Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C3: Nghĩa địa ma quỷ

Phiên bản Dịch · 1962 chữ

Tôi chịu đựng sấm sét oanh kích, sớm đã mất đi cảm giác, cả người giống như không còn thuộc về mình, mùi khét lẹt nồng đậm tràn ngập nghĩa địa, đây là mùi thịt thối bị đốt cháy.

Tôi không chịu nổi muốn nôn ra, cái mùi khó chịu này lại là từ người tôi truyền ra đấy.

Cuối cùng, năng lượng tích lũy trong đám mây đen đã cạn kiệt, nhưng tôi vẫn chưa ngã xuống. Nó đánh xuống tia sét cuối cùng, đây là một tia chớp đỏ rực chỉ lớn bằng ngón tay. Tuy nhìn thì không thấy gì nhưng tôi lại có cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Tôi vẫn không lùi bước, mắt mở lớn đến muốn nứt ra nhìn chằm chằm vào tia chớp đỏ rực kia, mặc kệ nó chui vào trong thân thể tôi, mặc kệ nó len lỏi tới lục phủ ngũ tạng, nếu như tia chớp này không thể giết chết tôi, vậy thì dù tử thần tự mình đến đây cũng đừng nghĩ đến việc lấy đi linh hồn tôi.

Khi các cơ quan nội tạng sắp sụp đổ, một năng lượng màu trắng bạc xuất hiện bảo vệ lục phủ ngũ tạng, đây là lực lượng thần bí đã tiến vào trong cơ thể tôi lúc tôi đang ngủ say, thật không ngờ lúc xảy ra tình trạng nguy cấp lại có tác dụng.

Sau khi hấp thu tia chớp đỏ rực này, trái tim của tôi thực sự đã đập một nhịp rất nhỏ!

Tôi mừng rỡ, chỉ cần tim có thể đập, có thể tuần hoàn máu, thân thể khô kiệt có thể chậm rãi khôi phục, sau này có thể quay trở lại làm con người bình thường rồi!

"Sau khi bị sét đánh, dường như mình đã thu được rất nhiều lợi ích." Tôi cảm nhận sức mạnh vô tận ở tay chân mình, âm thầm gật đầu.

Ngay khi mây đen sắp tan đi, tôi lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến da đầu tôi run lên, bên trong đám mây đen có một thi thể không đầu đang di chuyển, nhìn quần áo trên người thi thể kia là của thời cổ đại, giống như những bộ đồ tôi thường thấy trên TV, đây là một nữ thi!

"Đây thực sự là sơn thôn yên bình mà tôi ở từ nhỏ đến lớn sao? âm thanh nức nở kỳ quái, các phần mộ trải dài trước mắt, nữ thi ở bên trong đám mây đen, những cái này bình thường tôi chưa từng nhìn thấy, tại sao bây giờ lại đồng loạt xuất hiện?"

Tôi cảm thấy sợ hãi, vô thức cho là mình vẫn là con người bình thường, hoàn toàn quên mất bây giờ mình cũng là một xác chết.

"Huhu. . . ." Sau lưng đột nhiên xuất hiện tiếng khóc của một người phụ nữ.

"Ai?" Tôi hoảng hốt hét lớn như mèo bị giẫm phải đuôi , đã trễ như vậy lại xuất hiện tiếng khóc từ phía sau mình truyền tới, dọa tôi sợ mất mật.

"Tôi lạc đường, huhu, không tìm thấy đường về nhà." Giọng cô ta rất u oán, chỉ nghe thôi cũng khiến tôi nổi da gà.

Tôi cố nén không quay đầu nhìn lại, sợ thấy cái gì bẩn thỉu: "Đã trễ như vậy, vì sao cô vẫn còn ở chỗ này, cô là người trong thôn chúng tôi sao?"

"Rôm rốp", sau lưng truyền đến tiếng nhai nuốt, tôi có thể xác định thứ đó có chứa chất lỏng, bởi vì trong tiếng nhai nuốt có tiếng chất lỏng rơi tí tách, giống như lúc ăn cà ri gà, đây là loại âm thanh khi bắt đầu nhai nuốt thịt gà được cà ri phủ lên trên.

"Ở đây không có sơn thôn, tôi tự mình lên núi, trời tối rồi nhưng chưa kịp đi xuống núi, cậu có thể giúp tôi không?"

Thanh âm nhai nuốt càng lớn hơn, khiến tôi nghe mà run rẩy.

Tôi nuốt nước bọt, "Cô... cô đang ăn gì vậy?"

"Hì hì. . . ." Cô chỉ cười khúc khích.

Một giọt chất lỏng nhỏ giọt xuống đất, rơi vào trong vũng nước, phát ra tiếng vang nặng nề, bầu không khí làm cho tôi cảm thấy hít thở không thông, không biết tại sao, tôi không dám quay đầu nhìn cô, chân đã sớm mềm nhũn.

"Cô đang ăn cái gì?" Tôi miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, lớn tiếng quát hỏi.

Cô ta không nói lời nào, cũng không cười nữa, chỉ có âm thanh nhai nuốt cùng tiếng nước quanh quẩn bên tai tôi.

Mưa to không biết đã dừng lại từ lúc nào, tiếng thút thít đã biến mất từ ​​lâu, gió cũng lặng dần. Tôi không biết tại sao, đột nhiên nghĩa địa này trở nên yên tĩnh đến thế, một sự im lặng chết chóc.

Dưới bầu không khí áp lực như vậy, ô-xy trong nghĩa địa dường như bị rút cạn, tôi cảm thấy hô hấp rất khó khăn, cảm giác nghẹt thở mạnh mẽ bao trùm lấy tôi. Nói chính xác hơn, tôi đã quên hô hấp, thanh âm sau lưng giống như là một đạo bùa đòi mạng, bám lấy tôi không tha.

Trong bầu không khí căng thẳng này, tôi có thể cảm thấy trái tim mục nát đập nhẹ một chút, nhưng tôi không có chút máu nào để trái tim tuần hoàn máu. Tôi vẫn là bộ dạng khô quắt kia, sự khác biệt duy nhất là trái tim tôi đang đập.

"Không phải người cũng không phải quỷ." Đột nhiên có một giọng nói từ bốn phương tám hướng vang lên bên tai tôi.

"Ai ở đó giả thần giả quỷ?" Tôi giật mình, trong lòng càng hoảng sợ. Đồng thời, giọng nói này cũng phá hủy bầu không khí khiến tôi hít thở không thông.

Tôi không biết mình lấy đâu ra can đảm, khi tôi đang tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, quay đầu nhìn thoáng qua cô gái im lặng kia, cái nhìn này suýt nữa dọa tôi hồn lìa khỏi xác.

Ở đây làm gì có người phụ nữ nào! Đứng ở sau lưng tôi là một hồ ly không đầu, máu chảy đầm đìa, da lông cả người bị lột ra, lộ ra máu thịt, bộ da lông kia quấn quanh người giống như quần áo vậy.

Mà đầu của nó cũng không cánh mà bay, nhưng thứ khiến tôi lạnh sống lưng nhất là trên vai của nó có một trái tim người, chính giữa trái tim có một cái miệng nhỏ đang nhai nuốt thịt trên cổ con hồ ly kia. . .

Tôi dùng sức che miệng lại, cảm giác nôn mửa khiến tôi muốn chết, nhưng đồng thời, một cảm giác khát máu mạnh mẽ khiến tôi muốn liếm láp những dòng máu đó.

"Lại là không có đầu! bên trong đám mây đen cũng có một nữ thi không đầu." Tôi nhớ những gì tôi vừa thấy sau khi bị sét đánh, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thì lại nữ thi không đầu kia đã biến mất.

Hàm răng tôi run rẩy, cố gắng đứng vững gót chân, mẹ nó, ông đây đã thành cái bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này rồi, cho dù đụng phải thứ không sạch sẽ cũng không có gì phải sợ.

Tự an ủi như vậy thật sự có tác dụng, nghĩ như vậy tôi không còn hoảng sợ như lúc nãy, dám nhìn chằm chằm vào hồ ly không đầu trước mặt.

"Này. . . . . Tôi. . . . ." Tôi lắp bắp, trong lòng muốn mở miệng hỏi chút gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Hồ ly không đầu cũng không có động tác gì, chỉ đứng ngây ngốc trước mặt tôi, máu vẫn nhỏ giọt xuống, trái tim trên cổ nó vẫn tiếp tục nhai nuốt.

Không biết là do ma xui quỷ khiến hay gì mà tôi lại giơ tay lên định cầm lấy trái tim có cái miệng nhỏ kia. Thật không ngờ vừa mới đụng vào trái tim, nó cùng với hồ ly không đầu hóa thành một đám khói dầy đặc theo các kẽ hở chui xuống dưới mặt đất.

"Ông đây hoa mắt sao?" Tôi dùng sức vỗ vỗ đầu khiến tôi choáng váng một lúc, không những thế còn khiến những cọng tóc khô cứng vốn dĩ không có bao nhiêu lại rơi rụng rất nhiều.

"Quả nhiên không bình thường, có rất nhiều ma quỷ." Tôi tin chắc tất cả những gì vừa nhìn thấy là ma quỷ, hoảng sợ muốn chạy khỏi nơi này, chạy về trong thôn cũng được, dù sao tôi không muốn ở lại nghĩa địa, ai biết kế tiếp sẽ xuất hiện cái gì.

Tôi luôn tự cho rằng lá gan của mình rất lớn, nhưng mà sống sờ sờ đụng phải quỷ rồi, đây cũng không phải vấn đề gan lớn hay không.

Ngay khi tôi vừa đi được vài bước, sâu trong nghĩa địa bay ra mùi hoa mai nhàn nhạt, tiếng lục lạc theo đó cũng truyền tới.

Không lâu sau, tám người phụ nữ áo đỏ bước ra, phủ khăn liệm trắng trên đầu, mang đèn lồng trên tay, chính giữa đang khiêng một cỗ kiệu đỏ tươi, từ từ bay ra ngoài.

Một chuỗi chuông đồng được treo ở bốn góc mái của kiệu, phát ra "leng keng" giòn vang.

Trong kiệu không ngừng truyền tới tiếng nức nở nghẹn ngào âm, dường như ở bên trong có ai đó thút thít nỉ non.

"Bà nội của tôi ơi, đừng làm tôi sợ như vậy được không!!!" Tôi bị dọa sắp khóc rồi, từ lúc mở mắt ra đến giờ liên tiếp gặp quỷ.

Người tôi run rẩy, nhìn cỗ kiệu bay thẳng tới chỗ tôi. Đến bây giờ tôi mới biết, hóa ra tiếng khóc nức nở nghẹn ngào là do cỗ kiệu này truyền tới, chỉ là không biết trong kiệu kia là thứ đồ không sạch sẽ gì.

"Linh. . hồn. . . đại. . bổ. ." Trong kiệu đứt quãng truyền ra mấy chữ này, âm thanh khi thì già nua khi thì trong trẻo.

"Đệch, muốn ăn linh hồn của tôi, cmn nằm mơ đi " Tôi chỉ có thể lớn tiếng chửi thề mới có thể át đi sự sợ hãi bất an trong lòng.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Nhìn cỗ kiệu kia cách tôi càng ngày càng gần, những người đang khiêng kiệu nhìn tôi cười âm hiểm, trong lòng tôi loạn thành một đống.

"Cút!", một chữ cổ màu đen đột nhiên xuất hiện, giống như viên đá bị ném xuống nước, có những gợn sóng liên tục bao phủ đám người khiêng kiệu và chiếc kiệu kia.

Trong kiệu phát ra một tiếng gào thét bén nhọn chói tai, sau đó nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

"Là ai đã cứu tôi?" Tôi khẳng định thứ vừa cứu tôi không phải người, nhưng vẫn to gan hướng về phía nghĩa địa hô lớn.

"Ngươi. . . Đi đi" giọng nói kia im lặng một lúc, "Đợi đến khi ngươi có thể một mình đối phó với Quỷ vương thì hãy quay trở về lấy đồ đạc của ngươi."

"Đồ đạc của tôi? Là cái gì?" Tôi vội vàng hỏi, nhưng giọng nói kia không cho tôi cơ hội, vừa dứt lời đã không thấy tung tích.

Tôi định đuổi tới, nhưng chỉ sau một khoảnh khắc lại xuất hiện ở trong rừng rậm một cách kỳ lạ. Tôi nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy nghĩa địa đâu nữa.

Bạn đang đọc Tôi là một xác chết của Dương Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vutam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.