Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trân Bảo Các

Phiên bản Dịch · 1869 chữ

Hiện tại nội tâm Lâm Nam lại ẩn ẩn đau.

Sau khi đi vào Bắc Mạc Thành, ngoại trừ Hồng Tây, từ trong lệnh bài tông môn Lâm Nam lấy ra bốn túi tiền, cho phép bọn hắn thỏa thích thư giãn một tí.

Đúng vậy, là lệnh bài chuyên dụng của Vô Tẫn Môn đương nhiên có kèm theo công năng trữ vật, từ đầu chỉ có được khoảng chừng hai mươi mét vuông, nếu muốn gia tăng dung lượng của không gian trữ vật, xin ngươi giao điểm cống hiến ra đây.

Ở trên núi chờ đợi đã lâu, sau khi đi vào trong thành, mấy người kia giống như là ngựa hoang mất cương tản ra bốn phía, hẹn nhau tập hợp tại cổng Phủ Thành Chủ lúc chạng vạng tối.

Không quản lý việc nhà, không biết củi gạo dầu muối tương dấm trà.

Từ khi làm gia trưởng của Vô Tẫn Môn, Lâm Nam sâu sắc cảm thụ được, vì sao ông chủ trước đây của mình, khi đối xử với một ít nhân viên, lại cay nghiệt như vậy, xảo trá như vậy, vô tình như vậy, lạnh lùng như vậy.

Cần nuôi sống nhiều người như thế, nếu mà ngay cả năng lực kiếm tiền lương cũng không có, công ty không phải là cơ quan từ thiện, đương nhiên sẽ phát cáu với họ.

Mà đối với Lâm Nam, những người trong Vô Tẫn Môn này, Hồng Tây chính là Lục hoàng tử của Thanh Chu Đế Quốc, không những có túi trữ vật riêng, thậm chí tài sản trên người hoàn toàn đầy đủ cho hắn sinh hoạt cả một đời không lo không phiền.

Nhưng bốn người còn lại, một chút sức sản xuất cũng không có, chuyện đáng giá duy nhất để an ủi Lâm Nam, chính một bí mật tuyệt đối không thể nói cho đám người Vô Tẫn Môn bọn họ.

Lý do mà thực lực của Lâm Nam tăng lên nhanh như vậy, đó là do khi đệ tử của Vô Tẫn Môn tu luyện, một phần linh khí tu hành được sẽ thông qua lệnh bài tông môn mà truyền đến trong cơ thể Lâm Nam, ước chừng 1% lượng tu hành của đệ tử.

Đừng vội xem thường 1% này, hiện tại năm người đệ tử tu luyện cùng một lúc trong Vô Tẫn Môn, tu vi Lâm Nam đều có thể liên tục không ngừng tăng lên cho dù là nằm ngủ, nếu sau này trong môn có một trăm đệ tử thì chẳng phải ngay cả tu hành mình cũng không cần làm.

Còn nữa, nếu mà cảnh giới tu vi đạt đến trước đỉnh phong, thì có thể lựa chọn dùng những linh khí này để tinh luyện lại linh lực trong cơ thể, làm linh lực trong cơ thể càng thêm tinh thuần, càng thêm nồng đậm, mà cũng có thể lựa chọn tích luỹ linh khí bên trong lệnh bài , chờ lúc đột phá dùng để tăng cao tu vi một cách nhanh chóng.

Mà Ngũ Hành Ngự Lôi Chân Quyết của Lâm Nam, cho dù không ở trong trạng thái nhập định cũng có thể tự động chậm rãi tu hành, đồng nghĩa với việc không có giờ phút nào mà Lâm Nam không tu hành, hơn nữa còn có mấy người đang giúp gia tốc cho mình, nên nuôi bọn hắn thì sao có thể oán hận gì đâu.

Tiền tệ chủ yếu ở trong Phàm Vực là lấy đồng tạo thành đồng tiền, lấy văn làm đơn vị tính, ở trên tiền đồng còn có vàng và bạc, một lượng vàng, tương đương với một ngàn lượng bạc trắng, một lượng bạc trắng, lại tương đương với một ngàn tiền đồng.

Trong túi tiền cho mỗi người chứa năm lượng bạc trắng và ba trăm tiền đồng, phải biết là một tháng chi tiêu của một nhà ba người trong Bắc Mạc Thành cũng chỉ có khoảng mười lượng bạc trắng, có thể thấy được Lâm Nam có bao nhiêu sảng khoái đối với sư đệ sư muội của mình.

Nhìn thấy trong túi tiền của mình chỉ còn tám mươi chín đồng tiền, Lâm Nam đau lòng sờ lên ngực, lắc lắc đầu, liền đi về phía đông của Bắc Mạc Thành, xem ra chỉ có thể dùng hết biện pháp để kiếm tiền.

Mặc dù Bắc Mạc Vực nghèo khó, nhưng mà Bắc Mạc Thành lại không nhỏ, Lâm Nam ước chừng diện tích Bắc Mạc Thành này cỡ một ngàn km vuông.

Dài rộng ước chừng từ 30 km trở lên, muốn đi dạo toàn bộ Bắc Mạc Thành một lần, chắc chắn cần không ít thời gian.

Đi tới phía đông Bắc Mạc Thành, một toà kiến trúc ba tầng tráng lệ, xa hoa hoàn toàn không hợp với Bắc Mạc Thành chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt Lâm Nam.

Người đi đường qua lại thỉnh thoảng lộ ra biểu lộ hoặc là hâm mộ, hoặc là ghen tỵ đối với toà kiến trúc này, nhưng không có ai dám đặt chân đi vào.

Đây chính là Trân Bảo Các, từ sau khi thông đạo long mạch bị phát hiện, Trân Bảo Các bắt đầu mở rộng ở mỗi một nơi trong Tam vực, bên trong Trân Bảo Các, đan dược, pháp quyết, pháp bảo, linh thảo, chỉ cần người tu chân cần liền có thể tìm thấy.

Ở trong Phàm Vực có người từng nói rằng, nếu Trân Bảo Các muốn liền có thể mua lại Tứ Đại Đế Quốc, trực tiếp thống nhất toàn bộ Phàm Vực.

Đây cũng không phải nói nhảm nha, lúc ban đầu Trân Bảo Các sáng lập chính là ở bên trong Linh Vực, nghe nói hạ phẩm linh thạch rất khó gặp được ở Phàm Vực, trong Linh Vực cũng chỉ có thể dùng làm đá trải đường.

Ngay cả từng vị cung phụng thủ hộ Trân Bảo Các ai cũng không phải dễ chọc.

Có Trân Bảo Các cung cấp pháp quyết, đan dược, và pháp bảo, chỉ cần có chút thiên phú, đều chạy phía trước những người đồng lứa.

Nghe nói cung phụng của Trân Bảo Các tại Bắc Mạc Thành này là một vị tu sĩ Kim Đan, mặc dù tất cả mọi người chưa từng gặp, cũng không biết được là thật hay giả, nhưng nếu muốn nghiệm chứng loại sự thật này, đó chính là lấy tính mạng ra đánh cược.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của người qua lại trêb đường và các cư dân buôn bán gần đó, Lâm Nam cứ thế bước vào Trân Bảo Các.

- Vị tu sĩ này ngài muốn mua loại thương phẩm nào?

Mới đi vào Trân Bảo Các, thị nữ tiếp khách liền tiến lên đón, trang phục bó sát người phác hoạ ra hình dáng đường cong hoàn mỹ của thị nữ, trên khuôn mặt tinh xảo cực kỳ chăm chú, mặc dù không đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng xinh đẹp không gì sánh được, quay đầu nhìn lại, mấy vị thị nữ khác cũng toàn là như thế.

Mỹ nữ đẳng cấp như vậy cho dù ở trong Đế Đô cũng sẽ là đối tượng tranh đoạt của các quý tộc vương quyền, mà ở Trân Bảo Các lại cùng lúc có tới sáu vị nữ nhân cấp bậc như vậy, những người bên ngoài thỉnh thoảng đều nhìn vào trong Trân Bảo Các, chẳng lẽ là động tâm, coi trọng các thị nữ của Trân Bảo Các rồi sao.

- Ta tới để bán vật phẩm.

Lâm Nam lắc lắc một cái đai lưng màu hồng nhạt trong tay, cười híp mắt nói.

- Là ngươi. . . Cửa hàng trưởng, cửa hàng trưởng, vị tiền bối kia lại tới.

Không bao lâu sau, chỉ gặp một vị tóc hoa râm chống quải trượng, nghiêng ngả đi từ cầu thang rộng khoảng ba người xuống, còn có thị nữ nâng đỡ.

- Ta gọi là Triệu Hưng, vị tiểu huynh đệ này, không biết lần này muốn bán vật phẩm gì.

Tu vi cửa hàng trưởng của Trân Bảo Các đã đạt đến Luyện Khí đỉnh phong, gọi Lâm Nam một tiếng tiểu huynh đệ, tất nhiên là không có vấn đề.

Chỉ là nhìn tuổi tác của cửa hàng trưởng, hẳn là do thiên phú hạn chế, mới phải đi đến nơi Bắc Mạc hoang vu này, buôn bán một chút vật giá cả không thấp, tất cả đan dược, công pháp, pháp bảo bên trong Trân Bảo Các tuy không so được với Đế Đô, nhưng chung quy thì nơi này vẫn là Trân Bảo Các.

Lần đến lúc trước là khi Vô Tẫn Môn vừa mới thành lập, Lâm Nam nhận ra rằng mình và Thẩm Vân cũng không thể dựa dã thú quả dại ở trong núi mà sống qua ngày được, khi đi săn, mặc dù tu vi Lâm Nam chỉ mới Luyện Khí tầng hai, nhưng dựa vào thân thể mạnh mẽ, trực tiếp thu thập gấu đen một phen, đoạt lấy một cây nhân sâm trăm năm mà nó bảo vệ, đem đi bán cho Trân Bảo Các trong Bắc Mạc Thành.

Ở Bắc Mạc này, cho dù nhân sâm trăm năm cũng là bảo vật hiếm có, đó là vật rất bổ dưỡng đối với người tu chân, tăng cường khí huyết, phát huy thể chất, cũng là một trong các yếu tố không thể thiếu trên con đường tu hành của tu sĩ.

Một gốc nhân sâm trăm năm như vậy, Lâm Nam bán được năm mươi lượng bạc trắng, mà khi nhìn thấy Lâm Nam lấy ra một cái hộp ngọc từ trong ngực rồi từ từ mở ra, hô hấp của Triệu Hưng có chút dồn dập.

- Không biết cây Huyết Tinh Thảo này, Trân Bảo Các chuẩn bị ra giá bao nhiêu để mua?

Đè xuống kích động trong lòng, Triệu Hưng chưa từng nghĩ tới, ở Bắc Mạc này, cũng có thể nhìn thấy sự tồn tại của Huyết Tinh Thảo, đây chính là dược liệu chính để luyện chế Tẩy Tủy Đan, một năm tìm khắp toàn bộ Phàm Vực cũng tìm không được vài cây, ngay cả khi mang đến Đế Đô, cũng có thể bán được một cái giá cao ở trong phòng đấu giá.

- Tiểu huynh đệ, cây Huyết Tinh Thảo này, Trân Bảo Các ta có thể mua, nhưng mà Huyết Tinh Thảo cực kỳ trân quý, ta phải xin phép cửa hàng cấp bậc cao hơn , mới có thể thông qua khoản tiền đủ để thu mua, làm phiền tiểu huynh đệ chờ thêm vài ngày nữa.

Đây chính là chỗ tốt của Trân Bảo Các, dù biết đồ vật trân quý nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra việc trắng trợn cướp đoạt, đồng thời giữ bí mật toàn bộ thông tin của khách hàng, nên mới có được danh tiếng và phục vụ không thể bắt bẻ được.

- Không cần chờ, cây Huyết Tinh Thảo này, đạo hữu hãy bán cho ta đi.

Bạn đang đọc Tông Chủ Người Đâu (Dịch) của Mục Cổ Thần Chung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi methatgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.