Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quảng bá miễn phí

Phiên bản Dịch · 1028 chữ

Giám đốc Vương đương nhiên không quá coi trọng một thư ký huyện uỷ, ông làm lãnh đạo của tiệm cơm quốc doanh, thường xuyên được gặp các quan chức cấp còn cao hơn thư ký huyện uỷ nhiều. Nhưng Tô Mạn tuổi còn trẻ, lại ở địa phương hẻo lánh, vậy mà được lãnh đạo trực tiếp khích lệ, so với ông thì không hề giống nhau.

Hiểu được điểu này, ông lại càng nghiêm túc nói chuyện: “Gia cụ của hai người, tôi đã xem xét qua, chất lượng rất tốt. Đây là ở huyện các người tự thiết kế chế tạo sao? “

Tô Mạn cười gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi đã tìm hiểu kỹ nhu cầu của mọi người, cố ý thiết kế nên loại kiểu dáng mới lạ này.”

Giám đốc Vương lập tức nói: “Kiểu dáng thực sự rất đặc biệt, nhưng không biết giá cả như thế nào…”

Tô Mạn nói: “Nếu là cá nhân mua, vậy đương nhiên sẽ tính theo giá thị trường. Nếu là đơn vị mua, sẽ được ưu tiên áp dụng giá ưu đãi. Nếu nhiều đơn vị cùng mua, lại càng được hưởng giá ưu đãi hơn nữa. Nhưng mà lần này tôi đi vội vàng, số lượng hàng mang theo không nhiều. Nếu nhu cầu của giám đốc Vương không quá cấp bách, tôi sẽ đưa cho ngài số điện thoại, tới ngày mai ngài lại liên lạc với tôi.”

Hiện tại, biểu giá hàng hoá cô còn chưa quyết định, tự nhiên là lấy không ra. Những lời ban nãy nói chỉ là bất chợt cô nghĩ đến, từ đó lợi dụng tiệm cơm quốc doanh quảng bá miễn phí cho xưởng gia cụ nhà mình.

Giám đốc Vương nghe vậy, không tiếp tục hỏi thêm, ông cũng muốn đem việc này báo lên trên đã rồi mới đưa ra quyết định cụ thể.

Ông lập tức đứng dậy, sắp xếp cho người phục vụ mang tới cho hai người Tô Mạn chút nước đường, tính toán nhân lúc bọn họ uống nước, chưa rời đi, ông sẽ gọi những người khác tới đánh giá hàng mẫu.

Nghe được những lời này của giám đốc Vương, mấy người phục vụ vô cùng vui vẻ, nhanh chóng chạy vào lấy nước ra.

Một lát sau, Tô Mạn và tài xế Lưu cùng nhau nâng chiếc ly tráng men chứa đầy nước đường màu đỏ lên cụng một cái sau đó thưởng thức, mặc kệ cho những lãnh đạo của tiệm cơm quốc doanh đi xuống quan sát đánh giá hàng gia cụ, tuỳ ý bọn họ muốn cầm thì cầm, muốn gõ thì gõ.

Chờ sau khi bọn họ gõ xong, giám đốc Vương liền cười tủm tỉm cùng Tô Mạn ước hẹn sẽ liên hệ lại vào buổi chiều ngày mai, nếu như giá cả thích hợp, bọn họ liền đặt hàng.

Sau khi nói chuyện vui vẻ, Tô Mạn cùng tài xế Lưu được người nhiệt tình đưa ra xe, lại lưu luyến nhìn theo xe bọn họ rời đi.

Tài xế Lưu cứ ngỡ mình đang nằm mơ liền hỏi: “Xưởng trưởng Tô, người thành phố cũng thật nhiệt tình.”

Tô Mạn nói: “Đó là bởi vì đồ của chúng ta chất lượng tốt hơn của họ.”

Nếu không phải lần này chế tạo được loại gia cụ kiểu mới, muốn có đơn đặt hàng từ tiệm cơm quốc doanh thật không dễ dàng.

Chuyện lần này là chuyện vui ngoài ý muốn, nếu có thể khiến tiệm cơm quốc doanh và vài nhà máy trên tỉnh cùng liên kết đặt hàng, xưởng gia cụ bọn họ có thể chiếm được tiên cơ, lại còn tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi chào hàng và quảng bá sản phẩm.

Sau khi trải qua đãi ngộ cực kỳ chu đáo ở tiệm cơm quốc doanh, thời điểm đi tới xưởng kim loại. Tài xế Lưu còn trong trạng thái tinh thần phấn chấn, không hề khẩn trương chút nào khi đứng trước nhà máy to lớn, ngược lại còn giành xuống xe trước Tô Mạn một bước, vui sướng đi tìm bảo vệ của xưởng kim loại, bảo hắn mở cửa cho xe bọn họ đi qua: “Chào người anh em, nhờ người anh em hỗ trợ mở cửa, chúng ta đưa hàng mẫu gia cụ tới rồi.”

Chuyện này chủ nhiệm Dương đã sớm an bài tốt, bảo vệ của xưởng sau khi nghe được lời này, liền lập tức đem cửa lớn mở ra, cho máy kéo đi vào. Lại còn rất nhiệt tình cho người đi thông báo với chủ nhiệm Dương.

Chủ nhiệm Dương mấy ngày nay đều ngóng trông hàng mẫu gia cụ. Trong lòng thấp thỏm lại khẩn trương, sợ mấy người Tô Mạn chỉ biết nói mồm mà lúc bắt tay vào công việc thì không ổn.

Đến khi ông nghe tin hôm nay mấy người Tô Mạn sẽ đến giao hàng, từ sáng sớm đã ra ngóng vào trông, trong lòng có bao nhiêu sốt ruột chỉ mình ông mới biết rõ. Cho nên khi thấy bảo vệ vào báo có người tìm, ông ngay lập tức từ văn phòng chạy ra.

“Xưởng trưởng Tô, sao hai người đến trễ vậy. Tôi còn đang tính mời mọi người ăn cơm trưa đây?”

Tô Mạn cười nói: “Chúng tôi chậm trễ một chút ở tiệm cơm quốc doanh. Lãnh đạo của bọn họ sau khi nhìn thấy gia cụ của chúng tôi liền không cho chúng tôi đi, muốn cùng tôi bàn chuyện. Nếu không phải tôi nói chủ nhiệm Dương ở bên này đang chờ đợi, bọn họ còn chưa cho chúng tôi đi đâu.”

Vừa nghe lời này, chủ nhiệm Dương trong lòng lại càng thêm nóng bỏng, ông vội vàng nói: “Hàng mẫu đã mang đến chưa? Cho tôi nhìn xem.”

“Mang tới rồi, để ngay trên xe.” Tô Mạn chỉ tay về phía máy kéo.

Bởi vì đã lên tới tỉnh thành, cho nên Tô Mạn cũng không tiếp tục đem vải che mưa bọc kín gia cụ nữa.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.