Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C2: Hồn quay trở về

Phiên bản Dịch · 2658 chữ

"Cha." Mẹ vừa về tới nhà ở trong sơn thôn liền nhào tới ôm ông nội khóc thút thít, con trai đã lớn như vậy rồi, rất nhanh có thể tốt nghiệp đại học, thật không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Ông nội khổ sở vỗ vỗ lưng mẹ tôi: "Tú nhi, chuyện đã xảy ra rồi liền để nó qua đi, số mệnh của đứa nhỏ này không tốt, khi nó còn nhỏ, cha từng đưa hắn lên tỉnh, gặp một thầy tướng số, hắn nói nó bạc mệnh, sống không quá 20 tuổi, không ngờ thật sự nói trúng rồi."

Ông nội ho khan kịch liệt vài cái, cái chết của tôi đối với ông đả kích quá lớn, "Tuy nhiên, thầy tướng số cũng nói chỉ cần sau khi Vân nhi chết dùng quan tài bằng đồng chôn cất nó, sự tình vẫn có thể xoay chuyển đấy."

"Cha, đây là nguyên nhân người đem vật báu gia truyền của nhà chúng ta đi chôn cất Vân nhi? Loại chuyện này người cũng tin sao?" Cha tôi - Dương Chí cau mày hỏi, ông cũng không có bi thương quá mức, từ trước đến nay đàn ông đều là trụ cột trong nhà, cho dù trời sập xuống cũng phải gánh vác.

"Ta cũng biết vấn đề này nghe quá quái đản rồi, nhưng trong nhà chúng ta vừa vặn có quan tài bằng đồng này, cũng mặc kệ vật báu gia truyền hay gì, ta chỉ hi vọng thằng nhóc tiểu Vân có thể an ổn đi qua bên kia, kiếp sau đầu thai cho tốt."

Ông nội tôi - Dương Đức thở dài.

"Cha, buổi chiều chúng con phải trở về rồi, phiền người trông nom tiểu Vân ."

Giọng nói Dương Chí có chút run rẩy.

"Đi đi, khi nó còn nhỏ ta đã luôn ở cạnh nó, sau này cũng sẽ luôn ở cùng nó."

Dương Đức dường như già hơn rất nhiều.

Vào ban ngày ở ngôi làng miền núi nhỏ này, tất cả đều chìm trong màn sương, không khí âm u ẩm ướt tới mức có thể vắt ra nước, bầu không khí áp lực tràn ngập toàn bộ sơn thôn.

Gió lạnh thổi qua, phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào, dọa trẻ con trong thôn đều sợ hãi, đây vốn là lúc chôn cất tôi, tiếng gió giống như có ai đó nhỏ giọng nỉ non bên tai.

Dưới không khí áp lực như vậy, hôm nay không có thôn dân nào dám ra ngoài.

Đến buổi tối, gió thổi càng mạnh, gió thổi từ khu vực trống trải đập mạnh vào phòng ốc, cửa lớn, cửa sổ của những ngôi nhà trong làng phát ra âm thanh "kẽo kẹt", dọa bọn trẻ con khóc thút thít.

Trong một ngôi nhà cổ bằng đá, Dương Đức ngồi ngay ngắn ở trên giường, đôi mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra: "Không đúng, từ lúc Vân nhi chết, tính toán cẩn thận cũng mới qua bốn ngày, ba ngày làm lễ cộng thêm buổi sáng chôn cất, thời gian không đúng"

Ngôi làng miền núi nhỏ này có khoảng 100 hộ gia đình và hơn 300 thôn dân. Mặc dù số lượng người ít nhưng lịch sử của ngôi làng rất lâu đời. Dương Đức là trưởng thôn của làng này.

Dương Đức đứng dậy mở cửa sổ ra, bình tĩnh đánh giá tình hình bên ngoài: "Nhìn tình hình cũng không phải là đầu thất (ngày thứ 7 sau khi chết, người ta quan niệm vào ngày này linh hồn người chết sẽ trở về nhà), chuyện gì đã xảy ra?

Ông cũng chỉ dám ở trong phòng, không dám ngay lúc này tùy tiện đi ra khỏi phòng. Là trưởng thôn, ông từng trải qua nhiều chuyện không tầm thường, kinh nghiệm phong phú, so với người khác vẫn hiểu biết hơn.

"Vù vù", gió lớn mang theo bụi mù dày đặc đập vào cửa sổ của ông. Dương Đức vội vàng đóng chặt cửa sổ, "Nguy rồi, chẳng lẽ chỗ Vân nhi xảy ra biến cố?"

Ông luôn nhớ kĩ lời ông nội nói với ông khi còn nhỏ, khe núi này chôn vùi một ác linh, ông nội nói với ông chỉ cần trong thôn có đủ đàn ông trai tráng khỏe mạnh là có thể trấn áp ác linh kia, không cho hắn đi ra làm loạn sơn thôn.

Phương pháp trấn áp ác linh chỉ có thể dựa vào huyết khí của đàn ông. Cho nên nhiều đời trưởng thôn đều nói với thôn dân cho dù nơi này lạc hậu đến đâu cũng phải giữ lại đủ số lượng đàn ông trong làng.

Dương Đức biết những chuyện này, ngoại trừ người kế nhiệm vị trí trưởng thôn đời sau thì ông sẽ không nói cho người khác, nhưng ông vẫn còn khỏe mạnh, vẫn còn sớm để nghỉ ngơi, cho nên vẫn chưa chọn người kế nhiệm.

"Không thể nào, thôn chúng ta có hơn 30 người đàn ông, huyết khí đủ trấn áp ác linh kia rồi." Dương Đức lẩm bẩm.

Ngay khi ông định mở cửa sổ ra lần nữa, một cơn gió tanh xuyên thấu qua khe hở cửa sổ đập vào mặt Dương Đức khiến ông không ngừng ho khan.

"Xem ra là không muốn cho ta đi ra ngoài." Dương Đức lạnh nhạt trở về giường ngồi xuống.

Sơn thôn rối loạn không yên, nhưng ở nghĩa địa bên rìa ngôi làng tự dưng đổ mưa như trút nước, âm khí quá nhiều mới khiến cho trời đột ngột đổ mưa, vì lí do này mà rất nhiều nghĩa địa tập thể đều quanh năm mây đen không tan.

"Gừ. . ." một tiếng gầm bị đè nén từ xa truyền tới, thanh âm có lực xuyên thấu rất mạnh, vang vọng toàn bộ nghĩa địa.

Nghe thanh âm kia dường như kiêng kị cái gì. Đúng lúc này, ngôi mộ dưới đất truyền đến tiếng "rắc rắc" của xương khớp cử động, khiến người ta nghe thấy mà ghê răng, tiếng động đó chính là truyền từ trong mộ của tôi ra ngoài.

Sau khi tôi chết, ý thức của tôi vốn sẽ tản ra rồi trở về với đại địa, biến mất khỏi thế giới này, nhưng đột nhiên một lực lượng bên ngoài mạnh mẽ không thể giải thích được đã lôi kéo ý chí của tôi, đem ý thức đã rời khỏi cơ thể của tôi ổn định lại trong thân thể, tôi cảm thấy rất ấm áp.

Nó giống như chuyện xưa mà khi còn bé ngồi trong lòng ông nội nghe ông kể, sau đó, lực lượng này dường như đang giúp tôi đoạt lại quyền khống chế thân thể.

Vốn tôi không có cách nào nhúc nhích, nhưng dưới sự trợ giúp của lực lượng kia, từng chút từng chút một tôi đã lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể, chỉ là, mỗi lần lấy lại được một chút quyền khống chế, tôi đều cảm thấy đau đớn vô tận, đó là đau đớn do thân thể cùng gân cốt khô quắt đem lại.

Lúc trước khi tôi chết, máu đã chảy hết, khung xương cùng nội tạng đã sớm khô kiệt rồi, bất kể như nào cũng không thể hồi phục ngay bây giờ.

Đồng thời, lực lượng này cũng tiêm một chất lỏng màu trắng bạc không biết là gì vào khắp cơ thể tôi. Ý thức của tôi hơi tỉnh táo, nhưng tôi không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể "nhìn" tất cả những gì đang xảy ra.

Tôi đã tính toán thời gian, từ lúc tôi lấy lại ý thức tới bây giờ đã qua khoảng mười tiếng, cơ thể tôi dường như đang hấp thụ một thứ gì đó từ bên ngoài, tôi nghĩ rằng đó là tử khí, bởi vì hiện tại tôi cảm thấy cả người lạnh như băng, lạnh đến sâu trong linh hồn.

Không biết đã qua bao lâu, tôi đã có thể hoàn toàn khống chế thân thể của mình, tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong một cái hộp bằng đồng, nhớ rõ mình đã chết, đã bị chôn cất rồi, tôi đột nhiên sợ hãi... Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao tôi đột nhiên tỉnh dậy?

Nghĩ lại thì tôi đã là người chết, vẫn còn quan tâm nhiều như vậy làm gì? Bởi vì vừa mới tỉnh lại, trí nhớ của tôi có chút hỗn loạn, tôi cố gắng nhớ lại, hiện giờ có lẽ tôi đang ở trong quan tài bằng đồng gia truyền của ông nội.

Nghĩ đến ông, tôi không khỏi hối hận. Tự sát là một hành động ngu ngốc bốc đồng, vì cái chết của tôi, ông nội và cha mẹ sẽ đau lòng đến đâu!

"Đói quá!" Tôi có một cảm giác thèm khát mãnh liệt với máu tươi, theo bản năng sờ lên bụng, không có da thịt mềm mại, chỉ có làn da cứng rắn, tất cả bộ phận trong cơ thể đã khô héo rồi.

"Tại sao lại như vậy!" Tôi ngây dại, tuy việc chết đi sống lại khiến tôi bối rối, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt, chung quy sống vẫn tốt hơn là chết. Thế nhưng vì cái gì mà tôi lại biến thành như vậy!

Tôi cưỡng chế khát vọng đối với máu tươi, bắt đầu tìm kiếm cách rời khỏi quan tài bằng đồng.

Không gian trong quan tài tương đối lớn, có thể tự do xoay người, cho nên tôi ngẩng đầu lên nhìn xuống cơ thể của mình, lại nhìn thấy cảnh tượng khiến tôi không thể tin được mình vẫn còn là con người.

Từ bàn chân đến ngực, làn da đều nhăn nhúm, giống như là giấy dầu, cả người đều khô gầy và kì quái không tưởng tượng nổi, tôi là một lớp da phủ lên xương cốt, tự mình nhìn cũng thấy sợ hãi.

"Đợi đã, tại sao trên lồng ngực tôi lại có thi ban (dấu vết cơ thể bắt đầu bị phân hủy)?" Tôi sợ hãi kêu, mò mẫm từ trên xuống dưới, tất cả dấu hiệu đều cho thấy tôi đã không phải là người nữa rồi.

Hô hấp của tôi dồn dập lên, tôi không tin tôi không phải là con người nữa, cho tới khi tôi đem tay đặt lên ngực, trái tim tôi không còn đập nữa. Lúc này tôi mới ý thức được tôi sẽ không bao giờ có thể làm người được nữa, cho dù đã tỉnh, cũng chỉ là một cỗ thi thể, chỉ là một thi thể có suy nghĩ mà thôi! Đây là chuyện mà tôi chưa từng nghĩ tới, quá hoang đường rồi.

"Gừ gừ..." Ngay lúc tôi đang phiền muộn, bên ngoài quan tài bằng đồng truyền đến âm thanh trầm thấp nghẹn ngào, từng đợt từng đợt bào mòn sự nhẫn nại của tôi.

Thật sự không chịu nổi âm thanh kia, hơn nữa, sớm muộn gì tôi cũng phải ra ngoài, giờ tôi đã tỉnh, mặc kệ tôi là người hay quỷ, tôi cũng không thể cứ ở mãi bên trong quan tài được.

Tôi lần mò trong bóng tối, phát hiện thị lực của mình đã khá hơn nhiều, trong bóng tối tôi có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong quan tài bằng đồng.

Quan tài bằng đồng này mọi chỗ đều lộ ra sự quỷ dị, bên ngoài đơn giản, không cầu kì nhưng bên trong lại điêu khắc hoa văn phức tạp, tôi nhìn mà choáng váng.

Tôi tìm cả buổi, thực sự tìm thấy một tay nắm cửa bên trong quan tài bằng đồng, đợi chút, đây là một cái tay nắm cửa sao? Tôi dò dẫm một lúc lâu, xác định rằng đó là tay nắm cửa, quan tài bằng đồng có thể mở ra từ bên trong.

"Tại sao quan tài lại thiết kế như vậy? Ở bên trong sao lại lắp một cái tay nắm cửa? Quan tài bình thường không phải đều sẽ bịt kín bên trong sao?"

Trong lòng tôi chồng chất nghi ngờ, có cảm giác sởn hết cả gai ốc, có quá nhiều bí ẩn chưa biết, bí ẩn lớn nhất là chuyện tôi đã hồn quay về xác. Tôi chỉ có thể đem những bí mật này giấu ở trong lòng, không nói cho người khác biết.

Đã chết một lần, tôi đã trưởng thành hơn nhiều, bây giờ ở trong quan tài bằng đồng suy ngẫm lại, trước kia tôi thực sự quá ngu xuẩn, lại vì một người phụ nữ như vậy mà tự sát.

Tôi thử mở quan tài bằng đồng ra, vốn cho rằng bên ngoài quan tài có bùn đất đè nặng, sẽ không mở ra được, ai ngờ không tốn bao nhiêu sức lực nắp quan tài đã bị tôi mở ra một khoảng nhỏ.

Quan tài bằng đồng vừa lộ ra một khe hở nhỏ, thoáng chốc sấm sét vang dội, cuồng phong gào thét, bên trên bầu trời đầy mây đen kia xuất hiện một tia chớp to như cánh tay, hướng về phía quan tài bằng đồng bổ xuống.

"Đệch, thực sự coi ông đây là ma quỷ sao?" Tôi buồn bực, tình huống này là sao? Tôi vừa định ra ngoài, sấm sét vang dội đã muốn bổ xuống tôi rồi hả? Điều này chỉ xuất hiện khi yêu ma quỷ quái được sinh ra.

Trong lòng tôi vốn dĩ đang phiền muộn, đột nhiên trở thành bộ dạng này, sau đó muốn đi ra ngoài thì lại bị sấm chớp đánh xuống. Tôi dứt khoát nhấc nắp quan tài lên, bùn đất bay tán loạn, bùn đất trên nắp quan tài bị tôi hất tung rồi.

Tôi không ngờ sức lực của mình lại lớn như vậy, tôi bị bất ngờ trong giây lát, tia sét lóe lên trong đêm đánh thẳng vào lồng ngực tôi.

"Má nó chứ" tôi đau đớn hét lớn, rét lạnh thấu xương dường như có thể khiến tôi tan nát, lôi điện này lạnh như băng nhưng uy lực cực lớn, lần này khiến da tôi rách toạc một khoảng lớn, lộ ra trái tim màu xám không còn sức sống bên trong.

"Khốn khiếp, tôi không phải là quỷ, tôi là người, là người, tại sao lại đánh tôi? Tại sao?" Tôi ngẩng đầu rống to, tóc thưa thớt khô héo phủ trên đầu vai.

"Ầm", lại một đạo sấm sét đánh xuống, tôi không né tránh, cũng không muốn né tránh, tôi biết rõ sẽ rất đau đớn, nhưng đau đớn này không sánh được với nỗi đau trong lòng tôi, tôi đã không còn là người sao? Không thể sống như một con người được nữa sao?

Sấm sét mạnh mẽ đánh vào trái tim tôi, tôi không để ý đến đau đớn trên cơ thể, hướng về phía mây đen kêu rống, hoàn toàn trở thành một người điên, sấm sét lần lượt đánh xuống người tôi, giống như đã cho rằng tôi là ma quỷ, không hủy diệt tôi thì không bỏ qua.

Tôi không hề phát hiện, dưới sự oanh kích của sấm sét, nột tạng của tôi theo thời gian dần phát ra ánh sáng bạc.

Mà thanh âm nức nở nghẹn ngào ở bên ngoài quan tài trước kia cũng đã biến mất, có lẽ do sợ hãi tia chớp, cũng có thể do tiếng sấm chớp oanh kích quá lớn nên tiếng nức nở kia đã bị át đi.

"Đây là tình cảnh yêu quái được sinh ra, tại sao có thể như vậy!" Dương Đức run run rẩy rẩy dựa vào giường, cảm nhận sấm sét cuồng nộ, khiếp sợ không thôi.

Bạn đang đọc Tôi là một xác chết của Dương Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vutam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.