Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Tẫn Môn ta xuất ra năm người

Phiên bản Dịch · 1972 chữ

Lời của Phong Dương, phảng phất như gõ cửa một thế giới mới cho Lâm Nam.

Đúng vậy nha, tại sao phải đi tìm những người chưa có tu tiên hoặc là không có tông môn?

Chỉ cần múa cuốc cho tốt, thì có góc tường nào không đào được đâu.

Tên Phong Dương này, song Linh căn thuộc tính Kim Hoả Nhân cấp, trời ạ, tư chất kém như thế còn có thể tu luyện tới Luyện Khí đỉnh phong khi mới hai mươi tuổi là biết bình thường tu luyện chăm chỉ bao nhiêu, sau này vào Vô Tẫn Môn còn đến mức nào, dễ dàng nối gót Thẩm Vân.

Phong Dương tuyệt đối không có nghĩ đến, bởi vì trong lúc vô tình một câu nói của mình lại là bước ngoặt cải biến cả cuộc đời.

- Mời ngồi xuống, vừa lúc chúng ta sắp ăn cơm tối, Phong Dương huynh đệ cũng tới dùng chung đi.

Lâm Nam chào hỏi với Phong Dương đang ngồi xuống, Quách Ngưu đã nhanh chóng đem bát đũa dọn tới trước mặt Phong Dương, không hổ là người thận trọng nhất Vô Tẫn Môn, mặc dù bề ngoài hoàn toàn nhìn không ra.

Nói một tiếng cám ơn, Phong Dương hơi nghi hoặc một chút, mấy đệ tử Luyện Khí Kỳ này ăn cơm, Phong Dương còn có thể hiểu được, nhưng mấy người Lâm Nam cũng đã Trúc Cơ, thân thể Tích Cốc, vì sao còn ăn cơm, trong đồ ăn có rất nhiều tục khí sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với tu hành, chẳng lẽ thức ăn mà Vô Tẫn Môn ăn còn có thể là linh mễ sao.

Ăn vào một ngụm cơm, hạt cơm tròn trịa trong miệng vỡ tan ra, mùi hương thơm ngát từ bên trong nháy mắt lan toả hết toàn bộ khoang miệng, theo hương thơm xuất hiện chính là một đạo linh khí, nhấm nuốt hạt cơm, linh khí tinh thuần không mang theo một tia thuộc tính nào chảy vào trong cơ thể Phong Dương, Phong Dương không tự chủ được vận chuyển công pháp, chỉ cần hai hơi, liền hấp thu sạch sẽ linh khí, linh lực trong đan điền, hình như lại càng thêm tinh thuần không ít.

Sảng khoái trước nay chưa từng có khiến cho Phong Dương thoải mái đến mức muốn chửi thề, đây quả thật là linh mễ, Vô Tẫn Môn vậy mà thật sự đang ăn linh mễ, phải biết là với mức độ mỏng manh của linh khí ở Phàm Vực, ngoại trừ Đế Đô của tứ đại Đế Quốc, bởi vì chiếm được long mạch có long khí cường đại, nên có thể trồng linh mễ, còn toàn bộ Phàm Vực nơi có thể có được linh mễ, cũng chỉ còn Trân Bảo Các, mà giá cả cũng không thấp.

Cho dù là Thành chủ Đỗ Mậu của Bắc Mạc Thành, cũng chỉ đến cuối mỗi năm, mới có thể thu được một túi nhỏ chứa một cân linh mễ, xem như là an ủi cả năm, thu hoạch linh mễ của toàn bộ Thanh Chu Đế Quốc trong một năm, cũng chỉ có một ngàn cân mà thôi.

- Phong Dương huynh đệ đừng chỉ ăn cơm, ăn thêm chút đồ ăn đi.

Nhìn Phong Dương từng ngụm ăn cơm, giống hệt như dân lánh nạn đói bụng bảy ngày, Lâm Nam lên tiếng nhắc nhở.

- Là ta vô ý.

Lúc này Phong Dương mới phát hiện, một muỗng đồ ăn mình còn chưa đụng đến, mà linh mễ trong chén, đã ăn hơn một nửa, còn may là những người khác cũng không có lộ ra thần sắc khác thường, Phong Dương vội vàng gắp một miếng rau xanh vào trong chén.

Nhìn kỹ lại mới thấy miếng rau xanh trong chén này, xanh tươi ướt át tựa như muốn chảy thành nước, trên miếng rau bao lấy một lớp mỡ heo thật mỏng, chỉ là một miếng rau xanh, nhưng mà hương khí bay vào mũi, khiến cho miệng Phong Dương không ngừng chảy nước miếng.

Không kịp chờ đợi gắp rau bỏ vào miệng, ba giây đồng hồ sau, Phong Dương cố nén nước mắt trên khóe mi, Vô Tẫn Môn này vậy mà đem linh thảo đi xào rau ăn, mặc dù không biết là linh thảo gì, nhưng mà linh khí này, mùi vị này, mấy tên bại gia tử này.

Lại ăn một khúc đậu hũ chiên dầu, vàng giòn mà không dính, non mịn mà không ngán, vừa có cảm giác đậu hũ nhẹ nhàng khoan khoái, vừa có mùi thơm dầu chiên đậu hũ giòn giòn, thế nhưng mà, tại sao ngay cả trong đậu hũ cũng dồi dào linh khí, chẳng lẽ ngay cả đậu hũ đậu nành cũng đều là linh thực sao.

Thịt linh thú, rau linh thảo, bốn món mặn bốn món rau, tám loại đồ ăn một chén canh cơm tối, còn có điểm tâm ngọt là linh quả sau khi ăn xong, khiến cho thế giới quan của Phong Dương đều méo mó rồi.

- Phụ thân, thật xin lỗi, mặc dù ta còn là người của Hồ Tâm Phái, nhưng mà lòng của ta, đã lưu tại Vô Tẫn Môn.

Ôm lấy lương tâm ẩn ẩn đau của mình, từ tận đáy lòng Phong Dương thầm xin lỗi Phong Thừa Bình còn đang ở Hồ Tâm Phái xa xa.

Lúc này, Phong Dương gần như cũng đã hiểu, vì sao thực lực đám người Vô Tẫn Môn tăng lên nhanh như vậy, chỉ với giá trị của bữa cơm đêm nay, liền có thể bù vào một tháng chi tiêu của hàng trăm đệ tử Hồ Tâm Phái, huống chi trong này rất nhiều loại chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Nghĩ đến người phía sau Vô Tẫn Môn này, chắc chắn không phải người bên trong Phàm Vực, có lẽ là vị đại năng nào đó đến từ Thanh Vực, còn có được khả năng tự do dùng thông đạo long mạch vừa đi vừa về giữa hai vực Thanh, Phàm, nếu là từ trong thông đạo qua lại hai vực do Đế Quốc khống chế, thì sự tồn tại của vị đại năng này đã sớm truyền khắp toàn bộ Thanh Chu Đế Quốc.

Một bữa cơm tối, để cho trong lòng Phong Dương càng suy đoán sâu xa đối với cấp độ thực lực của Vô Tẫn Môn, nếu để Lâm Nam biết được, không chừng sẽ cười ra tiếng.

Tất cả linh mễ, linh thảo, thịt linh thú, đều được nuôi dưỡng ở bên trong Vô Tẫn Môn, sau núi ngoại trừ Thẩm Vân đang trồng linh quả, bởi vì có thêm nhiều người gia nhập, liền khai hoang thêm một mẫu ruộng, Quách Ngưu phụ trách trồng linh mễ và linh thảo, không có nuôi dưỡng lung tung như Lâm Nam trước đó ngoại trừ tưới nước, ngay cả trừ sâu cũng không biết.

Còn cái gọi là thịt linh thú, cũng chỉ là dã thú bắt được trong núi, nhốt ở bên trong chuồng thú có tính chất đặc biệt, linh khí trong chuồng thú dồi dào, dần dà chất thịt trong cơ thể dã thú cũng nhiễm vào linh khí.

Vô Tẫn Môn này có bao nhiêu thần kỳ, sau khi Lâm Nam tự mình trải nghiệm mới biết được.

Sản lượng linh mễ và linh thảo sau nửa tháng trong vườn cũng không nhỏ, đầy đủ để mọi người ăn một ngày ba bữa còn dư.

Dã thú sau khi cắt thịt, chỉ cần không phải nơi yếu hại , ba ngày sau là có thể mọc tốt trở lại, nên dã thú dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ cần cung cấp đầy đủ thức ăn nước uống, cho dù bị cắt thịt cũng sẽ không phản kháng.

Có thể nói phía sau núi Vô Tẫn Môn, chính là vì chuyện ăn mà chuẩn bị.

- Hôm nay Phong Dương huynh đệ tới đây, hẳn là chuẩn bị hành động phải không.

Sau khi dùng cơm xong, mọi người đến Phòng Nghị Sự, việc này liên quan đến vụ phụ thân của Thải Đồng mất tích, sau khi biết được chuyện của Thải Đồng thì tất cả mọi người trong Vô Tẫn Môn đều sôi nổi tỏ vẻ sẽ cố gắng tu luyện, hi vọng góp một phần sức lực để đi tìm phụ thân của Thải Đồng.

- Không hổ là Lâm Nam đại ca, vừa nhìn đã biết rõ ý đồ của ta.

Phong Dương mở miệng gọi một tiếng tiền bối, Lâm Nam nghe thế có chút biệt nữu, tuy nói trong lòng đã hai mươi sáu tuổi, nhưng mà Phong Dương cũng đã hai mươi, bởi vậy muốn Phong Dương sửa miệng, bất quá Phong Dương kiên trì gọi Lâm Nam là đại ca, thực lực vi tôn của Lâm Tiên Giới sớm đã ăn sâu vào lòng người.

Trên thực tế, đám người Vô Tẫn Môn sớm đã thương lượng xong, nếu tu vi mấy người Thải Đồng đạt được đến Luyện Khí đỉnh phong mà còn chưa có được tin tức từ Phủ Thành Chủ, thì sẽ trực tiếp đi đến Long Hổ Phái một chuyến, đến lúc đó ba cái chiến lực có thể so với Trúc Cơ tầng sáu, bảy, thêm ba đệ tử Luyện Khí đỉnh phong, đi ngang Bắc Mạc này cũng không có vấn đề.

Dựa theo lời nói của Phong Dương, thám tử của Phủ Thành Chủ ở gần Long Hổ Phái báo lại, những chuyến xe ngựa của Long Hổ Phái lần trước đi ra cũng không có trở về, thế là hiện tại định chế thêm mấy chiếc xe ngựa ở trong Bắc Mạc Thành, ngày hôm trước vừa giao đến Long Hổ Phái, chắc hẳn không đến mấy ngày nữa sẽ xuất phát, tiến về Xuyên Bắc Vực ở phía tây nam của Bắc Mạc Vực.

Nếu như Bắc Mạc Thành có thể xem như đô thị loại năm, thì thành thị bên trong Xuyên Bắc Vực, cơ bản đều là đô thị loại ba loại bốn, mặc dù sát bên Bắc Mạc Vực, nhưng trình độ sinh hoạt của Xuyên Bắc Vực, lại kém không chỉ một nửa Bắc Mạc Vực.

- Cho nên lần này trên con đường mà Long Hổ Phái nhất định phải đi để tiến về Xuyên Bắc Vực, chúng ta sẽ lấy danh nghĩ Phủ Thành Chủ, điều tra người đi đường qua lại và số lượng xe, nếu thấy có vấn đề thì trực tiếp bắt luôn.

Kế hoạch rất đơn giản, Lâm Nam cảm thấy không đáng tin cho lắm, đây rõ ràng là nói ta cảm thấy ngươi có vấn đề, ngươi mau tranh thủ thời gian tới cho ta kiểm tra một chút đúng không, đột nhiên cảm thấy không muốn tham gia nữa nha, cho dù hiện tại thực lực của Vô Tẫn Môn đã có thể đi dạo một vòng Long Hổ Phái.

- Lâm Nam đại ca, không biết lần này Vô Tẫn Môn chuẩn bị xuất thủ bao nhiêu người.

Phong Dương áp chế kích động trong nội tâm, Vô Tẫn Môn có ba vị Trúc Cơ, chỉ cần xuất ra một người, vậy phe bọn hắn liền có ba vị cường giả Trúc Cơ, cho dù có xung đột trực tiếp với Long Hổ Phái, cũng sẽ dễ dàng chiến thắng, mà trong thư Đỗ Thương cũng nói, thực lực của Lâm Nam còn mạnh hơn so với Đỗ Mậu.

- Thân phận Hồng Tây tương đối đặc biệt, chuyện này, tốt nhất đừng tuỳ tiện lộ mặt, vậy thì lần này ngoại trừ Hồng Tây, Vô Tẫn Môn ta xuất ra năm người.

Bạn đang đọc Tông Chủ Người Đâu (Dịch) của Mục Cổ Thần Chung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi methatgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.