Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào nhầm phòng(4)

1094 chữ

【2】 Lần thứ hai xem bệnh.

Nửa đêm 12 giờ, cửa phòng Tiên Thiên Hữu bị gõ vang.

Miêu Hân Nghiên hồn bay phách lạc đi tới, trước để túi tiền đặt lên bàn chờ, lại ôm chăn mỏng trên giường của anh, đắp kín, co túc nằm ở trên ghế sa lon, xoay người dán chặt lưng vào ghế sô pha, không nói một lời.

Khi Tiên Thiên Hữu trở lại khách sạn, chứng kiến tấm biển dán trên cửa phòng khách, dĩ nhiên cũng đã rõ một đoạn hiểu lầm kia từ đâu mà có.

Mở ví tiền khô khan của cô, có mấy trăm đồng tiền ở bên trong còn có một tấm ảnh chung, trong tấm ảnh cô gái cùng bạn trai ôm nhau thân mật, vẻ tươi cười đúng là món đồ trang điểm thần kỳ nhất thế gian, hết sức hoạt bát đáng yêu thật động lòng người.

"Đây là cậu ta vứt cho sao?"

Miêu Hân Nghiên gật đầu, nước mắt thấm ướt vải ghế sô pha.

"Anh ấy mắng tôi thấp hèn, còn nói những năm này đều nhìn lầm tôi rồi, thế nhưng cho rằng anh là tình nhân, tôi giải thích như thế nào anh ấy cũng không tin anh là bác sĩ tâm lý, cầu anh giúp tôi giải thích với anh ấy một lần được không?"

"Có một loại nói 'không tin' chính là 'lấy cớ', không bằng cô thuận theo ý cậu ta coi tôi là tình nhân vài ngày như thế nào?" Tiêu Thiên Hữu trêu chọc nói.

"Trách không được anh ấy sống chết cũng không chịu tin tưởng tôi, thì ra anh thật sự là ngụy quân tử."

"Cô đã ở cùng cậu ta vài năm rồi, cậu ta nói bỏ là bỏ lại thì quân tử đúng không?".

"Anh không hiểu anh ấy, nhà anh ấy tuy không giàu có nhưng anh sẽ làm tất cả biện pháp để tôi vui vẻ, không có tiền cũng không sao, chúng tôi có thể cùng nhau đi dạo trong công viên cùng ăn một ly kem, nhớ rõ ngày lễ tình nhân năm trước, anh ấy lấy một cái nắp lon làm thành cái nhẫn đưa cho tôi, anh ấy nói chờ anh ấy có công việc, sẽ có mượn một khoản tiền mua cho tôi một chiếc nhẫn chính thức, có phải anh ấy rất lãng mạn hay không?".

Khóe miệng của cô cong lên thành nụ cười hạnh phúc, dường như muốn đắm chìm trong đó không tỉnh lại.

"Ừ rất lãng mạn đấy."

"Sau khi anh đi về tôi đã bị nữ sinh kia đuổi ra khỏi trường học, tôi tin tưởng chắc chắn Cao Vĩ sẽ đến trước mặt giải thích, quả nhiên không có đoán sai, trong lòng của anh ấy còn có tôi, tôi đợi tám tiếng thật không có uổng công."

"..." Tiêu Thiên Hữu vội xoay người, vốn không cười ra tiếng, những cũng không thể nhịn được.

"Anh đừng có cười, tuy miệng anh ấy nói chính thức chia tay, nhưng mà tôi biết rõ khẳng định trong lòng anh ấy không nghĩ như vậy."

Tiêu Thiên Hữu nằm lên khuỷu tay đè trên gối đầu, rất lâu rồi không có cười thoải mái như vậy, tiếp theo lại ra vẻ nghiêm túc hỏi, "Vậy thì cậu ta nghĩ như thế này sao? Trước cùng nữ sinh kia thật tốt, đợi khi cảm thấy không thấy thích hợp nữa thì quay trở về tìm cô?"

Miêu Hân Nghiên im miệng không nói được gì, mặc kệ là nam hay nữ đều không thể chấp nhận được sự phản bội trong tình yêu, thế nhưng tình cảm ba năm lại dứt bỏ không nhịn được, hiển nhiên không có một vị bác sĩ tâm lỹ nào có thể hết lòng vì cô mà gỡ bỏ mọi khúc mắc.

"Anh khẳng định đã từng yêu đương, cùng một chỗ hay là đã chia tay rồi?" Cô hỏi.

"Chia tay đã nhiều năm rồi.".

"Nguyên nhân chia tay là gì?".

Không có ai cùng Tiêu Thiên Hữu nói chuyện về tình cảm, càng không có người cho rằng cuộc sống của anh cần đời sống tình cảm ổn định, xoay người nằm thẳng, che dấu vẻ tươi cười, "Cô ấy chê tôi công tác quá bận không có thời gian ở cùng cô ấy, vì vậy cô ấy bảo tôi cứ theo đuổi sự nghiệp cả đời đi."

"Nghe vậy cũng có thể cứu vãn."

"Chia tay không bao lâu, cô ấy đến với bạn của tôi."

Nói cách khác, thời điểm anh đang liều chết vì tương lai cuộc sống tương lai của bọn họ, một nửa của anh vậy mà lại cùng bạn anh ôm ấp hoài bão khác.

Miêu Hân Nghiên bò dậy, đem tâm tình của anh thu vào trong đáy mắt, đi đến bên giường, vỗ bờ vai của anh, "Quá khứ nên để cho nó qua đi, đừng ghi hận cô ấy nữa, cũng đừng ghi hận bạn của anh, bởi vì anh ta chỉ lấy đi của anh một nữ nhân không chịu nổi tĩnh mịch. Nếu có một ngày cô ta lại bị vắng vẻ có phải lại sẽ đi tìm một gã đàn ông khác bù đắp khoảng trống hay không? Cô ta vì cái gì không tìm nguyên nhân của bản thân mình chỉ biết oán trách người khác là làm sao? Anh thật sự cần một người bạn gái ích kỷ như vậy sao?"

Từng mất phương hướng trong tình yêu vậy mà đối với vấn đề tình cảm của người khác lại rõ ràng như vậy.

Tiêu Thiên Hữu không nhịn được cười lên, đoạn tình cảm kia xác thực đã không còn quan trọng gì, chỉ là không còn tin tưởng nữ nhân nữa mà thôi.

"Cô ấy cũng không có hư hỏng như vậy, có khi cũng rất dịu dàng đấy."

Miêu Hân Nghiên ngồi trên mặt đất gục ở bên giường, "Nghe giọng nói của anh có lẽ đã qua thật rồi, có thể tôi còn khó vượt qua hơn, hiện tại đổi lại anh thông suốt cho tôi."

Tiêu Thiên Hữu thấy cô buồn ngủ, cầm điện thoại hủy bỏ chuyến bay ngày mai.

Đừng thấy cô bé ngốc này nói những đều ngốc lại làm cho anh đã lâu không có cười thoải mái như vậy.

Đã nhiều năm không có nghỉ ngơi, cũng cần một thời gian nghỉ ngơi.

Mặc dù không nên cười a

Bạn đang đọc Tổng hợp truyện ngắn của DiYMin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiYMin
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.