Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2165 chữ

Cùng lúc đó, Tiểu Phó đang lẻn vào thư viện, hắn định tải một vài file âm thanh luyện nói tiếng Trung vào một máy Mp3 bị vứt bỏ, dự định sau khi tải xong trở về hang động sau núi luyện tập.

Nếu không hắn sẽ không biết nói, giống một người câm điếc, sẽ chỉ biết để người khác chê cười.

Người quản lý đã sớm tan ca, đêm khuya thư viện rất yên tĩnh.

Tiểu Phó đóng băng thời gian rồi đem mấy chiếc camera chuyển đi, sau đó đứng trước máy tính. Hắn có tật giật mình nên không dám chạm nhiều vào bàn ghế.

Sau khi học xong Baidu, nhiều thứ trở nên rất đơn giản. Tiểu Phó mò mẫm đến hơn nửa đêm, cuối cùng cũng học được cách tải và sạc pin.

Hắn di chuyển chân, khoanh chân ngồi xuống sàn, ngẩn ngơ nhìn màn hình máy tính trắng xóa, uể oải giống như bị ốm.

Nhưng mà chứng bệnh cảm cúm này chỉ có người trái đất yếu ớt mới bị mắc, người hành tinh F. Clafflin làm sao mà bị được?

Thế nhưng giờ phút này hắn lại thẫn thờ, trong lòng trống rỗng, giống như một linh hồn lang thang không mục đích, tra Baidu, đúng là triệu chứng của cảm cúm.

Ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ, bóng dáng cô đơn của thiếu niên trải dài trên sàn nhà.

"Hắt xì" Tiểu Phó học con người hắt xì một cái nhưng hắn phát hiện mũi mình không ngứa, cổ cũng không khô, mặc dù cố gắng hắt xì cũng chỉ là bắt chước.

Tất cả thể chất của cơ thể hắn đều bình thường, điều duy nhất bất thường là trái tim và cảm xúc.

*

Chúng ta không biết người ở hành tinh F. Clafflin điều tiết cảm xúc như thế nào. Chúng ta chỉ biết rằng con người là một loài động vật trong việc tự điều chỉnh cảm xúc, linh hoạt về mặt cảm xúc và có khả năng sinh tồn cao.

Đặc biệt là những người như Minh Khinh Khinh.

Cô tập thể hình, xem kịch bản, tích cực chuẩn bị cho việc tham gia đoàn làm phim, thời gian vài ngày trôi qua rất nhanh.

Giày cao gót, khối rubik, chiếc hộp màu xanh, viên thuốc màu trắng cô đặt trong một cái hộp, đặt tạm vào chiếc thùng trong căn phòng phát hiện ra tiểu zombie.

Cô khóa cửa lại, sau đó liền không suy nghĩ đến chuyện này nữa, tốc độ sinh hoạt bình thường khôi phục nhanh hơn người khác.

Hai ngày sau tại buổi lễ khởi quay, Minh Khinh Khinh chính thức gia nhập đoàn làm phim.

Âu Dương Hạo đóng vai nam chính, diễn viên trung niên trước kia đã từng tham gia Vương Thanh Tùng đóng vai cha cô, còn một vài diễn viên phụ đều là nghệ sĩ của công ty cô, phải gọi cô là sư tỷ, cả đoàn làm phim đều là người quen.

Tính tình của Tưởng Đào không tốt nhưng đối với diễn viên đang nổi như cô cũng phải kính trọng ba phần.

Do đó tất cả mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, giống như đổi chỗ ngồi làm công ở văn phòng, không có khó khăn và chuyện ngoài ý muốn gì.

Chỉ có nữ phụ số 3 Khương Nghiên sắc mặt điếc không sợ súng nhìn cô.

Khương Nghiên tên thật là Tưởng Diễm, năm ngoái vừa trở về từ Hàn Quốc, xuất thân là ca sĩ, là một người mới trong lĩnh vực đóng phim. Tuy nhiên vì độ nổi tiếng cao, công ty giải trí đã cung cấp rất nhiều tài nguyên để giành thế thượng phong.

Nữ 2 là quyết định nội bộ của nhà đầu tư, nghe nói công ty giải trí Khánh Phong muốn tranh giành vai nữ chính cho Khương Nghiên thế nhưng kịch bản lại bị Minh Khinh Khinh cắt ngang vì thế Khương Nghiên chỉ có thể ủy khuất đóng nữ phụ số 3. Bây giờ khoảng cách giữa cô ta và Minh Khinh Khinh càng lớn hơn.

Tất nhiên, đây chỉ là những lời bàn tán, không thể kết luận được thật giả.

Chuyện có thể khẳng định duy nhất là, năm ngoái Khương Nghiên từng theo đuổi Âu Dương Hạo, hai người suýt chút nữa đã kết hôn mà trong đoàn mọi người đều biết Âu Dương Hạo đang theo đuổi Minh Khinh Khinh.

Đây mới là nguyên nhân chính cô ta không có thiện cảm gì với cô.

Minh Khinh Khinh nhìn có vẻ là người dễ nói chuyện, đối với mọi chuyện đều không quan tâm nhưng không có nghĩa là tính tình của cô tốt.

Khương Nghiên hai lần liên tục cướp mất thợ trang điểm, yêu cầu thay đổi cách trang điểm cho nữ phụ số 3 đẹp hơn. Thậm chí còn chạy đến chỗ đạo diễn Tưởng, bề ngoài là để thảo luận kịch bản, thực ra là ngầm yêu cầu thêm cảnh diễn.

Minh Khinh Khinh vứt kịch bản qua một bên, lái xe đi.

Vốn dĩ Âu Dương Hạo muốn nhận phần công lao này, đi khuyên nhủ Khương Nghiên, kết quả Minh Khinh Khinh bên kia đã trực tiếp giận dỗi.

Trong hai lần đầu tiên, đạo diễn Tưởng đồng ý thêm cảnh diễn cho Khương Nghiên. Cảnh thêm đều là những cảnh nhạt nhòa cùng một số cảnh làm trò, không quan trọng ở hồ nước, ông nghĩ Minh Khinh Khinh sẽ không quan tâm loại chuyện này.

Lúc này Minh Khinh Khinh nói không làm là không làm, trực tiếp bỏ của chạy lấy người, mặt mày lạnh lùng đáng sợ khiến cả đoàn làm phim luống cuống.

Dựa theo quy định của hợp đồng, một người giàu có như Minh Khinh Khinh cũng không có khả năng bồi thường.

Huống chi là đoàn làm phim vi phạm hợp đồng trước, nếu thật sự muốn tính toán thì còn không biết ai phải bồi thường cho ai đâu.

Toàn bộ đoàn làm phim vứt bỏ Khương Nghiên, một bên đi tìm Kim tỷ bàn bạc, một bên đi tận tình khuyên bảo Minh Khinh Khinh quay trở về.

Chờ Minh Khinh Khinh nghỉ ngơi hai ngày sau đó quay trở lại, nhà sản xuất và đạo diễn đã đem tất cả cảnh dư thừa của Khương Nghiên xóa sạch.

Một cảnh cũng không còn.

Khương Nghiên tìm mọi cách quấy rầy lâu như vậy, mùa đông còn phải xuống nước quay phim, toàn bộ đều bị hủy bỏ khiến cô ta tức giận đến phát run.

Chuyện này liền giải quyết như vậy.

Nói chung là thuận lợi. Nhưng những xích mích nhỏ, một số hành động ngấm ngầm, châm chọc và "giở trò hãm hại" vẫn khiến cho Minh Khinh Khinh cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng dù sao đây cũng là công việc, mà hễ là công việc thì làm sao có thể thoải mái được.

Điều này so với hai năm mới xuất đạo, đoàn làm phim không quan tâm đến người mới thì giờ đã tốt hơn nhiều rồi.

"Chuyện đó chưa được giải quyết à, sao mặt mũi vẫn còn lạnh lùng như vậy?"

Mấy ngày nay Tiểu Trình về nhà mừng năm mới, Tiểu Chu mới từ quê lên qua thay anh ta lái xe đưa Minh Khinh Khinh về nhà.

Anh liếc nhìn Minh Khinh Khinh qua gương chiếu hậu.

Trừ khi phải bay đi thành phố khác để quay ngoại cảnh, nếu không phần lớn thời gian Minh Khinh Khinh sẽ trở về nhà của mình thay vì ở trong khách sạn.

Thứ nhất bởi vì cô còn có một con mèo ở nhà, thứ hai là vì đã quen giường, ở trong khách sạn sẽ ngủ không ngon. Minh Khinh Khinh nhìn chằm chằm vào tin nhắn trong di động, trên màn hình hiện liên tục hơn mười tin nhắn, cô cau mày, nói:"Anh rẽ trái vào đường Triệu Phong phía trước, đưa em đi..."

"Anh nói Khương Nghiên, cô ta? Còn không đến mức-"

Còn chưa dứt lời, có một cuộc gọi đến.

Minh Khinh Khinh nhìn chằm chằm vào điện thoại, hồi lâu không nhấc máy.

Sau một lúc, màn hình cuối cùng cũng tắt.

Minh Khinh Khinh vừa định thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên không dừng lại trong vài giây, điện thoại lại vang lên.

Tiếng chuông điện thoại nối tiếp nhau vang lên, điên cuồng giống như tiếng gọi đoạt mệnh.

Vẻ mặt của Minh Khinh Khinh bỗng chốc trở nên bực bội.

Lông mày Tiểu Chu nhướn lên, trong lòng thầm nói là ai có thể khiến cho Minh Khinh Khinh lộ ra vẻ mặt như lâm đại địch như vậy.

Kết quả nhìn thoáng qua màn hình điện thoại thấy người gọi là "Minh Chinh Trình".

"Cha em à?"

Tiểu Chu vừa hỏi, Minh Khinh Khinh ở ghế phụ đã không chịu nổi tiếng chuông điện thoại, tắt điện thoại.

"Đã xảy ra chuyện gì thế?" Tiểu Chu là người thân cận nhất với Minh Khinh Khinh, không khỏi quan tâm vài câu.

Anh ta nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ phía trước, tranh thủ đèn đỏ, vừa định lái xe vào làn đường chờ, dừng lại một chút. Liền nghe Minh Khinh Khinh nói: "Đừng dừng, cứ lái xe đi."

Tiểu Chu nghiêng đầu nhìn về phía Minh Khinh Khinh.

Minh Khinh Khinh nói: "Là cha em."

"Ông ấy tới tìm em làm gì? Đã về nước rồi à? Anh nhớ rõ mười năm trước sau khi cha mẹ em ly hôn đã để lại cho em một số tiền, các người liền không có liên lạc gì nữa cơ mà."

"Cuối năm ngoái đã mang theo toàn bộ người nhà của ông ta quay về nước. Không biết lấy từ đâu ra số điện thoại của em, nói là sắp hết năm rồi còn chưa được cùng em ăn bữa cơm nào, nghĩ muốn tụ tập một chút."

Trong lòng Minh Khinh Khinh như dòng nước gợn sóng nhưng biểu tình lại vô cùng bình tĩnh: "Anh cảm thấy ông ta tới tìm em vì lí do gì? Em chưa nói với anh là em có một đứa em gái cùng cha khác mẹ, năm nay mười sáu tuổi, cũng muốn tiến vào giới giải trí sao?"

Bọn họ thấy Minh Khinh Khinh còn trẻ mà tài sản đã hơn trăm triệu, cảm thấy cô không cần tốn sức đã có được những thứ này, vậy thì con gái bảo bối của họ cũng có thể làm được.

"Vậy thì tới tìm em làm gì? Em mẹ nó không phải là giáo viên của trường Nghệ thuật điện ảnh Bắc Kinh sao?" Tiểu Chu suýt chút nữa thì chửi thề: "Thật bực bội, mặt mũi của cha em ở đâu? Nếu anh nhớ không nhầm thì năm đó em đã đem gấp ba lần phí nuôi dưỡng cộng với lãi suất chuyển thẳng vào tài khoản Việt Dương của ông ta."

"Còn việc cô ta muốn tiến vào giới giải trí, vòng luẩn quẩn này dễ tiến vào như vậy sao? Mùa đông em phải ngâm mình trong hồ băng, mùa hè mặc trên người mấy chục cân trang phục diễn, bọn họ đã từng hỏi qua chưa?"

Minh Khinh Khinh tựa đầu trên cửa kính xe, nhìn về dòng xe cộ bên ngoài.

Vừa mới quay xong, trên mặt cô lộ vẻ mệt mỏi hiếm thấy.

Tiểu Chu biết loại chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ.

Nói nhỏ thì là mâu thuẫn gia đình, nếu làm lớn có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của Minh Khinh Khinh.

Dù sao năm đó cha mẹ của Minh Khinh Khinh ly hôn, mỗi người đều cho cô một khoản tiền lớn. Cư dân mạng trên Weibo không biết về những cuộc cãi vã, bạo lực lạnh lùng trong gia đình cô, nhìn vào khoản trợ cấp này sẽ cảm thấy cha cô không nợ cô bất cứ thứ gì.

Mà hiện tại nếu cô từ chối hỗ trợ, báo đáp thì rất dễ dàng bị phóng đại thành máu lạnh vô tình.

Cho dù cô có chứng cứ rằng mình đã trả gấp ba số tiền thì việc xấu trong gia đình bị truyền ra ngoài cũng rất khó coi.

Tiểu Chu hỏi: "Vậy bây giờ em định làm thế nào?"

Minh Khinh Khinh bình tĩnh nói: "Cứ chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất, hôm nào đó anh hãy đến ngân hàng một chuyến, đem thông tin chuyển khoản của em sao chép lại, chuẩn bị dùng bất cứ khi nào. Ngoài ra, em muốn gặp ông ta trước xem rốt cuộc ông ta muốn gì."

"Ông ta? Cha em?" Tiểu Chu hỏi: "Vậy anh vẫn đưa em về nhà hay là..."

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.