Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khó xử

Phiên bản Dịch · 1037 chữ

Chủ nhiệm Dương tiến lại gần máy kéo là đã thấy ngay gia cụ đang xếp ngay ngắn trên đó. Ông vội vàng đi nhanh lên vài bước, đến gần quan sát.

Tô Mạn đi tới bên cạnh ông giới thiệu: “Đây chính là loại gia cụ có thể biến thành bàn như lời tôi đã nói, loại này là tủ quần áo… đây là rương… đây là ghế dựa…”

Theo Tô Mạn giới thiệu, ánh mắt của chủ nhiệm Dương nhanh chóng sáng lên, ông tự mình quan sát một hồi, càng lúc vẻ mặt chủ nhiệm Dương càng tươi hơn, ông vui vẻ nói: “Quá tốt. Gia cụ thật chất lượng.”

Ông vừa vười vừa xoa xoa hai tay vào nhau, thầm nghĩ trước tiên cứ giữ số gia cụ này lại đã, xong chậm rãi đem ra cho những lãnh đạo khác cùng nhau thảo luận chuyện hợp tác với xưởng gia cụ của Tô Mạn.

Nhưng Tô Mạn lại không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, đây đã là lần thứ hai cô lên tỉnh rồi.Nếu lại tiếp tục chờ đợi, vậy nhà máy bên kia của cô biết đến bao giờ mới được khởi công?

“Chủ nhiệm Dương, tôi cũng không phải muốn hối thúc mọi người, nhưng tiệm cơm quốc doanh bên kia đang thúc giục chúng tôi. Nếu không phải cùng bên này bàn chuyện trước, chúng tôi đã muốn nhận đơn hàng của người ta luôn cho rồi. Nếu mọi người bên này không cho tôi một câu trả lời chắc chắn, tôi thực sự không biết nên định ra kế hoạch sản xuất như thế nào. Lỡ như khi tôi nhận đơn hàng bên kia, bên này lại hối thúc, chúng tôi ở giữa sẽ vô cùng khó xử.”

Chủ nhiệm Dương: “…… Được rồi, vậy hai người cứ từ từ, tôi đi tìm những lãnh đạo khác tới đây.”

Tô Mạn cười nói: “Chủ nhiệm Dương hãy cứ chậm rãi xem. Chiều nay chúng tôi không còn dự định gì khác nữa.”

Chủ nhiệm Dương chạy nhanh đi gọi nhóm lãnh đạo tới xem hàng mẫu.

Tới lúc này Tô Mạn mới được gặp mặt tất cả những lãnh đạo của xưởng kim loại trên tỉnh thành.

Hàng mẫu bày đầy trước mắt rồi, kiểu dáng lại cực kỳ khác lạ, chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhóm lãnh đạo sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tự nhiên là không có ý kiến gì khác.

Thế nhưng khi nhìn sang thấy Tô Mạn còn quá trẻ, bọn họ dự định sẽ dùng ưu thế tuổi đời cùng kinh nghiệm ra để đàm phán giá cả.

Nghe được xưởng trưởng của mình muốn hỏi về giá cả, chủ nhiệm Dương có xúc cảm muốn lấy tay bụm trán.

Tô Mạn cười nói: “Như vậy đi, hai bên chúng ta một người lui một bước, bên tôi ra giá ưu đãi cho xưởng kim loại, bên xưởng lại cấp cho chúng tôi một chút ưu đãi. Bằng không khi tôi trở về, khó lòng báo cáo kết quả công tác lên cấp trên.”

Xưởng trưởng vừa muốn hé miệng cười, nghe đến vậy, không biết nên nói gì: “……” Cô nói ra những điều này, vậy giá ưu đãi với giá thường chẳng phải giống hệt nhau sao?

Tô Mạn bên này dầu muối không ăn, xưởng kim loại bên kia lại chưa thông qua quyết định. Mấy lãnh đạo sau khi thương lượng với nhau liền đưa ra ý kiến đại khái như sau: nhóm hàng đầu tiên này sẽ đưa cho nhóm lãnh đạo bọn họ thẩm định, ý là đưa cho nhóm bọn họ dùng thử trước, nhóm thứ hai tới sẽ đưa cho công nhân.

Lãnh đạo của xưởng kim loại cũng không ít, lên danh sách chi tiết cũng khoảng 25 bộ gia cụ. Đối với quy mô trước mắt của xưởng gia cụ mà nói, đây chính là đơn đặt hàng khổng lồ.

Giữa trưa ngày hôm sau, Tô Mạn cầm đơn đặt hàng đã trở lại. Còn mang về mấy cái nồi sắt loại to cùng mấy cái nồi gang làm tiền đặt cọc. Chờ khi bàn giao xong 25 bộ gia cụ lại giao nốt những đồ dùng nhà bếp còn lại.

Thư ký Trình cùng mấy lãnh đạo công xã cũng tới xem xe đồ dùng nhà bếp, khi nhìn thấy cái cái nồi sắt to, ông vui vẻ nói, “Thật sự đã đổi được rồi?”

Tô Mạn cười nói: “Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ. thư ký Trình nhìn xem, đây là nhóm đầu tiên, sau này lại có nữa.”

Thư ký Trình cùng những lãnh đạo khácvui vẻ,mặt mày hớn hở, cầm những cái nồi sắt đó lên, hài lòng không nói nên lời.

Nhóm nồi sắt đầu tiên này, chẳng bao lâu đã bị nhóm cán bộ công xã mua hết. Tiền tự nhiên là ghi vào sổ sách của xưởng gia cụ.

Tô Mạn cũng mua cho mình một cái nồi sắt to. Sau đó cô liền đi sang lò gạch tìm Tô Đại Trụ, nói với cậu, đến giờ tan tầm thì qua mang nồi sắt về giúp cô. Cứ nghĩ tới cảnh cô một mình khiêng nồi về nhà, cô lại thấy rùng mình, hình ảnh ấy quá là khó coi.

Lò gạch bên này không chỉ cung ứng gạch cho huyện thành, còn cung cấp gạch xây nhà cho đội khác, lại thêm những công xã bên cạnh cũng sang bên này kéo gạch, cho nên vẫn luôn rất bận rộn.

Lúc Tô Mạn tới, mọi người vẫn còn đang hăng say làm việc.

Nhìn thấy Tô Mạn, nhóm công nhân đều nhiệt tình chào hỏi, cô vừa định nói mình muốn tìm Tô Đại Trụ, liền nhìn thấy Thôi Hướng Bắc trên mặt còn có rất nhiều tro bụi, bộ dáng vô cùng chật vật chui ra từ một cái lò nung ngói.

Tới khi cậu nhìn thấy Tô Mạn, trên mặt lộ vẻ sửng sốt, tựa hồ còn không biết tình huống trên mặt mình, lập tức nghiêm túc nói: “Xưởng trưởng Tô đến đây có việc gì sao? “

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.