Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào nhầm phòng(3)

Phiên bản Dịch · 1167 chữ

【1】 Lần xem bệnh thứ nhất

Đúng vào thời gian nghỉ trưa, cổng trường sinh viên vội vã, Miêu Hân Nghiên kiễng chân nhìn quanh còn "bác sĩ tâm lý" đang thương lượng cùng bảo vệ ở cổng, lại không hề để ý tới các nữ sinh viên đại học đi qua đều chú ý đến Tiêu Thiên Hữu phong độ.

Mà Tiên Thiên Hữu ngồi ở trong phòng bảo vệ cũng không phải thảo luận vấn đề, mà là thông báo trực tiếp cho phó hiệu trưởng tên tuổi của mình.

Trong chốc lát, Phó hiệu trưởng tự mình đến tận cổng trường học nghênh đón khách quý, "Thật là có lỗi, không tiếp đón Tiêu tổng từ xa."

"Do tôi đến đường đột, có thể thuận tiện dẫn tôi đi thăm quan toàn cảnh của trường một lần được chứ?"

"Thuận tiện, đương nhiên thuận tiện, đến tầng dạy học trước hay đến thư viện trước?" Phó hiệu trưởng không dám lãnh đạm tất có nguyên nhân, bởi vì Tiêu Thiên Hữu vốn đã mua một tòa cao ốc tài chính, làm nơi giao dịch của công ty, giao dịch lớn như thế dĩ nhiên khiến khắp nơi đều chú ý, đợi xí nghiệp khánh thành, đầu tiên là thu thập tất cả nhân tài của tất cả các trường đại học, một khi có hiệp nghị ký kết lâu dài với trường, đối với nhân viên nhà trường dĩ nhiên là một việc vui.

Tiên Thiên Hữu khẽ nhếch cái cằm về phía Miêu Hân Nghiên, Miêu Hân Nghiên cũng từ từ đi lên phía trước, không đợi hỏi nhiều, Tiêu Thiên Hữu đã cùng phó hiệu trưởng đi vào sân trường.

"Vị tiểu thư này là?".

"Ngài nghĩ cô ấy là ai?"

Phó hiệu trưởng ngầm hiểu, tiểu tình nhân chứ sao…

Đi đến gần chỗ bồn hoa, một đôi nam nữ đang cười nói rơi vào đáy mắt Miêu Hân Nghiên, lúc này cũng đã dừng bước đứng im.

Tiên Thiên Hữu nhanh chóng ngăn cản đường đi của cô, nhìn theo đôi mắt đẫm lệ của cô, chỉ thấy một đôi nam nữ đang sánh vai cười cười nói nói, lại nhìn tướng mạo của nam sinh, anh chỉ có thể nói, cũng có thể coi là đẹp trai.

Thấy vậy, anh nói với phó hiệu trưởng, " Không để ý tôi tùy tiện đi dạo một chút chứ?"

Lệnh đuổi khách rất rõ ràng, phó hiệu trưởng rất tức thời, trước khi đi không quên đưa danh thiếp lần nữa.

...

Tiên Thiên Hữu buông tay ra, Miêu Hân Nghiên giống như chú ngựa hoang nhỏ thoát khỏi dây cương, xông liên trước liền chất vấn nữ sinh này vì cái gì cướp bạn trai cô.

"Cô ta là ai? Cao Vĩ, nữ nhân này là ai?".

Cao Vĩ kinh hãi khi thấy Miêu Hân Nghiên tìm tới cửa, sửng sốt rồi chớp mắt một cái nói với bạn gái. "Anh nào biết được, có thể bị bệnh tâm thần cũng nên. Chúng ta đi thôi."

"Chúng ta đã quen nhau suốt ba năm, em giặt quần áo cho anh nấu cơm dọn phòng giúp anh làm bài tập, anh nói không biết em?" Miêu Hân Nghiên hoài nghi mình nghe lầm.

"Buông tay, cái cô điên này có phải phát bệnh hay không?!" Cao Vĩ dùng lực mạnh đẩy cô, cô lảo đảo một bước ngã vào bồn hoa, còn anh ta thì ôm bạn gái bước đi cũng không quay đầu lại.

Một bóng đen ngăn trước mắt Cao Vĩ, nhưng chỉ dừng lại một giây, liền đi qua anh ta đến nâng Miêu Hân Nghiên dậy.

"Đừng khóc, khóc cho quỷ nhìn sao? Không phải cô luôn muốn biết rõ nguyên nhân chia tay sao, hiện tại đã biết rồi chứ?" Tiêu Thiên Hữu không ngờ giới trẻ ngày nay có thể tuyệt tình đến mức không thừa nhận một đoạn tình cảm cũ.

Tiếng nói rơi vào tai Cao Vĩ, quay đầu lại, nhìn thấy Miêu Hân Nghiên trốn trong ngực một gã đàn ông có vẻ sự nghiệp thành công khóc nức nở.

Mà thần sắc của Cao Vĩ sao có thể qua được ánh mắt lợi hại của bạn gái hiện tại, cô ta dứt khoát đi về phía Miêu Hân Nghiên đứng trước mặt cô tuyên bố chủ quyền, "Nhìn cô đúng là bạn gái trước của Cao Vĩ, mà tôi là bạn gái hiện tại của anh ấy, chúng tôi sẽ nhanh chóng ra nước ngoài học, xin cô đừng đứng ở đây khóc sướt mướt như một oán phụ, có được không?"

Miêu Hân Nghiên ngơ ngẩn, "Ra nước ngoài học? Theo tôi được biết điều kiện kinh tế nhà Cao Vĩ cũng không tốt..."

"Chuyện nhà của tôi cô biết rõ bao nhiêu?! Trước khi lên án tôi hãy tự hỏi mình phải chăng đã làm việc gì đó không kiềm chế được?" Cao Vĩ đối mặt với hai người trước mắt có chút châm biếm.

Miêu Hân Nghiên vừa muốn giải thích, Tiêu Thiên Hữu bỗng nhiên nở nụ cười, "Cô ấy vì cậu có thể làm ra rất nhiều việc không kiềm chế được, cậu có muốn nghe không?"

Cao Vĩ tay nắm chặt thật nhanh, lại nhún vai ra vẻ xin rửa tai lắng nghe.

"Ví dụ như khóc lóc, tuyệt thực, tự mình hại mình còn có... dưới tình huống không biết tôi là ai còn tuyên bố mua đứt thời gian của tôi."

"Sao tôi lại không biết anh là ai!" Miêu Hân Nghiên vội la lên.

Tiêu Thiên Hữu lấy tay làm dấu hiệu chớ có lên tiếng, còn nói, "Trên đời luôn có một số phụ nữ ngu xuẩn, họ không rõ được mình đang quen bạn trai hay là đang nuôi con trai, chỉ khi nào đối phương tìm được 'bà mẹ' khác nhiều tiền hơn quyết định chia tay, lúc này họ mới tỉnh ngộ, thì ra không phải là con ruột, sẽ không chăm sóc họ đến lúc lâm chung."

Cao Vĩ nổi trận lôi đình, đánh tới một quyền, nắm đấm lại bị Tiêu Thiên Hữu dễ dàng nắm trong lòng bàn tay, "Tôi cũng đã trải qua tuổi trẻ, lúc tuổi trẻ cũng rất dễ xúc động, nhưng quả đấm của tôi chỉ dùng để bảo vệ người con gái tôi yêu, không dùng để che dấu chột dạ."

Hai bên giương cung bạt kiếm, Miêu Hân Nghiên dùng thân thể để phá nắm đấm của hai người, hai tay dang rộng đứng ở trước người Cao Vĩ, "Anh không biết anh ấy dựa vào cái gì mà chỉ trích anh ấy như vậy?! Tôi tin tưởng anh ấy nhất định có nỗi khổ tâm riêng!".

"..." Tiêu Thiên Hữu gãi gãi lông mày, ai, lòng tốt không được báo đáp, coi như anh xen vào việc của người khác.

Cười cười bất đắc dĩ, rảo bước rời đi.

Bạn đang đọc Tổng hợp truyện ngắn của DiYMin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiYMin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.