Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về kinh thành

Tiểu thuyết gốc · 2905 chữ

Sau vụ ầm ỹ ở chùa, Tể tướng bị đưa vào tầm ngắm của Hoàng thượng. Mà hôm đó Thái tử đưa Hoàng thượng tới tận nơi điều tra giấy tờ sổ sách tham nhũng của Tể tướng, khiến ông ta càng ghi hận Tư Đồ quan đang có ý lật đổ mình. Ngọc Hùng biết tiến biết lùi, để việc xử trí Tể tướng cho cha và ông ngoại tự bàn luận với nhau. Hoàng thượng muốn để Tể tướng làm đối trọng với Tư Đồ, nhưng Tư Đồ quan vừa mới phục chức đã nôn nóng muốn hạ bệ Tể tướng rồi. Thế nên để tránh rắc rối, Ngọc Hùng không can dự vào mà lẻn ra ngoài đi gặp Thanh Hằng.

“Thanh Hằng nó ốm, không tiếp ai cả. Hơn nữa giờ quán của ta cũng không dám tiếp người.” Dung mama tiễn khách ở ngay cửa, không cho hắn đi vào kỹ viện.

“Vậy nàng ấy ốm ra sao? Đang ở đâu? Ta tới nhà riêng mua cho nàng ấy mà không thấy.”

“Đó là việc riêng của quán ta, mời Thái tử về cho” Dung mama mắng lại “Ngài địa vị cao quý ở chỗ này không thích hợp đâu. Mời ngài về!”

Thấy Ngọc Hùng thường xuyên tìm đến, còn cho người tới theo dõi kỹ viện, Dung mama đành gửi thư thông báo tình hình cho Lê Thắng ở miền nam. Lúc này cậu và Minh Quang đang đi xuống miền nam để điều tra vụ “Thổ phỉ ám sát Thái úy”. Minh Quang - cũng như Gia Huy - hoàn toàn không đồng ý việc cậu cho người đi ám sát. Nhưng làm cũng làm rồi, Ngọc Hân đang bị cấm túc ở Thuận Châu, Lê Thắng thì vẫn không nghĩ mình sai, vừa giận dỗi vừa giữ khoảng cách với hắn. Minh Quang đau đầu đành dính lấy Lê Thắng như sam, nhưng không dám nói nhiều lải nhải làm cậu bực thêm.

“Kinh thành gửi thư đến ạ.” Anh Thành Trung - Thái úy mới được bổ nhiệm lên thay - cung kính mang thư vào phòng cho hai người kia.

Nhưng giữa Minh Quang và Lê Thắng, Thái úy lại đưa thư cho Lê Thắng thiếu gia nhà họ. Minh Quang chợt nhớ đến vụ cãi nhau ở Thuận Châu: Ngọc Hân nói nó là người của Lê Thắng. Có lẽ bọn trẻ mồ côi đều nghĩ vậy: Chúng là người của Lê Thắng hoặc của Lê Thụy Du đại nhân, không phải là người của cậu.

“Ở kinh thành có việc gì quan trọng không ạ?”

Thành Trung thấy mặt cậu trở nên khó coi thì hỏi, anh ở biên giới làm nhiệm vụ nhưng thực tế lại rất thích sống ở kinh thành, thích được hỏi han đàn em nhỏ ở nhà hơn là ra trận lập công. Có lẽ vì tình cách không tranh đấu đó nên Thái úy cũ mới thích anh, cất nhắc anh lên làm cánh tay phải của mình. Xui xẻo thế nào mà giờ anh làm Thái úy luôn rồi, khỏi về kinh!

“Thanh Hằng phản bội chúng ta.” Lê Thắng đưa thư cho anh đọc rồi nhìn lên Minh Quang “Con bé hợp tác với Ngọc Hùng sẽ lấy thông tin của Tể tướng mang về. Nhưng phút cuối nó lại đưa thông tin cho Ngọc Hùng.”

Thành Trung đọc thư thì thở dài, con bé Thanh Hằng này anh có từng gặp qua hồi 2 năm trước khi vào quân ngũ. Ngoan ngoãn, không thể hiện cảm xúc nhưng rất nghe lời - giống như anh vậy. Thế mà nó lại chọn giúp Thái tử? Bị tình yêu mê hoặc chăng?

“Thế ý của Dung mama là làm sao?” Minh Quang hỏi cậu.

“Bà ấy nói Ngọc Hùng cứ đến kỹ viện tìm Thanh Hằng, còn con bé đang bị phạt ở cơ sở. Hiện tại Ngọc Hùng còn cho người theo dõi họ nữa.”

“Trong thư nói Ngọc Hùng biết con bé có cốt khí phượng hoàng rồi.”

“Có lẽ chúng ta nên về xem thế nào.” Lê Thắng nhìn Thành Trung “Cần phải bắt bọn thổ phỉ trước đã.”

Thổ phỉ ám sát Thái úy cũ thì đương nhiên là không tìm được, nhưng thổ phỉ là dân nghèo cướp đồ ăn của thương lái thì vẫn có. Thành Trung gật đầu với cậu rồi đi lo liệu tìm thông tin và tuyến đường, giờ cướp xe hàng của thổ phỉ rồi báo lại với Lê Thắng để đi vây bắt.

Trong lúc bọn họ ăn tối để chuẩn bị đi vây bắt, chỉ có Minh Quang và Thành Trung đến trước, Lê Thắng còn chưa chuẩn bị xong. Minh Quang thấy anh để riêng một chén canh không cay cho Lê Thắng.

“Các ngươi chăm sóc Lê Thắng ân cần nhỉ?” Minh Quang buột miệng hỏi.

“Các ngươi?” Thành Trung nhìn lên hắn.

“Ngươi này, Ngọc Hân này, chắc ở chỗ ngươi ai cũng quý Lê Thắng đúng không?”

“À…” Thành Trung cười “Người khác thì thần không biết. Nhưng với thần thì Lê Thắng thiếu gia rất đáng quý. Thần rất quý ngài ấy.”

Cái kiểu quý này?... Minh Quang quan sát anh - Sao trông quen thế nhỉ?

“Ngươi thích cậu ấy sao?”

Thành Trung bị hỏi thì hơi giật mình, cậu quay ra nhìn anh:

“Rõ ràng vậy sao?” Anh cười.

Cười cái gì chứ? Minh Quang nhìn mà phát bực: Hết trai đến gái đều thích Lê Thắng của hắn!

“Ngài cũng vậy mà.” Thành Trung nói “Nhìn ngài cứ để ý tới thiếu gia là biết ngay.”

Phải rồi, ai cũng biết hắn thích cậu, chỉ có cậu là không cảm nhận được.

“Hai người chưa ăn sao?” Lê Thắng vội vã đi vào, cậu mải viết thư hồi âm cho Dung mama nên chuẩn bị hơi lâu.

“Đang chờ ngươi đấy.” Minh Quang nói.

“Ăn trước đi chứ rồi còn đi luôn.” Lê Thắng ngồi ngay vào bàn ăn. Cậu thấy có sẵn bát canh để ở đó thì cầm lên húp trước.

“Ăn từ từ thôi, ta gắp cho ngươi ăn cho tiện.” Minh Quang cầm đũa lên bắt đầu gắp các món ăn hắn chọn trên bàn vào bát cho cậu.

Đều là các món mà Lê Thắng thích và ăn được, nên cậu không phản đối mà cứ thế ăn. Sau khi gắp đồ ăn cho cậu xong, Minh Quang mới cầm bát mình lên ăn các món giống vậy. Thành Trung ngồi đối diện quan sát thì bật cười: Thể hiện cái gì chứ, ghét thật đấy!

Lê Thắng cũng không phải đứa ngốc mà không biết Minh Quang có thái độ gì với mình. Chỉ là cậu nghĩ hắn cùng lắm cũng như Ngọc Hân và mấy người khác ở tổ chức, quý cậu, thích cậu nhưng chẳng làm gì được cậu mà thôi. Cùng lắm thì có Ngọc Hân quấn lấy cậu như cái đuôi nhỏ, cũng được cậu coi như em gái. Minh Quang thì khá đấy: dám hôn cậu. Khiến cậu có chút đề phòng rằng tên điên này cái gì cũng dám làm. Dễ là hắn sẽ đè cậu ra lắm.

Nhưng Minh Quang dù sao cũng là Tam vương gia, có đè cậu ra ôm lúc ngủ chứ cũng không làm gì khác. Ở trước mặt người khác dù nắm tay nắm chân hay đỡ eo cậu cũng nhanh chóng buông ra. Dần dà khiến Lê Thắng quen luôn với những đụng chạm này rồi. Chỉ là khi nghĩ lại thì cảm giác như mình bị thiệt vậy.

Giống như lúc này đây: Họ nấp vào cánh rừng để mai phục quân thổ phỉ, Lê Thắng đi trước để che chắn cho Minh Quang, nhưng hắn lại đặt nhẹ tay lên eo sau của cậu. Hắn nghĩ do trời tối thì sẽ không ai chú ý chắc? Hay cho rằng cậu sẽ bất cẩn trượt chân thì có hắn đỡ?

Trái với sự phòng bị của họ, đám thổ phỉ kia chỉ là dân nghèo, không có tổ chức nào trà trộn vào cả. Minh Quang đứng ra đưa hình phạt cho họ, nhưng cũng tiếp tế thêm lương thực cứu trợ để người dân không làm phản nữa. Sau khi lo liệu nhanh ở miền Nam, cả hai quay trở về kinh thành, tiện thể đưa theo Công bộ đại nhân về kinh thăm Hiền phi.

“Ngươi cố lên, mấy tháng nữa là về kinh thành rồi.” Lê Thắng khuyên nhủ Ngọc Hân khi tạm dừng ở Thuận Châu.

“Về kinh thành thì người định làm gì Thanh Hằng?”

Đây là lần đầu cô không làm nũng thả thính với hắn mà là lo lắng cho người bạn phương xa.

“Chắc là Dung mama đã phạt một trận rồi.” Lê Thắng thở dài.

Nuôi được một đứa ám vệ giỏi thì nó bỏ mình theo trai, chẳng khác gì nuôi gà lớn rồi bị nhà hàng xóm thịt mất. Biết trước vậy thì đã ăn trước cho xong.

“Ngài không định… trừ khử cô ấy chứ?” Ngọc Hân hỏi.

“Vậy ngươi nghĩ nó còn đáng tin nữa không? Nếu vào trận chiến đối đầu với Ngọc Hùng, nó chọn hắn ta rồi quay sang phản bội chúng ta thì sao?”

“Thanh Hằng sẽ không như vậy đâu.”

“Nó đã làm rồi đấy!”

Ngọc Hân còn đang muốn xin xỏ cho Thanh Hằng thì thấy Minh Quang đang đứng tựa cây ở đằng xa quan sát họ. Hắn thấy cô bị mắng thì vẻ mặt vui lên một chút, mắng sáng rõ.

Tất cả là tại cái tên này! Ngọc Hân nổi điên: đáng ra hắn phải thích Thanh Hằng rồi ở lại kinh thành xây dựng tình cảm với cô ấy chứ không phải bám theo Lê Thắng như thế này. Như vậy Thanh Hằng sẽ không thân cận và chuyển sang thích Ngọc Hùng! Cốt truyện nát bét đã đành, mà mục tiêu cưới Lê Thắng của cô coi như hỏng hết.

“Ta đi đây, lên đường sớm kẻo tối muộn mới tới nơi.”

“Người không ngủ lại Thuận Châu sao?” Ngọc Hân còn tưởng sẽ ăn tối được với cậu.

“Về sớm thôi, Dung mama bị Ngọc Hùng theo dõi sát sao đang tức phát điên nên trong thư nhấn mạnh ta phải về sớm.”

Ngọc Hân cùng Gia Huy đi ra cổng tiễn Lê Thắng và Minh Quang, Lê Thắng lên xe ngựa trước, Minh Quang đỡ eo cậu rồi cũng bước lên. Trước khi đi còn không quên quay lại cười nhếch mép với Ngọc Hân.

“Ôi cái thằng cha này!!!” Hân buột mồm mắng không thèm quan tâm thân phận. Nhưng xe ngựa trước mắt đã rời đi.

“Có con nhóc con mà cũng trêu nó nữa!” Lê Thắng thở dài.

“Cho nó biết là ta không từ bỏ ngươi đâu.”

Lê Thắng đảo mắt, rồi mới phát hiện ra trong xe còn có Công bộ đại nhân đang ngồi đây. Ông già nhìn qua đánh giá tình tình: Lê Thắng ngồi đối diện ông, còn Minh Quang điện hạ ngồi ở giữa với ghế to nhất, thoải mái nhất - nhưng lại đang dán sang bên người vị đội trưởng cấm thành kia. Xem ra tin đồn họ thân thiết là thật. Một người là cháu ruột của Tư Mã quan, một người được coi như cháu nuôi, thân thiết cũng đúng thôi.

Dù rằng Công bộ rất “hiểu” sự thân thiết của “hai anh em” họ, nhưng Lê Thắng vẫn giữ khoảng cách và lườm Minh Quang, ra hiệu cho hắn tách tách ra. Nhưng Minh Quang vẫn mặc kệ mà dán lấy cậu xong hỏi:

“Về kinh thành đợt này là gần Tết, ngươi qua phủ của ta nhé? Ta cũng muốn qua chỗ ngươi nhưng sợ Lê đại nhân không thích.”

“Ngài phải vào cung chúc Tết Hoàng thượng và nương nương chứ.”

“Cũng chỉ một ngày chứ mấy, mùng hai thì ngươi qua phủ của ta đi.”

“Để thần xem ở nhà có việc gì không đã.”

“Có việc thì cũng không thể bận cả tuần Tết được. Còn Công bộ đại nhân, lần này về được gặp Hiền phi rồi.” Minh Quang quay sang nhìn Công bộ.

“Cũng không biết nương nương có được xuất cung không nữa…” Công bộ đại nhân nói.

Cứ như thế họ vừa đi xe vừa nói chuyện với nhau, tới 3 ngày sau là về kinh thành. Lúc này Minh Quang vào cung thăm hỏi Hoàng thượng thì mới biết chuyện: Quý phi mang thai. Thật đúng là kỳ lạ: Lúc anh trai đang làm quan Tư khấu quyền cao chức trọng thì mãi không có con. Giờ anh trai bị cách chức về quê, cô ấy lại có thai? Đây là Hoàng thượng muốn củng cố địa vị của cô ấy ở hậu cung nên mới để cô ấy có thai, hay là đang muốn lót đường cho Tư Khấu quay về kinh thành?

Còn Lê Thắng quay trở về cơ sở, việc đầu tiên chính là thả Thanh Hằng ra.

“Ngươi đi đi.”

Cậu để một số tiền lớn lên bàn cùng giấy tờ thân phận của cô. Coi như cô là trẻ mồ côi, có cha mẹ làm nghề thầy thuốc ở tỉnh xa, bị họ hàng bán đi. Xuất thân rất rõ ràng.

“Người như thế này là có ý gì?” Thanh Hằng nhìn chỗ tiền và giấy tờ thì hỏi lại.

“Ta không thể sử dụng kẻ phản bội.” Lê Thắng nói “Dù ngươi có cốt khí phượng hoàng mạnh đến đâu, nhưng không trung thành thì cũng chẳng cần thiết nữa. Đáng ra ta muốn loại bỏ ngươi, nhưng Hân nó cầu xin ta. Thế nên ta sẽ để ngươi đi. Muốn đi đâu thì đi, làm ám vệ của Ngọc Hùng cũng được.”

Cảm giác bị vứt bỏ thế này đúng là khó chịu, nhất là khi họ không trừng phạt cô mà còn cho cô cơ hội trở thành kẻ phản bội thật sự. Dù mục đích của cô có là gì thì cũng là làm trái ý họ.

“Ta chỉ muốn xem Tể tướng có bị hạ bệ không, bởi chúng ta đã thất bại quá nhiều…”

“Vậy sao ngươi không nói trước kế hoạch này với Dung mama?”

Thanh Hằng bị chặn họng, Lê Thắng tiếp tục:

“Ngươi cũng cho rằng Dung mama sẽ phản đối, thế nên ngươi tự làm theo ý mình. Vậy sau này ai biết được không sẽ không tự ý hành động lần nữa?”

Thấy Thanh Hằng không nói được gì, Lê Thắng phất tay đuổi cô:

“Đi đi, lần sau gặp lại, nếu chúng ta ở 2 chiến tuyến thì ta sẽ không nương tay đâu.”

Thanh Hằng cúi đầu cầm tiền và giấy tờ đi, nhưng cô vừa ra đến cửa thì Lê Thắng đã nói:

“Nhưng ngươi hãy tự nghĩ xem liệu Ngọc Hùng có tin tưởng ngươi không, hay vừa dùng ngươi vừa đề phòng ngươi sẽ phản bội hắn như phản bội bọn ta?”

“Ta tự lo liệu được.”

Có không được thì cũng phải nói cứng thôi. Nhưng Thanh Hằng không quay trở về căn nhà Ngọc Hùng cho, cô quay về kỹ viện gặp Dung mama. Bà vẫn cho cô vào phòng, nhưng quay ngang không thèm nhìn thẳng mặt cô.

“Ngươi được tự do rồi, còn ở đây làm gì?”

“Con muốn làm kỹ nữ ở đây.”

Dung mama nghiêng đầu:

“Làm kỹ nữ thật á hả? Chứ chỗ bọn ta không có loại ám vệ như vậy.”

“Ngọc Hùng vẫn không biết con làm cho tổ chức nào. Hắn cũng không biết con đã bị đuổi. Thế nên cứ để hắn lợi dụng con, gặp con ở đây đi. Sau đó mọi người đều có thể biết được kế hoạch của hắn.”

Dung mama vẫn không thèm nói gì, biết kế hoạch của hắn thì sao chứ? Vẫn không lấy được tài liệu.

“Con sai rồi.” Thanh Hằng cúi đầu xin lỗi “Con không nên tự ý hành động.”

Nó vẫn tin tưởng Ngọc Hùng… Dung mama nén tiếng thở dài.

“Ngươi ra khỏi tổ chức rồi, giờ ngươi đi đâu làm gì bọn ta không quan tâm nữa. Muốn ở đây thì bọn ta sẽ thu tiền ăn ở của ngươi. Chúng ta tự hành động, không cần ngươi phải báo cáo. Ai biết ngươi có cùng hắn bẫy chúng ta không?”

Thanh Hằng khẽ thở ra, cũng may là Dung mama vẫn cho cô ở lại đây. Cô cũng đâu muốn đi theo Ngọc Hùng chứ, chỉ là muốn sự tình tiến triển tốt hơn thôi.

Lê Thắng cũng thông báo cho Tả thị lang biết rằng Thanh Hằng đã phản bội, cậu sẽ để cô đi. Dù cậu tin tưởng cô sẽ không bán đứng tổ chức, nhưng để dùng lại người như thế thì không được. Lê đại nhân cũng để cho cậu tự quyết định về đám ám vệ. Nhưng có điều Lê Thắng vẫn chưa nói cho ông biết: Minh Quang không muốn lên ngôi vua.

Nếu để cha nuôi biết đứa trẻ mà ông đang cố gắng đưa lên ngai vàng lại không muốn làm vua mà chỉ muốn làm vương gia trấn thủ biên giới, chắc ông ấy sẽ tức chết mất!

Bạn đang đọc Tôi Xuyên Vào Truyện Đã Đọc Nhưng Crush Lại Hóa Gay!!! sáng tác bởi Rima12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rima12
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.