Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1375 chữ

Minh Khinh Khinh nhặt tấm thẻ trên mặt đất lên, trên đó vẫn còn vương lại một chút cảm giác lạnh lẽo. Cô nhìn về phía nơi thiếu niên vừa biến mất, ngơ ngẩn một lúc lâu.

Như thể vừa trải qua một giấc mơ, rất lâu sau cô mới định thần lại.

Cô đưa tay nhéo mặt mình, đau quá.

Thiếu niên người ngoài hành tinh quả thật có tồn tại, tất cả đều rất chân thật.

Thực ra Minh Khinh Khinh có chút hối hận vì khi nãy đã đuổi thiếu niên đi.

Về mặt lý trí cô cảm thấy làm vậy là đúng đắn nhất, là cách bảo vệ tốt nhất cho bản thân mình nhưng về mặt tình cảm vẫn nên kiểm điểm vì cô cảm thấy mình làm như vậy rất quá đáng.

Hắn dù sao cũng đã cứu mình, cũng không phải chỉ có một hai lần, mình lại không quan tâm chút nào đến việc hắn có chỗ ở hay không, có thể lấp đầy bụng không, làm thế nào để sinh tồn trong thế giới loài người.

Mặc dù hắn trả lời là có chỗ để đi nhưng Minh Khinh Khinh không phải người trong sáng ngốc nghếch, vừa nhìn cô đã biết hắn nói dối vì xấu hổ.

Hắn căn bản không có chỗ nào để đi.

Nếu hắn có chỗ để đi đã không lén vào nhà mình, không cuộn mình trong cái hộp giống như chú chó - quần áo trên người hắn rất rách nát, tuy rằng sạch sẽ nhưng lại mỏng manh giống như nhặt từ đống rác, còn bị keo dính của mình làm rách một miếng, giày thì đông một chiếc, tây một chiếc. Trong trời đông giá rét rất hay có mưa tuyết như thế này thì ngăn cái lạnh kiểu gì?

Hắn còn chưa nói đến việc, ngoại trừ mình ra, căn bản hắn không quen biết người nào khác.

Hơn nữa tin tức về zombie ở Lăng huyện trước đây, ảnh chụp bóng dáng kia chắc hẳn là hắn.

Loài người đối với người ngoài hành tinh ngoài sợ hãi vẫn chỉ còn sự ghê tởm.

Loại bỏ người ngoài hành tinh là một quy tắc đã ngấm trong gen của loài người. Ngộ nhỡ bị người khác bắt được, kết cục của hắn không chỉ là lò mổ đông mà có thể là một phòng thí nghiệm lạnh như băng.

Khi Minh Khinh Khinh đưa tấm thẻ ngân hàng cho hắn chẳng qua là tự an ủi tâm lý của mình thôi.

Thiếu niên này không phải là người, đến tấm thẻ còn không thể cầm lên được thì làm sao có thể dùng được?

Cho dù là dùng thẻ ngân hàng để rút tiền, hắn sử dụng nó ở đâu?

Siêu thị và khách sạn có tiếp đón một sinh vật không phải con người, không biết là loài gì không?

Chỉ sợ là họ sẽ trực tiếp báo cảnh sát.

Những việc vừa rồi cô làm không phải biết ơn mà giống như dùng tiền đuổi một con chó đi lạc đi mà thôi.

Đuổi đi, trong lòng cô sẽ cảm thấy dễ chịu nhưng thực ra căn bản là cô không cần biết sau đó con chó nhỏ sẽ đi đâu.

Trong lòng Minh Khinh Khinh dâng lên một chút cảm giác áy náy.

Cảm giác áy náy này trào dâng khi ánh mắt của cô nhìn xuống chiếc giày cao gót bị cô đá sang một bên.

Đôi giày cao gót màu bạc lấp lánh những viên pha lê đã bị gãy trên cầu thang giờ lại nguyên vẹn như lúc đầu.

Đôi giày cao gót rõ ràng đã được sửa chữa.

Minh Khinh Khinh đi qua, nhặt chiếc giày cao gót trên mặt đất lên. Nếu nhìn kỹ thì vẫn còn dấu vết bị gãy nhưng phần gót của đôi giày cao gót được làm bằng gỗ, được bọc trong một lớp da cừu, hai đầu gỗ liên kết với nhau dưới tác dụng của một loại lực nào đó.

Đặt trên mặt đất cũng ổn định, vững chắc, không có khác biệt gì so với lúc trước.

Thực hiển nhiên là khi cô xuống lầu đuổi Âu Dương Hạo đi, thiếu niên đã kịp sửa lại một cách hoàn chỉnh.

Thiếu niên giống như một con robot nhỏ đơn thuần, Minh Khinh Khinh không thể nào tưởng tượng nổi hắn chuyển động cánh tay không linh hoạt như thế nào, lo lắng, hốt hoảng đem giày cao gót của mình khôi phục nguyên trạng.

"....."

Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình của cô càng trở nên phức tạp.

.....

Dùng hết mọi loại suy nghĩ, đem "sinh vật lạ" khiến người khác sợ hãi đuổi đi, cũng thuê người đến gỡ hết camera và keo dính còn sót lại ra, theo lý mà nói thì trong lòng phải thoải mái rất nhiều nhưng sự thật không phải như vậy.

Trong lòng Minh Khinh Khinh vẫn rất bất an.

Sau bữa tối, Minh Khinh Khinh ngồi thất thần đọc sách trên sofa. Phì Phì trở về sau khi chơi trên bãi cỏ, không biết đã đi đến nơi nào, ngậm một quả kim quất khô trong miệng. So với quả mà thiếu niên ngoài hành tinh đặt bên cạnh khay thức ăn cho chó, trong hộp gấm màu xanh đưa cho Minh Khinh Khinh thì chúng không khác nhau lắm.

"Ngươi nhặt trên bãi cỏ à?" Minh Khinh Khinh sợ nó nuốt mất nên mau chóng lấy ra khỏi miệng nó.

Phì Phì không để ý đến cô, vươn móng vuốt đoạt lại.

Minh Khinh Khinh nhìn nó chơi đùa, không kìm được buông sách xuống, xuống lầu, đi ra bãi cỏ.

Hoàng hôn nghiêng nghiêng trên vách tường của biệt thự.

Cô bước đi thong thả trên bãi cỏ sau đó liền phát hiện có một chỗ rơi vài quả kim quất sắp thối. Minh Khinh Khinh nhặt lên, nhìn lên mái nhà, nhận ra rằng nó đã rơi xuống từ trên mái nhà vài hôm trước.

Cô rút điện thoại ra, xem lại những video đã xóa một lần. Bởi vì đã nhìn thấy gương mặt của thiếu niên ngoài hành tinh nên lần này nhìn thấy bóng dáng trong đêm tối, cảm giác sợ hãi đã biến mất gần hết.

Lần này xem, cô đã phát hiện cái ra gì đó.

Chẳng trách được lúc ấy cô cảm thấy động tác "Nó" đưa lưng về phía mình rất kì quái, khuỷu tay đưa ra sau giống như một đôi cánh, bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên.

Thực ra.. là hai tay đang nắm một nắm kim quất mang về cho cô.

Ở thời cô sinh sống, không chỉ rất ít khi được chăm sóc mà sự lấy lòng đơn thuần cũng rất ít.

Cô gái ở thời đại này đều bị cha mẹ bỏ rơi, tất cả sự lấy lòng đều bởi vì thấy được lợi ích trên người cô. Công ty cùng người quản lý cảm thấy cô có thể kiếm ra tiền mới bồi dưỡng cô. Đàn ông cảm thấy cô xinh đẹp, quyến rũ, nổi tiếng nên mới theo đuổi cô.

Minh Khinh Khinh nhận được vô số hoa tươi và lời mời nhưng khối rubik rửa sạch và tấm chăn đơn lặng lẽ đặt ở trong góc phòng là lần đầu tiên.

Thực ra trong lòng cô biết rõ tiểu zombie sẽ không tổn thương cô nhưng cô đã đuổi hắn đi rồi.

"..."

Càng nghĩ Minh Khinh Khinh càng cảm thấy áy náy, cảm giác giống như mình phạm vào tội bỏ rơi người khác.

Không, không nghĩ về nó nữa.

Cô trực tiếp xóa video.

Đừng nói là người ngoài hành tinh, cho dù là một con chó nhỏ ướt át, đáng thương, cô yêu cầu nó ra khỏi nhà cô cũng không có gì sai.

Bởi vì ngay từ đầu cô đã không đồng ý nuôi dưỡng nó, là nó tự ý xông vào nhà của cô.

Cô không cần có trách nhiệm.

Trái tim tàn nhẫn, không suy nghĩ linh tinh nữa.

Chuyện này đã trôi qua rồi.

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.