Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cha và con trai

Phiên bản Dịch · 1536 chữ

Trương Hồng Mai làm sao cũng không nghĩ tới lòng tốt của mình, lại bị Lâm Hữu Thành nói thành như thế, nháy mắt cả người sắc mặt đều thay đổi, tức giận nói: "Cậu, cậu ăn nói gì thế?"

"Không phải nhìn ngươi một người mang theo những búp bê này, không dễ dàng, tôi sẽ nói lời này với cậu?"

Tạ Xuân Hà vừa ra khỏi cửa phòng chuẩn bị phơi chăn nhìn thấy Lâm Hữu Thành vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Trương Hồng Mai, cũng không biết hai người nổi lên tranh chấp gì, vội vàng buông công việc trong tay xuống, vượt qua hỏi: "Làm sao vậy?"

”Vậy cám ơn ý tốt của chị Trương, em vẫn nói câu nói kia, chuyện tốt như vậy, chị tự mình hưởng thụ đi.”

Lâm Hữu Thành còn chuẩn bị nói cái gì, búp bê Lâm Triệu Nhạc nằm ở trong nôi ngủ say tựa hồ cũng nhận ra mình bị vây nơi đầu sóng ngọn gió, trực tiếp sợ tới mức tỉnh lại, sau đó liền bắt đầu khóc lên.

Lâm Hữu Thành vội vàng ôm lấy Lâm Triệu Nhạc trong nôi, bắt đầu dỗ dành.

Ngược lại Trương Hồng Mai lần đầu tiên phát hiện Lâm Hữu Thành cư nhiên còn há miệng dỗ dành, cả người tức giận đến không chịu được, nhưng không có lời thích hợp phản bác, thấy Tạ Xuân Hà tới hỏi làm sao vậy, trực tiếp lôi kéo Tạ Xuân Hà nói ra ý tốt của mình.

Chỉ là, ý tốt này của nàng cũng làm cho Tạ Xuân Hà phải cau mày.

”Chị Trương, chuyện này chị cũng không nên nói trước mặt trẻ con.”

Nói xong, Tạ Xuân Hà nhìn thoáng qua Lâm Triệu Mỹ đứng ở một bên không nói gì, vẫn nhìn qua bên này, về phần Lâm Triệu Mãn thì vẫn ngây thơ vô tri như trước, Lâm Triệu Hoan thì chơi búp bê vải cái gì cũng không hiểu, cũng không có bị ảnh hưởng gì.

” Đây chẳng phía ý tốt sao, nhìn hắn một mình nuôi con không dễ dàng.”

Trương Hồng Mai kéo tay Tạ Xuân Hà, như tìm thấy chiến hữu cùng chiến hào, hy vọng Tạ Xuân Hà có thể đứng về phía nàng, nói: "Hai vợ chồng bà con xa của chị thật sự rất tốt.”

Tạ Xuân Hà nghe Trương Hồng Mai nói cũng từ chối cho ý kiến, bởi vì trong mắt anh cho dù là thân thích, Trương Hồng Mai cũng sẽ không để ý như vậy, cũng không biết bà con xa thân thích kia làm sao nhờ cậy Trương Hồng Mai.

Đương nhiên, Tạ Xuân Hà cũng không nói gì, chỉ hòa giải giúp đỡ: "Bên Hữu Thành không đồng ý, vậy thì thôi.”

  “……”

Trương Hồng Mai không nghĩ tới mình nói một phen, chỉ được Tạ Xuân Hà đáp lại như vậy, trong nháy mắt đã bị nghẹn đến khó chịu.

Tuy rằng cô biết Tạ Xuân Hà nói không sai, chuyện này nếu Lâm Hữu Thành không đồng ý, vậy tự nhiên coi như xong.

Nhưng mà cô vừa bị Lâm Hữu Thành nói mấy câu, trong lòng tương đối khó chịu, chỉ là ra vẻ đáng tiếc mà cảm thán nói: "Không được thì có thể làm sao, hắn làm cha còn muốn ngăn cản con đường tương lai của con mình, tôi có thể nói cái gì.”

"Ai, đều là mệnh!"

Lâm Hữu Thành một bên dỗ dành Lâm Triệu Nhạc của mình, một bên lạnh giọng trả lời một câu, "Chị Trương vậy chị cũng đừng ngăn cản con đương của con nhà chị, điều kiện của hai vợ chồng người ta tốt như vậy, người lại tốt như vậy, đi theo hai vợ chồng bọn họ, tiền đồ của con chị khẳng định cũng rất tốt.”

  “……”

Trương Hồng Mai lại bị lời này của Lâm Hữu Thành làm cho nghẹn họng.

Tạ Xuân Hà nghe thấy lời nói của Lâm Hữu Thành, khóe miệng hơi nhếch lên, cô cảm thấy đôi khi Lâm Hữu Thành cũng rất biết nói.

"Ngươi, ngươi --"

Trương Hồng Mai hoàn toàn bị lời nói của Lâm Hữu Thành ép vế, trong lòng ngột ngạt không chịu được, nói: "Chịu khổ vất vả quét đường, xem như tôi uổng phí lòng tốt.

Còn tưởng răng đã thay đổi, tính tình này quả nhiên vẫn như vậy, không biết lòng người tốt.”

Búp bê trong lòng Lâm Hữu Thành vẫn khóc không ngừng, Lâm Hữu Thành vội vàng dỗ đứa nhỏ, không có tâm tư lại phản ứng với Trương Hồng Mai.

Vừa lúc đó, Lâm Triệu Hỉ cùng Lâm Triệu Khánh đi ra ngoài chơi trở về, chỉ là Lâm Triệu Khánh cúi đầu, trên người cũng bẩn thỉu, Lâm Triệu Hỉ cũng là vẻ mặt lo lắng.

"Có chuyện gì vậy con?"

Lâm Hữu Thành chú ý tới vẻ mặt tỷ đệ Lâm Triệu Hỉ có chút không thích hợp, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Triệu Hỉ nhìn thoáng qua Lâm Triệu Khánh cúi đầu, thấp giọng nói: "Đệ đệ hắn - -

"Có đánh nhau với ai không?"

Lâm Hữu Thành nhìn bộ dáng Lâm Triệu Khánh bẩn thỉu, bộ dáng như là lăn lộn trên mặt đất, lại nhìn Lâm Triệu Khánh cúi đầu, một bộ gây họa, vội vàng hỏi: "Có phải đánh nhau với người ta?”

Thân thể Triệu Khánh run lên, có chút bất an đứng ở phía sau Lâm Triệu Hỉ, không dám lên tiếng.

Trương Hồng Mai nhìn một màn trước mắt này, không khỏi lộ ra ý cười, xem náo nhiệt.

Cũng vào lúc này, Chu Kế Hồng ở phố đối diện mang theo nhi tử của mình nổi giận đùng đùng đi tới, Lâm Hữu Thành vừa thấy trán tiểu mập mạp phía sau Chu Kế Hồng bị băng bó, trong nháy mắt liền thở phào nhẹ nhõm, nói:

"May mắn, xem ra là đánh thắng.”

"Hả?"

Tạ Xuân Hà và Trương Hồng Mai đứng bên cạnh Lâm Hữu Thành đương nhiên nghe thấy một câu này của Lâm Hữu Thành, trong nháy mắt đều là dấu chấm hỏi.

Đây là nói cái gì?

Chu Kế Hồng lôi kéo nhi tử của mình đi tới trước mặt Lâm Hữu Thành, tức giận nói: "Cậu xem, chị em Lâm Triệu Hỉ nhà các ngươi đem con nhà chúng ta đánh thành bộ dáng gì rồi.”

Lâm Triệu Khánh vừa nghe lời này, lập tức ngẩng đầu phản bác: “Không phải chị đánh, là con đánh.”

Lâm Hữu Thành nghe thấy lời này của Lâm Triệu Khánh, chẳng biết vì sao có chút vui mừng, trong nháy mắt nở nụ cười, nhưng lại cảm thấy lúc này mình cười không tốt, nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt mình, nói: "Son con lại đánh bạn?"

Lâm Triệu Khánh không nói nữa.

Chu Kế Hồng lại nói thẳng: "Mặc kệ ai đánh nó, đem con ta đánh chảy máu như thế.”

Tạ Xuân Hà vừa thấy tình hình trước mắt, bước lên nói giúp: "Chị Chu, chị đừng nóng giận, đứa nhỏ này cãi nhau ầm ĩ đều là chơi vui.”

"Ta biết trẻ con đùa giỡn đều là chuyện nhỏ, nhưng cũng không nên hạ tay nặng như vậy a!"

” Tôi vừa đưa nó đến bệnh viện băng bó, thế nhưng mất tiền.”

Lâm Hữu Thành vừa nghe lời này, liền biết là tới cửa muốn bồi thường.

Lâm Triệu Hỉ nghe thấy lời này, sắc mặt có chút khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, do dự nói: "Vâng, là bạn nói chúng ta có mẹ sinh, không có mẹ nuôi, em trai tức giận, mới động thủ đánh.”

Lâm Hữu Thành nghe thấy lời này, trong nháy mắt liền lạnh mặt.

"Dù thế nào, cũng không thể động thủ đánh người a, còn ra tay nặng như thế!"

"Tất cả đều chảy máu!"

Chu Kế Hồng cũng biết con trai mình nói lời này không đúng, thế nhưng hiện tại cô chỉ muốn cắn chết người đánh là không đúng, bất kể như thế nào, nhất định phải để Lâm Hữu Thành bồi thường tiền thuốc men.

Lâm Hữu Thành nhìn Chu Kế Hồng nhất định không buông tha, nhất định phải bồi thường, cũng ôm đứa nhỏ từ trong phòng cầm hai đồng đưa cho Chu Kế Hồng.

Thấy Lâm Hữu Thành lấy tiền bồi thường, Lâm Triệu Hỉ có chút khó chịu và hối hận, cảm thấy mình nên ngăn em trai lại.

Chu Kế Hồng cầm tiền, tự nhiên là mang theo tiền đi rồi, không ở lại nữa.

Trương Hồng Mai xem màn náo nhiệt trước mắt, khẩu khí trong lòng cũng tiêu tan không ít, ra vẻ đáng tiếc mà cảm thán nói: "Ai, có kỳ phụ..."

Chưa nói xong, dường như có ý nghĩa sâu xa.

”Triệu Khánh, sau này ngươi phải hiểu chuyện một chút.”

"Cha, nó…"

Ngay khi Trương Hồng Mai còn chưa nói xong, Trương Vệ Dân mang theo một nhân viên bưu điện đi vào.

"Hữu Thành, có thư của cậu!"

Bạn đang đọc Trò Giải Trí Của Người Góa Vợ của Loạn Tả Gỉa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy27387371
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.