Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Ngưòi Mới

Tiểu thuyết gốc · 1145 chữ

Chợt lúc này trong túi của Tô Lục Di rung lên, cô nhất tay vào túi lấy điện thoại ra xem, hóa ra là có một số máy lạ gọi đến. Tô Lục Di có chút e ngại nhưng rồi cô lại bắt máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm ấm như mùa xuân khiến cô đỏ mặt :

“Cho hỏi cô có phải là Tô Lục Di không ?”

Tô Lục Di lấy hết can đảm cất giọng trả lời :

“Đúng rồi ! cho hỏi anh là ai vậy ?”

Bên trong máy, người đàn ông tiếp tục nói :

“Tôi là Diệp Minh, quản lý chính của đội tuyển chuyên nghiệp Legend King ! Tôi có chuyện cần bàn, cô có thể gặp tôi chút không ?”

Cô gái nhỏ của chúng ta đáp trả :

“Được thôi, cho tôi cái địa chỉ”

Kết thúc cuộc trò chuyện với người quản lý kia, Tô Lục Di an ủi Nghiên Băng San rồi sau đó rời đi. Cô ra khỏi cửa bắt Taxi đi đến chỗ Diệp Minh, chiếc xe chạy tới một quán Cafe gần Trung Tâm Thương Mại ở Thượng Hải. Phía trong xe một đôi chân thon dài thướt tha bước xuống, một cô gái mặc trên người một chiếc đầm màu hồng phấn, mái tóc màu nâu hạt dẻ tôn lên làn da trắng hồng của cô gái ấy, đôi mắt bị che bởi một cái kính Chanel màu đen. Dáng người nhỏ nhắn bước vào trong quán một cách sang chảnh,đi đến chỗ của Diệp Minh với từng bước chầm chậm rồi nhanh hơn.

Cô gái nhỏ lấy tay đẩy chiếc kính đen che khuôn mặt xinh đẹp của mình xuống sau đó cất giọng ngọt ngào hỏi anh:

"Anh là Diệp Minh ?"

Trước mắt cô là một người đàn ông chẩn chạc, cao khoảng 1m82 ăn mặc lịch lãm, trên cổ tay đeo một chiếc đông hồ mắc tiền trả lời lại cô với giọng trầm ấm đến lạ:

"Đúng vậy ! cô là cô Tô ?"

Tô Lục Di đáp lại với gương mặt bình tĩnh :

"Là tôi đây ! anh có chuyện gì thì nói mau tôi đang bận lắm !"

Diệp Minh đứng dậy mời cô ngồi xuống rồi ôn nhu nói với cô về vấn đề muốn mời cô về làm thành viên của đội Legend King. Tô Lục Di mừng thầm trong lòng nhưng không muốn bày tỏ ra là vì sơ mất mặt, cô phải làm giá cho mình chứ ?

Anh ta nói lại với cô một câu :

"Không sao, tôi thấy cô Tô đây là một người tài năng không đợi tuổi ! mong cô suy nghĩ thêm !"

Tô Lục Di lạnh lùng đáp lại với phản ứng của một cô gái tài năng :

"Được thôi, tôi sẽ về suy nghĩ lại ! Tôi đi trước đây, bận lắm có gì thì liên lạc qua Wechat !"

Cô đứng dậy bỏ về, lúc nãy ngồi nói chuyện với anh ta nên cô chưa ăn uống gì hết, sẵn đó Tô Lục Di ghé qua tiệm bánh ngọt để mua vài cái bánh về ăn.

Khi cô bước vào cửa tiệm, nhân viên chào hỏi nhiệt tình :

"Chào chị ! xin hỏi chị muốn ăn bánh loại nào ạ ?"

Tô Lục Di chỉ tay vào cái bánh đầu tiên trong tủ kính trưng bày các loại bánh :

"Lấy cái này ! thanh toán bằng Wechat !"

Trong khi cô đứng đợi thì có một thanh niên trẻ trung, cao ráo, đẹp trai đi lại đứng gần cô rồi nói với nhân viên :

"Xin chào ! xin lỗi loại bánh này tôi đã đặt trước rồi !"

Nhân viên đáp lại với anh chàng rồi xoay ngưòi lại xin lỗi Tô Lục Di :

"Xin lỗi chị nhé ! cái bánh này anh ấy đã đặt trước rồi ạ ! chị lấy loại khác nhé ?"

Cô giận dữ quay ngưòi lại về phía anh ta rồi phán một câu :

"nè anh gì ơi, cái bánh này rõ ràng là tôi mua trước mà !"

Anh ta nhìn vào cũng không phải là dạng vừa gì, đáp lại cô với vẻ mặt và giọng nói vô cùng lạnh lùng :

"Nè cô à, cô không nghe tôi nói gì à ? cái bánh này là tôi đặt trước, nếu cô thích thì tôi tặng cô cái khác !"

Tô Lục Di vô cùng tức giận, cô đáp lại anh kèm theo đôi mắt sắc bén:

"Anh trai à, tôi không phải là loại không có tiền, mà tôi là người lấy cái bánh này trước mà ! được thôi tôi không cần nữa cô gói cái bánh này cho anh ấy mang về ăn cho bổ não đi !"

Rồi cô rời đi với vẻ mặt ngạc nhiên và hoang mang của nhân viên tiệm bánh, nhưng người thanh niên kia lại chẳng hề hứng gì mà còn cầm bánh mang về. Thật ra bình thường Tô Lục Di không mắng ai nhưng khi cô giận dữ thì toàn buôn lời cay nghiệt khiến đối phương tức muốn đột quỵ.

Người thanh niên lúc nãy chính là Diệp Chính Vu, đội trưởng của đội Legend King một trong những đội tuyển mạnh nhất Trung Quốc. Tính khí anh ta thì ai ai trong đội cũng rõ là vô cùng lạnh lùng. Diệp Chính Vu không hề có chút gì với mấy cô gái kia cả, vì anh muốn chuyên tâm vào sự nghiệp của mình hơn.

Tô Lục Di tức tối bỏ về, khi về đến nhà cô vứt túi xách qua một bên rồi nằm lăn trên giường. Cô lấy điện thoại ra nhắn tin với Nghiên Băng San kể lại cậu chuyện về chiếc bánh lúc nãy cho cô nghe :

"Nè San San, mình nói cậu nghe, hôm nay mình gặp một gã vô cùng đáng ghét ! hắn ta giành bánh ngọt với mình rồi còn hơn thua với mình nữa ! cậu nói xem anh ta có kì quoặc không hả ?"

Nghiên Băng San trả lời cô :

"Đàn ông trên đời này chẳng mấy ai tốt đẹp cả, nên cậu đừng có mà tin vào đàn ông quá !"

Tô Lục Di khăn khăn đáp lại :

"Nè San à ! mình thấy cậu mới chia tay xong nên mới nói vậy thôi chứ cậu mà gặp được người đàn ông thực sự yêu cậu xem !"

Nghiên Băng San vừa thoa kem dưỡng da vừa nói :

"Cậu chẳng bao giờ nghe mình cả !"

Cô xiêu lòng nhắn lại :

"Được rồi minh nghe cậu tất ! thôi không nói với cậu nữa mình đi tắm đây !"

Bạn đang đọc Trăng Sáng Thay Lời Nói sáng tác bởi LamTuKhiet_2108
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamTuKhiet_2108
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.