Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1929 chữ

Phát hiện thứ đi theo mình là thứ gì đó không nhìn thấy được, với con người điều đó thật sự rất đáng sợ.

Không biết dáng dấp nó ra sao, hình thái nó như thế nào, nó tồn tại được bao lâu và khi nào nó mới chịu bỏ đi.

Chuyện đáng quan ngại là cô không biết mục đích của nó là gì, hiện tại nó đang ở yên nhưng lỡ sau này nó lại "nhe nanh" một cách bất ngờ? Nếu như một ngày nó bộc lộ vẻ mặt hung ác của nó thì phải làm sao?

Giống như số phận đang treo giữa không trung, an toàn hay không đều dựa vào tâm tình con yêu quái đó tốt hay xấu.

Minh Khinh Khinh không biết tại sao những điều này lại xảy ra với mình, thậm chí, cô còn nghĩ những chuyện này là ảo giác, là do tâm sinh lý của cô có vấn đề.

Nhưng chuyện này đã thật sự xảy ra, cô phải tìm ra nguồn gốc để giải quyết.

Nếu không, sao tối cô có thể ngủ được.

*

Nằm ở trên nóc nhà, Tiểu Phó không ngờ rằng mình lại bị Minh Khinh Khinh "ma quỷ hóa".

Hắn ưu buồn nhìn lên ánh trăng, định ngày mai sẽ đi thư viện một chuyến.

Lần này, ngoại trừ tìm hiểu việc tim đập nhanh, còn phải tra chút thông tin về nguyên tố số 355.

Có thể hành tinh F. Clafflin được ghi lại trên trái đất nhưng lại không được gọi là F. Clafflin.

Không bao lâu sau, hắn nghe thấy bên dưới có tiếng động, đó là tiếng chú chó đang kêu.

Hình như lúc này Minh Khinh Khinh ở trong phòng chú chó có hơi lâu.

Tiểu Phó không chờ đợi được nữa, hắn liền dịch chuyển qua một nóc khác của biệt thự để nhìn Minh Khinh Khinh và chú chó đang làm gì. Là cô ấy cho chó đồ ăn vặt hay là lại chơi ném bóng với chó?

Sau đó hắn thấy Minh Khinh Khinh có vẻ sợ chú chó bị lạnh nên cầm một chiếc váy màu vàng rực rỡ mặc vào cho nó.

Chú chó tất nhiên rất chống cự, Minh Khinh Khinh cầm trong tay đồ ăn vặt khô ướp lạnh, xỏ một chân vào cho nó liền cho nó ăn vài viên thức ăn. Vì thế, nó đành phải miễn cưỡng đeo vào.

Chú chó mặc vào trông rất lớn.

Chú chó được mặc một bộ quần áo cắt may tinh xảo, đội trên đầu chiếc mũ dệt kim nhỏ, lúc trước trông nó rất thiếu thốn bây giờ lại ra dáng đại gia quý phái.

Tiểu Phó: "..."

Trong làn gió đêm, mái tóc mềm mại của hắn bị gió thổi rối bù.

Hắn ao ước liếc nhìn bộ quần áo của chó rồi bẻ cái cổ cứng ngắc nhìn xuống cái áo hoodie mà hắn mặc không biết tự bao giờ đã rách tung tóe và đang dần chuyển thành màu xám.

Hắn giơ đôi tay mảnh khảnh tái nhợt lên, kéo cổ áo xuống một đoạn, trong đôi mắt xanh xám đó toát lên một vẻ ghen tị.

Tiểu Phó cũng rất muốn có quần áo mới.

Thế nhưng sau khi hắn rơi xuống địa cầu, người không xu dính túi, hắn không thể đi ăn cướp còn đi làm công cho người ta thì sẽ khiến người ta sợ chết.

Tất nhiên hắn có thể lấy vài miếng vàng nhỏ của mình từ vỏ trứng để đổi lấy quần áo và đồ dùng hằng ngày cùng những thứ khác.

Nhưng vỏ trứng lại không thể tái tạo.

Tiểu Phó không muốn cha mẹ nhìn thấy vỏ trứng gồ ghề khi hắn trở về.

Người ngoài hành tinh bé nhỏ đôi mắt ngấn lệ, hắn không hề biết đến tâm tư tám cong bảy vẹo của con người.

Minh Khinh Khinh đang lập âm mưu để bẫy hắn.

Minh Khinh Khinh suy nghĩ lại những lần chú chó "xuất quỷ nhập thần"càng hiểu rằng, thứ trên nóc nhà không phải là chó, mà là "nó".

Bởi vì tạm thời cô không biết gọi nó là gì, Minh Khinh Khinh chỉ có thể dùng "nó" làm đại từ nhân xưng.

Cứ như vậy, nhiều chuyện có thể được giải thích.

Lúc cô cùng Phì Phì đi lên lầu, nó suýt bị phát hiện nên nó tạm thời giả dạng thành chó. Đây chắc không phải chó hoang mà là chó nhà.

Căn cứ vào những hành động của nó trong thời gian này, hình như nó tuân thủ một số quy tắc của loài người, cũng không muốn gây ra hoảng loạn, lợi dụng lúc cô không xuất hiện, nó sẽ đem chú chó này trở về.

Như vậy, việc trên bãi cỏ không có phân chó cũng có lý do.

Minh Khinh Khinh vẫn còn nhớ chiếc áo hoodie màu xanh bị kẹt trong ống khói của mái nhà.

Nó lớn như vậy nên gió không thể thổi tới được. Huống chi nhìn nó từ xa cũng biết đó là đồ rẻ tiền, tay nghề thô kệch, không giống như những bộ quần áo của người trong khu biệt thự này mặc.

Buổi chiều, Minh Khinh Khinh một mình lên nóc nhà xem thử, bộ quần áo đã biến mất.

Suy nghĩ một chút, có lẽ "nó" đã lấy đi.

Nói cách khác, có lẽ "nó" cần mặc quần áo.

Như vậy, chắc "nó" là một thực thể có hình dạng, một yêu ma ngày ngày ẩn nấp.

Chuyện này dễ thôi, nếu "nó" không chú ý, camera sẽ quay được hình ảnh của "nó".

Thời gian ngừng lại, có thể "nó" sở hữu năng lực thời gian.

Cô chưa từng thấy qua "nó" nên "nó" có thể đi xuyên qua các bức tường hoặc trong nháy mắt có thể tan biến.

Minh Khinh Khinh đoán mò từng chút một.

Thế nhưng chừng đó vẫn chưa đủ, cô muốn lấy được từ "nó" nhiều thông tin hơn, may ra như vậy mới có thể tìm được "nó".

Còn một điểm mấu chốt nữa, lúc cô lắp đặt camera mini phải lựa lúc "nó" không xuất hiện.

Vì vậy, cô cần biết rõ hành tung của "nó", lúc nào "nó" ở, lúc nào "nó" rời biệt thự.

Minh Khinh Khinh cho chó mặc quần áo xong rồi trở về lầu ba.

Tiểu Phó thấy cô uống hai viên thuốc cảm ở bếp rồi cầm sách trở về phòng. Cô định ngủ sớm, trông cô có vẻ sẽ không xuống lại lầu một. Thấy vậy, hắn dịch chuyển xuống lầu một, tính toán việc đưa chú chó về với chủ nhân của nó.

Nhìn thấy nó mặc quần áo trên người, hắn chợt gặp phải vấn đề khó giải quyết.

Con chó không mặc quần áo ở nhà chủ nhân của nó, nếu như khi về lại mặc, nhất định sẽ dọa người ta giật mình.

Thế nên, Tiểu Phó ngồi xổm xuống đất, cố gắng gỡ hết quần áo của nó ra.

Ai cũng biết chó hiếu động đến nhường nào, đến Minh Khinh Khinh khi cho nó mặc quần áo còn phải dụ nó bằng đồ ăn vặt, huống chi người không lanh lẹ như Tiểu Phó, quả thật là khó như lên trời!

Chú chó liều mạng giãy giụa, hé miệng khẽ kêu, Tiểu Phó thấp tha thấp thỏm, cố gắng làm nhanh trước khi nó kêu ra tiếng. Trước hết cứ phải làm nó đứng im cái đã.

Lúc này, chú chó đã thành một bức tượng, hắn phải mất một khoảng thời gian dài để lấy quần áo của nó ra.

Trên trán Tiểu Phó ướt đẫm mồ hôi và bằng cách nào đó, hắn đã đưa được nó trở về.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống rồi sưởi ấm đầu tóc, sau đó chậm rãi nằm xuống, định thiếp đi một lúc.

Nhưng ngay lúc này--

Hắn chợt nghe tiếng bước chân từ lầu ba.

Minh Khinh Khinh: "Đản Đản?"

Tiểu Phó không ngờ rằng Minh Khinh Khinh sẽ quay lại, hắn hoảng loạn suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Sau đó, hắn nhìn thấy cái lỗ nhỏ cạnh nơi trồng hoa vốn dành cho chó mèo ra vào đã bị đóng lại, nói cách khác, Đản Đản không có khả năng ra ngoài mà vẫn còn trong biệt thự.

Đầu óc hắn nhảy số liên tục, nếu Minh Khinh Khinh xuống tới nơi mà không tìm thấy Đản Đản, hiển nhiên là cô sẽ nghi ngờ.

Tim của Tiểu Phó như muốn rớt ra ngoài, lập tức dịch chuyển đến bắt chú chó trở về.

Chỉ mới mấy phút mà phải dịch chuyển qua lại, đầu óc chú chó xoay mòng mòng: "..."

Nhưng.. quần áo của chú chó thì phải làm sao?

Tiểu Phó giật mình một cái, hắn luống cuống tay chân mà mặc quần áo cho chó. Nhưng so với cởi ra thì việc này khó hơn nhiều! Hắn sử dụng cả hai tay một cách đầy máy móc. Tiểu Phó đã sử dụng năng lực tới mức giới hạn, nếu muốn dùng lại lần thứ hai thì phải mất một khoảng thời gian nữa.

Vì vậy, khi Minh Khinh Khinh bước vào, hắn chỉ có thể bỏ qua cái ống tay áo cuối cùng còn chưa mặc vào và biến mất một cách "phũ phàng".

Minh Khinh Khinh đi vào, lôi chiếc nệm dài một mét rưỡi ra, lẳng lặng nhìn con chó đang thất thần với bộ quần áo xộc xệch.

Quả nhiên, như cô đã đoán trước, quần áo của con chó này chưa kịp mặc vào.

Mười phút là quá đủ để cởi và mặc quần áo cho nó.

Thế nhưng "nó" lại không làm được.

Minh Khinh Khinh xác nhận, mặc dù năng lực của "nó" rất mạnh nhưng động tác lại không quá linh hoạt, nếu không thì sẽ không làm rơi thuốc xuống mặt đất.

Như vậy, cô phải bắt được "nó" trước khi "nó" biến mất.

Minh Khinh Khinh để cho "nó" thả lỏng cảm giác sau đó cô để lại cho chú chó chiếc nệm, trông như không biết chuyện gì đã xảy ra. Nói là để lại cho chú chó nhưng cô thừa biết đêm nay nó sẽ không ở chỗ này.

Thực tế, Tiểu Phó cũng không hề cảnh giác với cô.

Hắn đưa chó về xong, đôi mắt phát sáng nhìn cái nệm trên đất.

Cho tới bây giờ hắn đều cảm thấy xấu hổ khi ngủ trên sofa, sợ làm dơ nó.

Nhưng đây là một tấm thảm trải bàn cũ với lông ấm và mềm, Minh Khinh Khinh trước khi đi có xoa nhẹ đầu chú chó, bảo rằng đây là món đồ cũ cô định vứt đi, chú có thể nằm lên để tránh bị cảm.

Như vậy, chính hắn cũng có thể lên đó mà ngủ một lát.

Tiểu Phó nằm lên. Hắn lăn lộn khoái chí, cảm giác này hơn xa so với sự lãnh lẽo mà cái sàn nhà cứng nhắc mang lại.

Được sưởi ấm, hắn cuộn người lại thành một quả bóng, đôi mắt xanh xám phản chiếu ánh nến đung đưa trong lò sưởi, hắn cảm thấy đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất từ khi rơi xuống địa cầu.

Ôi, nếu có thể ở mãi chỗ này mà không bị đuổi đi thì tốt biết mấy.

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.