Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giới Thiệu mẹ nuôi cho đứa nhỏ

Phiên bản Dịch · 1650 chữ

Ngõ Xuân Phong, Đức Thành.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong sân, ngẫu nhiên có gió thổi qua, mang đến một tia mát mẻ.

Trong sân Lâm Triệu Mỹ đang mang theo Lâm Triệu Mãn chơi ô vuông, Lâm Triệu Hoan hai tuổi đương nhiên là không thể chơi, nhu thuận ngồi ở trên ghế nhỏ, chơi một con búp bê vải cũ nát.

Về phần tiểu oa nhi Lâm Triệu Nhạc thích khóc rống thì nằm ở trong nôi, an tĩnh ngủ.

Lâm Triệu Hỉ cùng Lâm Triệu Khánh thì ra ngoài chơi, có đôi khi cũng không thể một mực ở trong sân chơi, cũng muốn đi ra ngoài vui vẻ, thế nhưng rất hiển nhiên Lâm Hữu Thành cũng không có thời gian đi ra ngoài vui vẻ.

Với tư cách là cha của đám củ cải này, Lâm Hữu Thành cũng không bởi vì bản thảo hoàn thành mà rất nhẹ nhàng, như lúc này hắn đang ở trong sân giặt tã cho tiểu oa nhi.

Không có biện pháp, hiện tại cũng không có nước tiểu không ướt, chỉ có thể dùng tay giặt thay tã.

Lâm Hữu Thành nhìn thoáng qua búp bê trong nôi, bây giờ hắn cũng không có cảm giác là bản thân nuôi một đứa bé, mà là nuôi một tiểu tổ tông.

Khó chịu liền trực tiếp khóc, để cho hắn cố sức dỗ, dỗ tốt liền ngủ, đói bụng liền ăn, thật sự chính là tiểu tổ tông quần áo đưa tận tay, cơm đến há miệng.

Kỳ thật những thứ này đều không sao, nhưng đối với chuyện giặt tã này, trong lòng Lâm Hữu Thành vẫn có chút ghét bỏ.

Thế nhưng không có biện pháp, tã lót con mình bị bẩn, dù ghét bỏ, Lâm Hữu Thành cũng phải giặt sạch sẽ.

Không nhanh chóng nhân lúc thời tiết tốt, thay tã sạch sẽ, phía sau không được thay tã, càng gian nan hơn.

Lâm Hữu Thành đứng dậy, chỉ cảm thấy thắt lưng già của mình thật sự sắp gãy rồi.

"Ba, để con xoa lưng cho ba."

Lâm Triệu Mỹ sáu tuổi thấy Lâm Hữu Thành tự mình đấm thắt lưng, vài bước chạy tới, nhào tới trước mặt Lâm Hữu Thành, dùng bàn tay nhỏ bé của mình đấm nhẹ lên.

"Thế nào rồi bố?"

”Không tốt lắm!”

Lâm Hữu Thành cũng không có cảm thấy thoải mái hơn bao nhiêu, trừ khi là đổi thành người xoa bóp khả năng sẽ đỡ hơn nhiều, nếu là có thể làm một cái spa.

Được rồi, niên đại này không phù hợp spa, nếu không chỉ cần tiếp xúc một chút sẽ bị đùa giỡn lưu manh, trực tiếp bị kéo đi cho Đột Đột.

Bây giờ chính là lúc đánh mạnh.

Tuy Lâm Hữu Thành không cảm thấy thắt lưng tốt hơn nhiều, nhưng ngoài miệng lại nói: "Cám ơn Triệu Mỹ, ba đỡ hơn nhiều.”

Lạ thật!

Lâm Hữu Thành chỉ cảm thấy mình mang theo một đám búp bê này, thật sự quá mệt mỏi, mấu chốt hắn cũng không phải là thân thể trẻ tuổi hai mươi ba tuổi, thật sự nhịn không được cuộc sống này khảo nghiệm.

Lâm Triệu Mãn thấy Lâm Triệu Mỹ lấy tay đấm eo, Lâm Triệu Mãn cũng bước chân ngắn, học theo dùng nắm đấm nhỏ đấm chân Lâm Hữu Thành.

Nhìn hai đầu củ cải hiểu chuyện, tròng lòng Lâm Hữu Thành thở phào nhẹ nhõm, cũng may mấy đầu củ cải rất nghe lời, nếu gặp phải Hùng Oa Oa, hắn thật sự lo lắng mình sẽ không kiềm chế được đại nghĩa diệt thân.

Mấy đứa nhỏ này đều rất hiểu chuyện.

Lâm Triệu Hỉ tự nhiên không cần nói, là củ cái lớn tuổi nhất, cảm giác giống như tiểu bảo mẫu trong nhà, thường xuyên giúp người cha như hắn chăm sóc các em, thập phần hiểu chuyện.

Tính tình Lâm Triệu Khánh cũng không tính là ầm ĩ, trước kia còn sợ Lâm Hữu Thành, nhưng mấy ngày nay mạnh dạn không ít, không còn ngại ngùng nữa, cũng biến thành hải tử hiểu chuyện, về phần Lâm Triệu Mỹ càng thêm hiểu chuyện, lúc này qua đấm thắt lưng cho hắn, thật sự chính là áo bông tri kỷ.

Lâm Triệu Mãn mới bốn tuổi, còn là một đứa bé, cũng nhìn không ra cái gì, về phần Lâm Triệu Hoan cùng Lâm Triệu Nhạc thì càng nhỏ.

Cũng may đều là những đứa trẻ ngoan biết nghe lời.

Không cần hắn quá lo lắng.

"Hữu Thành, giặt quần áo à?"

Hàng xóm Trương Hồng Mai nhìn thấy Lâm Hữu Thành giặt quần áo trong sân, chị em Lâm Triệu Mỹ đều ở đó chơi, bộ dáng có chút do dự, dường như có lời gì muốn nói với Lâm Hữu Thành.

Trương Hồng Mai và nhà Lâm Hữu Thành giao thiệp cũng không nhiều, nhưng bởi vì ở cùng một chỗ, hàng xóm tự nhiên sẽ bắt chuyện.

Trong trí nhớ của nguyên thân, Trương Hồng Mai nổi tiếng là người tinh mắt miệng lợi ở quanh đây, cũng không phải đặc biệt dễ nói chuyện, dù có nam nhân của mình ở ngay trước mắt cô cũng dongc dạc mắng chửi, không biết Trương Hồng Mai tìm hắn có chuyện gì.

"Chị Trương, có chuyện gì chị cứ nói thẳng."

Trương Hồng Mai nhìn thoáng qua đứa nhỏ bên cạnh, bảo Lâm Triệu Mỹ mang theo Lâm Triệu Mãn qua bên chơi.   

Lâm Triệu Mỹ tự nhiên ngoan ngoãn nghe lời, mang theo đệ đệ Lâm Triệu Mãn rời đi.

Trương Hồng Mai nhìn thoáng qua Lâm Triệu Nhạc nằm ở trong nôi đang ngủ ngon lành, hỏi: "Một mình cậu chăm bọn trẻ chắc mệt lắm đúng không?"

Mệt là đương nhiên mệt.

Chỉ là, Lâm Hữu Thành lại cảm thấy Trương Hồng Mai tới đây không có khả năng cảm thán một chút hắn mang con mệt mỏi, nghi hoặc nhìn Lâm Hữu Thành, không biết Trương Hồng Mai đến tột cùng muốn nói cái gì.

"Vào đêm đứa bé còn khóc lóc ầm ĩ sao?"

Lâm Hữu Thành khẽ cau mày, hắn không biết Trương Hồng Mai rốt cuộc muốn nói cái gì, bởi vì Lâm Triệu Nhạc luôn khóc vào đêm khuya, tất nhiên sẽ ảnh hường ngườ cùng một sân.

"Gần đây vẫn ổn."

Tuy rằng Lâm Hữu Thành không rõ Trương Hồng Mai rốt cuộc muốn hỏi cái gì, nhưng vẫn ăn ngay nói thật.

”Hữu Thành, cậu cũng không dễ dàng gì! Chị nói với cậu thế này, chị có bà con xa, điều kiện rất tốt.”

Có một người họ hàng xa, điều kiện tốt?

Trong lòng Lâm Hữu Thành nhảy dựng, như vậy không phải là muốnđể mình làm mai giới thiệu đi?

Không thích hợp!

Mấu chốt mẹ đứa nhỏ mới chết không bao lâu, hắn làm sao có thể tìm người thân cận, quá cặn bã đi.

"Chị Trương, bây giờ em..."

Không đợi Lâm Hữu Thành nói hết lời, Trương Hồng Mai đã nói: "Hai vợ chồng bọn họ đều rất tốt.”

  ?

Chờ một chút --

Hai vợ chồng?

Cũng không phải là muốn đem hai vợ chồng đều giới thiệu cho hắn chứ!

Lâm Hữu Thành ý thức được sự tình tựa hồ cũng không phải như hắn nghĩ.

Trương Hồng Mai thở dài một hơi, nói: "Chỉ là đáng tiếc a, hai vợ chồng này vẫn chưa có con cai.”

Hai vợ chồng vẫn chưa có con, nói chuyện này với hắn làm gì?

Chẳng lẽ là - -Trong nháy mắt, trong đầu Lâm Hữu Thành hiện lên một ý niệm.

“Hai người bọn họ rất muốn nhận nuôi một đứa bé, nhưng không có đứa nào thích hợp.”

Lâm Hữu Thành biến sắc, trong nháy mắt liền ý thức được Trương Hồng Mai tìm hắn nói chuyện này, là muốn hắn đem con của mình đưa cho hai vợ chồng không có con kia nuôi, trong nháy mắt này khiến cho cả người hắn không vui.

Đây không phải là giới thiệu mẹ đứa bé cho hắn, mà là giới thiệu mẹ cho đứa bé a!

Lâm Hữu Thành hắn cho dù vất vả khổ cực, thắt lưng đau nhức, cũng không nghĩ từ bỏ nuôi những đầu củ cải này.

Trước mặt chị dâu Phương Mai hắn đã nói qua, đây là con của hắn, chính hắn nuôi, hắn làm sao đồng ý đem con của mình cho người khác nuôi.

"Chị Trương, chị đừng nói nữa, em hiểu ý chị, em có mệt mỏi cũng chưa từng nghĩ sẽ đem con của mình tặng cho người khác nuôi."

Lâm Triệu Mỹ sáu tuổi ở một bên mơ hồ nghe thấy Lâm Hữu Thành và Trương Hồng Mai nói, như là hiểu được cái gì, đứng ở bên kia, nhìn Lâm Hữu Thành và Trương Hồng Mai, có chút khẩn trương bất an.

Trương Hồng Mai vừa thấy Lâm Hữu Thành nói chuyện, vội nói: "Hữu Thành, cậu cứ từ từ suy nghĩ, điều kiện đôi vợ chồng kia rất tốt, thật sự là người tốt, một mình cậu mang theo sáu đứa con, dễ dàng sao?"

”Tiểu oa nhi này đi theo hai vợ chồng kia về sau cũng sẽ sống tốt.”

Dù tính tình Lâm Hữu Thành tốt thì trong lòng hắn cũng có chút nổi cáu, nói thẳng: "Chị Trương, nhà chị không phải có ba đứa con sao?"

"Sao không đem đứa bé nhà chị tặng cho hai vợ chồng kia, để nó sống tốt chứ?"

"Hai nhà không phải thân càng thêm thân, vui càng thêm vui sao?"

Nháy máy Trương Hồng Mai đã bị lời này của Lâm Hữu Thành làm cho nghẹn họng, tức giận đến không chịu được.

Bạn đang đọc Trò Giải Trí Của Người Góa Vợ của Loạn Tả Gỉa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy27387371
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.