Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 772 chữ

Đêm nay Minh Khinh Khinh hoàn toàn không thể ngủ khi biết bên cạnh mình có một giống loài chưa xác định.

Thế nhưng thuốc cảm cô vừa uống đã có tác dụng, cuối cùng cô vẫn ngủ mê man.

Ngày hôm sau Minh Khinh Khinh bắt đầu nghĩ cách để xác định khi nào "Nó" vắng nhà.

Ngay từ đầu, Minh Khinh Khinh không thể nghĩ ra biện pháp nào tốt cả vì cô không biết cách tìm tung tích của "Nó", "Nó" ở trong bóng tối, còn cô ở ngoài ánh sáng.

Cuối cùng cô phát hiện, "Nó" luôn làm mọi thứ cho cô.

Khi sáng cô muốn xem chút tin tức để giải trí, cô tìm trên kệ chứa TV nhưng lại không thấy điều khiển ở đâu, cô đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy.

Tuy nhiên, khi cô từ nhà bếp lấy đồ lên thì thấy nó đã được kẹp giữa hai nệm sô pha, điều này làm cô tự hỏi rằng có lẽ vừa rồi mình đã lim dim mắt nên không nhìn thấy.

Rất rõ ràng, chắc chắn là "Nó".

Minh Khinh Khinh cầm chiếc điều khiển lên, ngoài mặt thì bình tĩnh ăn cơm nhưng tim thì đập thình thịch vì căng thẳng.

"Nó" đang ở gần đây, "Nó" có thể nghe cô nói chuyện.

Nằm ở góc nhà phơi nắng, Tiểu Phó hoàn toàn không biết trong lòng Minh Khinh Khinh rối bời ra sao. Ánh sáng chiếu lên người hắn rồi chảy xuống từng trang "Từ điển bách khoa toàn thư" mà hắn đang đọc. Trên đầu có mấy cọng tóc ngốc nghếch vểnh lên, hắn cảm thấy thật hạnh phúc khi giúp đỡ người khác.

Tối hôm qua, hắn đã có một giấc ngủ thật ngon khi nằm trên nệm.

Đối với hắn, trên thế giới này, Minh Khinh Khinh là người tốt nhất, hắn rất muốn báo ơn cô.

Sau khi Minh Khinh Khinh phát hiện ra việc này, cả ngày hôm nay, cô bắt đầu không tìm được mọi thứ.

Cô ngồi xổm trên lầu bốn một hồi, rũ mắt lên tiếng: "Chán quá, mình muốn chơi rubik, mình nhớ kỹ nơi này có mà, tại sao lại mất rồi?"

Cô thì thầm ba lần.

Rất nhanh sau đó, cô đã tìm được khối rubik trong mớ đồ vật hỗn độn.

Minh Khinh Khinh nhận ra đó là khối rubik bị nước làm bẩn và cô đã ném nó xuống thùng rác ngoài biệt thự.

Chẳng lẽ "Nó" đã nhặt lên, rửa sạch rồi cất giấu?

Có vẻ là một con tinh linh thích cất giữ đồ đạc.

Minh Khinh Khinh tiếp tục "thì thầm" thêm một "trận" nữa.

Một lúc sau, cô lên ban công ủ rũ cúi đầu nói: "Bị cảm mệt thật, không thể vắt đồ cho khô được."

Lúc này cô thì thầm một lần.

Mười phút sau, cô lại lên ban công và thấy chăn trải giường đã khô.

Nếu không để ý sẽ tưởng rằng nó được ánh mặt trời hong khô, nhưng khi để ý kỹ thì sẽ thấy vết tích của sự vặn vít.

Minh Khinh Khinh phát hiện đối phương rất ngây ngô.

Bên cạnh có máy sấy khô, cô nói chính mình vắt không khô, "Nó" lại tự vắt thay vì sử dụng chúng.

"Nó" thật sự không biết máy sấy là thứ gì? Hay "Nó" không hề cảnh giác với cô, cơ bản không nghĩ cô đang thử "Nó"?

Mãi đến khi mặt trời chiều ngả về Tây, cô đã "nói thầm" nhưng "Nó" lại không hành động.

Minh Khinh Khinh ngay lập tức xác định rằng, thời điểm này, chắc "Nó" không có ở đây.

Minh Khinh Khinh nhanh chóng gọi điện thoại cho đội lắp đặt camera mini ở chân núi đến, yêu cầu họ giải quyết mọi chuyện trong vòng mười phút.

Cuộn giấy, công tắc đèn, khe hở mái.. tất cả mọi chỗ đều được lắp đặt.

Mặc dù đội lắp đặt nghĩ rằng chuyện này rất kỳ quái nhưng Minh Khinh Khinh lại giải thích bằng cụm từ "yêu cầu để nhập diễn" rồi cô nhanh chóng đuổi họ đi.

Sau khi toàn bộ camera đã được lắp đặt và được kết nối vào điện thoại di động của Minh Khinh Khinh, cô quay về phòng, bật tất cả camera từ xa và nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Cả người cô căng thẳng hơn bao giờ hết, trái tim cô như muốn nhảy lên cổ họng.

Chờ "Nó" trở về, cô chắc chắn sẽ bắt được hình ảnh của "Nó".

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.