Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 983 chữ

Tiểu Phó càng nghĩ càng cảm thấy sự im lặng của Minh Khinh Khinh là một loại khiển trách.

Hắn rút kinh nghiệm xương máu từ các lần trước, nhanh chóng dọn dẹp đống lộn xộn trên bàn, tỏ ý muốn xin lỗi để Minh Khinh Khinh không đuổi hắn ra ngoài. Nghĩ đến đó, hắn nhanh chóng dịch chuyển tới túi rác, kéo nó đến cạnh bàn đá cẩm thạch.

Ở F. Clafflin, không có thứ gọi là túi đựng rác bởi vì mọi thứ đều là hữu cơ, có thể bị phân hủy ngay lập tức bằng cách nhấn nút nếu không cần thiết. Tuy nhiên, Tiểu Phó cho rằng ở điểm này, những chiếc túi đựng rác do con người trên Trái đất làm ra tiện lợi hơn, những thứ được đổ vào túi đựng rác cũng có thể nuôi sống nhiều con mèo, chó và chim không có nơi ở trong mùa đông lạnh giá.

Tiểu Phó dịch chuyển cực nhanh.

Minh Khinh Khinh không có phản ứng gì, hắn đã bưng một đĩa rau củ vàng xanh tím trực tiếp đổ vào túi đựng rác.

Minh Khinh Khinh hơi ngạc nhiên: "Sao anh lại đổ đi?"

Tiểu Phó dừng lại, ngẩng đầu lên, bối rối nhìn cô.

Khuôn mặt hắn trắng bệch, ánh mắt đầy ảo não vì đã làm điều sai trái.

Minh Khinh Khinh liếc nhìn túi rác, tiếc nuối nói: "Tôi còn định sẽ nếm thử một chút."

Tất nhiên, món ăn này có vẻ không ngon lắm. Vàng vàng, tím tím dường như là sự kết hợp của cánh hoa hướng dương và Iodophor (*), còn nguyên liệu ban đầu thì hoàn toàn không thấy.

(*) Iodophor là dung dịch sát trùng dùng trong các nhà máy chế biến thực phẩm, vệ sinh dụng cụ trong chăn nuôi

Minh Khinh Khinh luôn sống một mình, cô nấu ăn rất giỏi. Với kinh nghiệm dày dặn của mình, cô miễn cưỡng có thể nhìn thấy loại màu tím kia giống cà tím, còn loại màu vàng thì hoàn toàn chưa từng nhìn thấy.

Loại có màu và mùi kỳ dị thế này, nói là món ăn từ những nguyên liệu tồi tệ cũng không có gì quá đáng.

Minh Khinh Khinh trong lòng vạn phần từ chối đĩa đồ ăn này.

Cô sở dĩ nói như vậy vì nhìn thấy zombie nhỏ đang rất lo lắng.

Minh Khinh Khinh nhìn vào mắt tiểu "zombie", trịnh trọng nói: "Cảm ơn anh, Đản Đản tiên sinh."

Tiểu Phó ngẩn người.

Qua một lúc hắn mới phản ứng, thân hình giật giật.

Hắn nâng cánh tay cứng ngắc của mình lên gãi đầu một cách ngượng ngùng.

Minh Khinh Khinh nói lời cảm ơn với hắn, lại còn đặt cho hắn một cái tên mới.

Vậy là hắn không làm sai, đúng không?

Đôi mắt xanh xám của Tiểu Phó cuối cùng cũng từ từ sáng trở lại.

Ngọn lửa lại lóe lên trong mắt hắn, "bang" một tiếng.

Hắn vẫn có chút xấu hổ, vành tai lại đỏ lên.

Thói quen trên Trái đất khác xa với trên F. Clafflin, Tiểu Phó luôn thận trọng vì sợ hành động của mình sẽ khiến Minh Khinh Khinh cảm thấy khó chịu. Nhưng có vẻ như Minh Khinh Khinh vừa rồi im lặng chỉ là vì bất ngờ, không phải vì tức giận.

Tiểu Phó thở phào nhẹ nhõm.

Đứng trước một cậu bé "zombie" như vậy, Minh Khinh Khinh đột nhiên có ý muốn muốn xoa đầu hắn như ôn nhu xoa đầu một chú cún nhỏ.

Phải biết là mấy ngày trước hắn còn chưa xuất hiện trước mặt cô, qua camera giám sát cô đã nhìn thấy bóng lưng hắn, cô kinh hãi đến mức toàn thân nổi da gà, gặp ác mộng suốt hai đêm liền.

Kết quả-

Lại là như này?

Tiểu "zombie" ngoan ngoãn của cô chỉ bằng một cú đấm đã đánh ngã hai người.

Chỉ có điều vừa nghĩ tới, Minh Khinh Khinh rõ ràng biết tính cách hắn rất tốt nhưng sự sợ hãi trong khoảng thời gian khủng khiếp đó vẫn không thể che đậy được.

Minh Khinh Khinh bước đến cạnh bàn ăn, ngồi xuống, hỏi Tiểu Phó một câu mà cô luôn tò mò: "Giống loài này của anh, chỉ có duy nhất mình anh thôi hả? Hay là có cả một bộ tộc?"

Tiểu Phó không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi mang tính chất lựa chọn này.

Minh Khinh Khinh hỏi lại lần nữa: "Anh chỉ có một mình thôi à?"

Tiểu Phó lắc đầu như một chiếc lục lạc.

Mặc dù không có nhiều người như ở trên Trái đất nhưng F. Clafflin có tổng cộng hàng chục nghìn người, hắn không phải là người duy nhất. Tuy nhiên, hầu hết thường dân không có huyết thống và khả năng vượt trội, chỉ có người trong hoàng thất mới có một số năng lực bẩm sinh.

Minh Khinh Khinh hỏi: "Có nghĩa là có rất nhiều, rất nhiều người khác như anh?"

Tiểu Phó thành công phát ra một tiếng "en".

Minh Khinh Khinh hít một hơi lạnh.

Nhiều người như vậy không phải là con người?

Điều gì sẽ xảy ra nếu bọn họ đoàn kết để tấn công loài người? Những người không phải con người khác đang trốn ở đâu? Bản tin lúc trước có đề cập đến Lăng Huyện, đó là hang ổ của họ sao?

Cũng không biết có phải do cô may mắn hay không khi đã gặp được một trong số họ? Nhỡ đâu thiếu niên người không phải người mà cô gặp lại có tính tình hống hách kiêu ngạo, hành động đuổi đối phương ra ngoài trước đây của cô đủ để cô bị đối phương đưa dao lên chém xuống thì sao?

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.