Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại nhau

Tiểu thuyết gốc · 2079 chữ

Quan Tư Khấu Vũ Khôi Nguyên bị cách chức, nhưng do bản tính cẩn thận nên không để lại thêm sơ hở tội trạng gì. Ông đưa vợ con về quê mà mình đã xây sẵn một căn phủ hộ to lớn ở đó cùng tiền bạc rủng rỉnh. Để dành một gian nhà bên để làm trường học, còn nhà chính để vợ chăm con và mở xưởng may. Có thể nói, rời kinh về quê đối với ông lại là chuyện tốt. Nhưng hiện tại quê nhà truyền tới tin tức: Quý phi mang long thai, hoàng đế vui mừng, có ý cho ông quay lại kinh thành.

“Việc này chỉ có hại không có lợi.” Ông thở dài nhìn bức thư trong tay.

Cứ tưởng việc cách chức ông sẽ đi kèm với việc giáng cấp của Quý phi, hoặc là để bà ở trong cung mà ghẻ lạnh thôi. Đằng này Hoàng thượng lại để bà có thai, nhưng Tể tướng hiện tại đang bị giam lỏng để điều tra thêm các vụ hối lộ. Ông là quan Tư Khấu, chuyên lo kiện tụng và hình phạt, chắc không phải Hoàng đế có ý để ông phán xử vụ của Tể tướng đâu nhỉ?

Nhưng lo lắng hơn cả quan Tư Khấu lại chính là quan Tư Đồ. Ông ta còn chưa kịp vui mừng vì cháu trai mình hạ bệ được Tể tướng, nếu Tư Khấu quay trở lại và Quý Phi sinh con trai, như thế thì địa vị của ông ta không lúc nào yên ổn được. Hoàng hậu ở trong cung không tiện hành động, chỉ có thể xử lý Tư Khấu ở bên ngoài thôi.

Chỉ là không ngờ tới nhất: Ngọc Hùng lại đi cứu quan Tư Khấu, còn cầm thánh chỉ của Hoàng đế phục chức cho ông, đưa gia đình ông quay lại kinh thành an toàn. Mà người hỗ trợ Ngọc Hùng lại là Thanh Hằng. Sau khi họ đưa Tư Khấu quan về kinh, dưới tầm mắt của Hoàng đế chẳng ai dám động vào họ.

Đê điều sửa chữa ổn định, Gia Huy và Ngọc Hân cũng trở về kinh thành chỉ sau sự kiện kia 2 tuần. Cô được Dung mama kể lại đầu đuôi câu chuyện rồi không khỏi thắc mắc: Vì sao Thanh Hằng lại thành đôi với Ngọc Hùng chứ? Chỉ vì Minh Quang yêu Lê Thắng rồi nên cô ấy không thể cưới hắn nữa. thành ra đổi sang Ngọc Hùng? Vì số mệnh của cô ấy nhất định phải là Hoàng hậu tương lai sao?

Hóa ra cốt truyện có thể thay đổi lung tung, chỉ có số phận của Thanh Hằng sẽ luôn như vậy: bị bắt nạt, được nam chính giúp đỡ, đồng hành cùng hắn giải quyết mọi chuyện, sau đó là thành mẫu nghi thiên hạ.

Còn cốt truyện của cô, Lê Thắng, Minh Quang hay Gia Huy đều có thể tùy biến.

Vậy thì Lê Thắng có lẽ sẽ không phải chết nữa, hắn không còn phải đỡ tên thay Thanh Hằng mà chết đâu nhỉ?

Ngọc Hân ngồi trầm tư một mình ở kỹ viện cho tới khi Thanh Hằng quay về. Giờ cô sống ở đây như khách trọ, tiền ăn tiền ở phải trả, mà mọi người cũng chẳng thèm nói chuyện với cô. Thi thoảng Dung mama nhớ tới thì cho người mang thêm đồ dùng, củi ấm đến phòng cô. Nhưng tuyệt nhiên không còn giao lưu gì khác.

Thế nên hôm nay thấy Ngọc Hân tới chờ mình, Thanh Hằng vui lắm, dù trong lòng vẫn lo lắng cô ấy sẽ mắng mỏ mình, nhưng ít ra có người nói chuyện là được rồi.

“Vừa từ chỗ Ngọc Hùng về à?” Ngọc Hân hỏi cô, tay vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình, ra hiệu cho Thanh Hằng ngồi xuống.

Thanh Hằng vừa ngồi xuống thì Ngọc Hân đã tựa vào vai cô, như đang chờ một cái gối dựa êm ấm.

Tựa như giữa bọn họ không hề có 2 năm xa cách.

“Về từ bao giờ rồi?”

“Một tuần trước. Về thẳng vương phủ của Tứ điện hạ, phải sắp xếp đổi phòng lại theo ý hắn, xong lau dọn đồ đạc nữa. Mệt ơi là mệt.”

“Tứ điện hạ sửa chữa đê điều và nâng cao sản lượng của Thuận Châu, Hoàng thượng khen thưởng rất nhiều. Chắc ngươi cũng được thưởng không ít nhỉ?”

“Bị trừ tiền thưởng vì trốn ra ngoài ám sát Thái úy rồi.” Ngọc Hân nói không cần e dè.

Bọn họ đang ngồi ngoài hiên nhà trước phòng của Thanh Hằng, thế nên cô vẫn cẩn thận liếc xung quanh xem có người ngoài nghe lén không.

“Nhưng ta vẫn mang cho ngươi một món quà đây.” Ngọc Hân ngồi bật dậy, lấy ra một hộp gỗ đưa cho Thanh Hằng.

Bên trong là đôi hài vải thêu hoa cúc vàng trên nền trắng, cùng với vài chi tiết nhỏ xinh xinh, trông như hài của các tiểu thư quý tộc vậy.

“Tặng ngươi, chúc ngươi sau này mọi bước đi trên đời đều sẽ suôn sẻ.”

Thanh Hằng khẽ lau nước mắt ôm giày vào lòng, cô hỏi:

“Ngươi không giận ta sao?”

“Tặng giày có nghĩa là ủng hộ, ta đang ủng hộ ngươi mà.”

Ngọc Hân lau nước mắt cho Thanh Hằng, bạn bè với nhau sao có thể giận cô ấy được chứ? Nhất là khi Hân nghĩ: có lẽ cốt truyện thay đổi là do cô ấy. Vì cô ấy xuyên vào cốt truyện, vì cô ấy không bắt nạt Thanh Hằng, thế nên mọi chuyện mới như thế này. Cơ mà chưa có ai chết cả, mọi thứ vẫn đang ổn đúng không? Thế thì tức cô ấy làm gì?

“Ta chỉ hơi thắc mắc: Vì sao lại là Ngọc Hùng thôi?”

Thanh Hằng lấy lại tinh thần rất nhanh, cô ấy kể hết mọi chuyện cho Ngọc Hân. Lần đầu tiên Ngọc Hân biết được: hóa ra Thanh Hằng đã bị bắt nạt hồi ở bên Tấn công. Mấy anh trai đó mồm thì bảo là giúp cô rèn luyện, nhưng khi ra tay thì luôn hết sức đập cô ra bã. Sau đó cũng chẳng dịu dàng chăm sóc cô khi hết giờ giống như Lê Thắng đối với cô. Mà họ làm như vậy có phần là bắt chước Minh Quang.

“Minh Quang á?” Ngọc Hân trố mắt “Hắn đối với ngươi không nhẹ tay tí nào sao?”

“Không hề” Thanh Hằng lắc đầu “Hắn rèn luyện ta không các gì các ám vệ khác. Ngoài nhiệm vụ ra, ta và hắn chẳng nói với nhau câu nào.”

“Thế nên ngươi mới thân với ta, với Dung mama… và Ngọc Hùng?”

“Dù là giả dối đi nữa, thì Ngọc Hùng đối xử với ta dịu dàng là thật, hắn cũng cho ta tiền bạc để ổn định và dằn lưng là thật.”

“Chúng ta cũng đâu cho ngươi ít tiền?” Ngọc Hân bĩu môi.

“Nhưng ngươi được thoải mái làm việc mình thích, ta cũng muốn như thế.”

“Ta sao?” Ngọc Hân chỉ vào chính mình, Thanh Hằng gật đầu:

“Ngươi có nhớ lần ở phủ Tư Đồ không? Ngươi làm trái mệnh lệnh chạy ra cứu ta, bị lộ cốt khí. Khi đó mọi người đều hoảng, ta cũng hoảng. Nhưng ngươi lại được làm ám vệ cho Tứ điện hạ. Thái độ của ngươi với mọi người chính là: Thích thì làm, không thích thì không làm. Chỉ có Lê Thắng đại nhân mới nói được ngươi.”

“Ta cũng muốn có thể tự ý làm theo ý mình, đương nhiên là không phải làm hại mọi người rồi. Nhưng lúc đó, ta hành động bộc phát thôi.”

“Nhưng ngươi có yêu hắn thật không?”

Cứ coi như là muốn giúp đỡ hắn, đi theo hắn hay là độc lập một mình thì không nói. Nhưng nếu Thanh Hằng yêu Ngọc Hùng thật, cô chỉ sợ nàng ấy bị thiệt…

“Yêu ấy à… ta và Ngọc Hùng chưa từng thành thật với nhau, sao mà yêu được?”

“Cũng may, ta tưởng ngươi thật lòng với hắn rồi kỳ vọng gì đó. Hắn là hoàng đế, không thể chung tình với một người. Ngươi thích hắn cũng được, nhưng nghĩ đến cảnh ngươi thích hắn 10 phần, hắn chỉ thích ngươi 7 8 phần là ta khó chịu!”

Thanh Hằng bật cười ôm lấy bạn thân

“Ôi ai thèm mong chờ hắn chứ? Là ta tự làm theo ý mình nên sai bét. Chứ yêu đương gì đâu!”

“Tốt nhất là thế, đừng có yêu đương với hắn đấy.”

“Nhưng mà, nếu ngươi yêu hắn thật, cũng không sao?” Ngọc Hân vỗ vỗ vào tay cô “Coi như ta là bên nhà ngoại của ngươi. Hắn mà bắt nạt ngươi thì tới số với ta!”

Tới số kiểu gì thì không biết, nhưng Thanh Hằng biết mình có thể mãi mãi tin tưởng Ngọc Hân.

Buổi tối lúc Hân về phủ, thấy Gia Huy đang đứng đợi mình trước phòng khách. Từ cửa phòng có thể nhìn thẳng ra cửa. Hắn đứng khoanh tay ở đó, mặt cau có quan sát cô đi từ cửa vào.

“Đi chơi ghê quá nhỉ? Quên cả đường về.”

“Giờ cũng đã muộn đâu ạ?”

“Canh mấy rồi mà còn không muộn?”

Ngọc Hân coi như không nghe thấy gì mà đi lướt qua hắn, nhưng Gia Huy giữ tay cô lại

“Đã ăn tối chưa?”

“Ăn rồi ạaaaaaaaa!” Hân kéo dài giọng

Gia Huy bỏ tay cô ra

“Đi tắm rồi về phòng nhanh đi, còn tập thiền nữa.”

Ở phủ đệ mới ngoài cung, phòng ốc cũng được bố trí lại. Hân sẽ ngủ ở phòng nhỏ bên phải phòng lớn của Gia Huy. Như thế muốn chạy qua nói chuyện hay bảo vệ nhau cũng dễ. Nhưng thực tế hiện tại cốt khí Bạch hổ của Gia Huy đang phát triển rất tốt. Vừa to vừa mạnh, không cần cô phải kè kè đi theo bảo vệ nữa. Nhưng Gia Huy vẫn muốn cô ở phòng nhỏ bên trong. Anh Thành nhìn sang Ngọc Hân kiểu: giờ 2 đứa lớn rồi, có nhiều chuyện mọi người sẽ vờ như không biết!

Hân cũng liếc lại anh: Có chuyện gì mới được chứ?

Thế là dưới sự ngờ vực của mọi người về quan hệ của bọn họ, Ngọc Hân vẫn chuyển đồ vào phòng của Gia Huy. Sáng sớm dậy theo hắn vào cung thiết triều, đứng ngoài cửa cung lườm nguýt với các ám vệ của Hoàng thượng và Thái tử, cô cảm nhận được rõ: bọn con trai mà ghen tức về sức mạnh trong công việc thì đúng là chẳng kiêng nể ai. Bảo sao Thanh Hằng hồi xưa bị bắt nạt. Tiếp đến là trưa về vương phủ ăn nghỉ, rồi tập võ, tập thiền.

Cuộc sống như thế trôi qua cũng vui vẻ, chỉ có thi thoảng khi bọn họ ăn cơm với người khác, Gia Huy theo thói quen gắp thức ăn cho cô, mọi người xung quanh dường như bị nghẹn. Hay như những lúc đi chợ đêm mua sắm, chỉ cần Hân nhìn thấy thứ gì hay ho là ngẩng lên nhìn Gia Huy, hắn hiểu ý rút túi tiền ra mua cho cô. Cô vẫn luôn nghĩ: Là sếp thì mua đồ cho nhân viên thì đúng rồi.

Cho tới hôm qua gặp Thanh Hằng và bây giờ trở về thấy Gia Huy đứng chờ mình, hình như có gì đó không đúng…

Cô luôn được tự ý hành đồng mà không bị trách phạt.

Là do Lê Thắng coi cô như em gái, còn Gia Huy coi cô là em gái của người quen nên quan tâm cô sao?

Nhưng hình như chẳng ai nghĩ như vậy, tới lúc này cô cũng cảm thấy sai sai rồi…

“Vương gia,” Ngọc Hân đi nửa đường thì quay lại nhìn cậu, mà khi cô quay lại thì thấy Gia Huy vẫn đang đứng phía sau mình.

“Có chuyện gì?”

“Người thích ta sao?”

Gia Huy có hơi bất ngờ, hắn nín thở và tránh ánh mắt cô. Ngọc Hân cũng chờ xem hắn sẽ từ chối thế nào. Nhưng Gia Huy lại ngẩng lên:

“Cuối cùng ngươi cũng nhận ra rồi sao?”

Bạn đang đọc Tôi Xuyên Vào Truyện Đã Đọc Nhưng Crush Lại Hóa Gay!!! sáng tác bởi Rima12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rima12
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.