch nung bên kia còn tốt, có Thôi Hướng Bắc ở đó. Bên xưởng gia cụ vừa mới mở ra, còn chưa ổn định, khiến Tô Mạn vô cùng lo lắng.

Cho nên thời điểm Tô Mạn bàn giao công tác ở xưởng gia cụ, liền muốn mô phỏng theo cách làm việc của lò gạch nung, nghĩa là ở trong huyện thành lập xưởng gia cụ số một, sau đó kéo theo xưởng gia cụ số hai ở công xã Bắc Hà.

Chờ thư ký Trình trở về công xã, cô đến văn phòng của ông để hỏi thăm một số vấn đề của lò gạch nung.

Nghe thư ký Trình thông báo tin vui, cô cũng vui lây với bọn họ, sau đó liền đem ý nghĩ của mình nói ra: “Nếu chúng ta trở thành xưởng gia cụ số hai, về sau khi tôi xuống huyện công tác, cũng có thể quan tâm một chút.”

Thư ký Trình vốn đang lo lắng sau khi Tô Mạn rời đi, cục diện đều không ổn định, lại nghe được Tô Mạn dự định sau này lên huyện cũng sẽ cố gắng chiếu cố xưởng gia cụ, trong lòng rất vui sướng.

Có thể dựa vào một cây đại thụ ở trên huyện, đương nhiên là tốt nhất: “Tiểu Tô, ý tưởng này của cô rất khả thi, tôi ở công xã Bắc Hà khẳng định phối hợp tốt với cô.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.