Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

6: THẦY VÀ PHÁO HOA

Phiên bản Dịch · 3651 chữ

CHƯƠNG 6: THẦY VÀ PHÁO HOA

"Không muốn buông em ra..."

Cùng ngắm pháo hoa với mọi người...?!!

Không nói nên lời...

Chỉ cần nhìn nhau qua ánh mắt...

Chương 6-1: Lời mời bất ngờ

Rồi kỳ nghỉ hè cũng đến.

Quả nhiên điểm số của tôi còn lâu mới đến được ngưỡng 70 điểm. Tuy nhiên, do ngày trả bài kiểm tra cuối kỳ cũng chính là ngày bế giảng nên tôi đã không gặp thầy Sanou mà chuồn thẳng về nhà.

Khoảng 1 tuần sau khi được nghỉ hè, tôi lại lóc cóc đến trường. Tôi hồi hộp không biết có gặp thầy Sanou hay không. Mặc dù tôi biết thừa thầy là phó phụ trách lớp nên phải đến trường là cái chắc.

"Vậy thì vở kịch cho lễ hội văn hóa là "Cô bé lọ lem". Lớp mình hãy suy nghĩ về các vai diễn có trong kịch bản cho đến buổi sau. Hôm nay dừng ở đây nhé."

Trong lúc tôi đang bâng quơ thì cả lớp đã bàn xong chuyện gì đó từ lúc nào và đang rậm rịch giải tán.

"Nè nè, hôm nay, ở gần đây có hội bắn pháo hoa đấy. Mọi người có đi xem không?" – Ayumi chạy lại bên tôi và nói hồ hởi

"Pháo hoa? Hay đấy! Ở đâu vậy?"

"Hình như là ngay bờ biển gần đây." – Remi chen vào trả lời câu hỏi của tôi và cười nhăn nhở trước điệu bộ của Ayumi

"À, có biển nhỉ. Tớ chưa đi xem bao giờ nhưng nghe nói năm nào cũng có bắn pháo hoa ở chỗ đấy đấy."

Tôi nói vậy vì trước giờ tôi chỉ có thể ngắm pháo hoa ngay tại nhà. Ngắm ở nơi xa nên hình ảnh bé xíu à. Chưa từng một lần ngắm pháo hoa cho ra đúng ngắm pháo hoa nên tôi cũng chẳng biết người ta hay tổ chức bắn ở đâu.

"Nè, Chisa cũng đi chứ?"

Đang lúc vui vẻ, lại nhìn thấy Ayumi hỏi với vẻ hân hoan như thế, tôi bỗng nở nụ cười.

"Các cậu này, chơi thì cũng được thôi nhưng mà không được quá đà gây phiền cho thầy chủ nhiệm đâu đấy." - Ủy viên trưởng chen vào

"Trùi, đúng là ủy viên trưởng, cậu cứ làm như mình là giáo viên ấy! À này, Chisa, 7h trước cổng trường, nhớ là mặc Yukata() đấy nhá." – rồi chẳng kịp xem tôi phản ứng thế nào Ayumi đã vẫy tay, tranh luận chuyện gì đó với ủy viên trưởng rồi đi xa dần.

"Sẽ vui lắm đây!"

"Ừm!" – đáp lại lời của Remi, tôi cũng đứng dậy. Tôi tính nhanh chóng chuồn trước để tránh giáp mặt thầy Sanou. Đến 7h chỉ còn chút thời gian thôi, mà lại phải mặc Yukata nữa nên nhanh nhanh về thẳng nhà nào!

Lúc trời xẩm tối, tôi lại một mình lắc lư trên xe điện. Sao cứ có cảm giác là lạ... Tôi cũng có lần đi xe điện không phải vào buổi sáng, thế nhưng bây giờ, khi một mình ở trên xe thế này, tôi bỗng cảm thấy lạc lõng kinh khủng. Vì sao ấy à? Vì từ sau chuyện tên biến thái hồi tháng 4 đến giờ, lúc nào tôi cũng được thầy Sanou săn đón ngay từ cổng soát vé và cùng lên xe điện đến trường. Mới đầu, những học sinh khác cũng xôn xao bàn tán, không biết họ đã truyền tai nhau nghe về nguyên nhân thực sự hay chưa mà đến giờ chẳng ai lời ra tiếng vào nữa. Cả bản thân tôi dường như cũng đã quen với việc cùng đi với thầy. Quả là... một mình bỗng chút buồn buồn sao í....

Rồi cũng đến bến ga quen thuộc, tôi nặng nề lê tấm thân dậy...

Bước xuống xe, tôi, với đôi guốc gỗ, cuốc bộ đến trường. Lúc trên xe điện chẳng thấy mấy người mặc Yukata nên tôi bỗng nổi bật hẳn ra thế nhưng ra khỏi cổng soát vé rồi đi dần ra bên ngoài, có biết bao người mặc. Tách khỏi đoàn người, tôi đi dần về phía trường, mãi mới đến nơi. Từ ga đến trường cũng chẳng xa, nhưng mà tại đôi guốc này nên hôm nay mới tốn thời gian đến thế.

"Chết rồi...!"

Nhóm Ayumi gồm 5 người đang đứng ngay cổng trường, tôi chạy vội lại. Dạo gần đây, mỗi khi tụ tập là thể nào cũng đủ 6 người: Remi, Ayumi, Takai, Nakama, Keita và tôi, vốn là nhóm đi học ngoại khóa lần trước.

Ayumi nhìn về phía tôi, gọi to:

"Chisa, không phải chạy đâu!"

"Không sao đâu ~! Đợi xíu!" - Tôi chạy dần tới cổng, đáp lại

Nhưng mà, chỉ còn vài bước chân nữa là đến nơi thì tôi vấp ngã....

Cả thân người nghiêng về một bên, tôi nhắm tịt mắt lại.

Ớ... Sao thế? Chẳng đau gì cả.

Thấy lạ, tôi mở mắt, chiếc áo sơ mi màu đen hiện ra. Ngước lên nhìn... là Takai! Tôi đang dựa vào ngực của cậy ấy. Takai đã đỡ tôi!

"Xin lỗi nhé. Cảm ơn cậu!" – tôi cuống cuồng buông cậu ấy ra

Đột nhiên, Takai nhẹ nhàng ngồi xuống và chạm vào chân tôi, tôi càng luống cuống.

"Ta..kai...!" – tim đập thình thịch khiến giọng nói tôi ngược lại càng biến thái hơn

Takai ngửa cổ lên nhìn tôi cười dịu dàng.

"Tốt rồi! Không bị thương ở chân. Lần sau không phải vội, cứ đi từ từ nhé."!

"Ư..m, cám ơn cậu!"

" Được rồi! Thế thì chúng mình đến nơi bắn pháo nào"

Keita nói xong, cả nhóm chúng tôi xuất phát.

"Bộ Yukata dễ thương quá!"

"A... à, hì, cám ơn cậu."

Takai đi ngay bên cạnh và khen bộ Yukata tôi đang mặc nhưng tôi không thể vui nổi. Bởi vì bộ Yukata nền hồng chấm hoa vàng này chính là....

"Chisa, thế có sao không? Tớ không hề nghĩ là cậu sẽ mặc bộ này." – Remi từ phía sau hỏi tôi với giọng thì thầm để những người khác không nghe thấy.

Remi là người đã đi cùng tôi mua bộ Yukata này nên cậu ấy biết hết. Chính vì thế tôi cười đáp lại để cậu ấy không lo lắng:

"Giờ thì không sao rồi. Nhưng mà này, bộ của Remi đẹp thế." – Remi đang khoác trên mình bộ Yukata nền xanh thẫm điểm hoa văn hình bướm, trông thật người lớn.

"Ừm, cám ơn cậu. Nhưng tớ không thích mặc Yukata. Thường mấy bộ người ta bán ngắn ơi là ngắn." – Remi nâng chân lên để tôi nhìn thấy

Remi nói và giơ chân lên thì tôi mới thấy quả có hơi ngắn, cả bàn chân với mắt cá trơ hết cả ra. Tôi thì thấp bé quá nên cùng lắm chỉ phải sắn lên thôi. Quả nhiên người cao cũng có cái khổ riêng. Nói đến người cao, liệu khi yêu có gì vất vả không nhỉ? Ví dụ như khi đi song song với một anh chàng... thấp hơn mình thì có khó chịu không ta? Tôi thì chẳng có chàng trai nào thấp hơn mình nên cũng không hiểu cảm giác đó lắm, nhưng mà những anh chàng thấp hơn Remi thì có đầy ra. Keita là một trong số đó.

Tôi vừa nghĩ ngợi linh tinh vừa thong dong bước đi nên khi bị đâm vào ai đó mới sực tỉnh, quay lại với thực tại. Rối rít xin lỗi và nhìn lên mới thấy... Ớ? Đã đến nơi tự bao giờ rồi nhưng mà xung quanh chật ních toàn những người không quen biết. Các cậu ấy đâu rồi? Dáo dác nhìn xung quanh thử một vòng, quả nhiên chỉ có mình tôi đứng đấy. Bị dòng người cuốn đi, tôi bị đẩy đến con đường sỏi ven biển. Phía trước chỉ toàn người và những gian hàng bán lẻ.

Các cậu ấy ở đâu nhỉ?

Mình bị lạc rồi chăng?

Đầu tôi trở nên trống rỗng.

Đứng trơ trọi lạc lõng, hình như mình khóc mất rồi....

Đúng lúc đó...

"Takamura!?" – tiếng ai đó gọi từ phía sau

CHƯƠNG 6-2: MUỐN HÔN...?

Nghe thấy người gọi, tôi lập tức quay lại, lẫn trong dòng người trước mắt là thầy Sanou và thầy Andou.

"Sao em lại một mình?" – thầy Sanou kêu lên và tiến dần lại gần, theo sau là thầy Andou.

Tại sao?

Sao cả hai người này lại đi cùng nhau? Dù cả 2 cùng dạy một trường nhưng không thể nào thân thiết như thế được, lạ quá đi!!! Tôi cúi gằm mặt, toan lau nước mắt để 2 thầy không nhận ra. Và chẳng nói năng gì tôi đi lẫn vào đám đông, trốn chạy 2 con người ấy.

"Này này, Takamura!!!"

"Em Takamura!!"

Tiếng gọi hốt hoảng của cả 2 văng vẳng ngay phía sau. Tôi không cần họ quan tâm lúc này. Tôi chỉ muốn chạy thật nhanh nhưng trên con đường hẹp đầy rẫy các quán hàng và đông đúc người qua lại thế này có muốn phi nhanh cũng khó. Phía trước chẳng có mấy người, bước xuống 3 bậc thang đá, chạy trên bãi cát với đôi guốc gỗ quả khó chịu cực khổ vô cùng.

"xin lỗi ạ!" – tôi vừa xin lỗi mọi người xung quanh vừa tách đám đông để di chuyển

Lúc đó,....

"Á .........."

Vấp phải sỏi, tôi nghiêng người về một bên. Nếu là ngay giữa đường thì tôi có thể va vào người xung quanh mà không bị sao hết nhưng không may thay tôi đang ở bên mép đường và phía tôi đang nghiêng về là bậc thang đá.

Ngã mất...!

Ngay trước đôi mắt đang mở to hết cỡ vì sợ hãi chỉ là khoảng trống hư không và dòng người qua lại. Sau đó không biết đụng phải cái gì mà đột nhiên mắt tối sầm lại.

Ớ, sao lại không thấy đau đớn gì cả, thân người lại có cảm giác như đang tựa vào một bức tường êm ái mềm mại, tôi còn cảm nhận được cả hơi ấm ngay phần eo nữa. Nhẹ nhàng mở mắt... tôi đang dựa vào vào một tấm thân vàm vỡ nào đó. Ngước mắt lên, thầy Sanou ngay đó. Thầy đã theo tôi suốt từ nãy đến giờ. Ngay sau thầy Sanou là bóng dáng thầy Andou. Tôi bất chợt quay đi chỗ khác. Rồi giọng nói nặng nề của thầy Andou truyền đến tai.

"Xin lỗi em. Nhìn thấy bộ Yukata đó là thầy bất giác đuổi theo. Tự nhiên nhớ lại hồi đó..."

Tôi không nói được gì nữa. Bộ Yukata đấy là kỷ niệm giữa tôi và thầy Andou. Vì thế khi khoác nó lên người rồi lại bắt gặp thầy khiến tôi đau đớn vô cùng.

"Nhưng mà có lẽ thầy không nên đến thì tốt hơn. Thầy Sanou, nhờ thầy lo cho em Takamura. Tôi sẽ đi thị sát quanh đây."

Lần này tôi có thể hiểu lời nói và hành động vội vã đi xa dần của thầy Andou. Tôi không thể làm gì nữa, chỉ biết nắm chặt cánh tay đang ôm lấy thân mình lúc này.

Thầy Sanou nắm tay tôi bước đi, tách khỏi đám đông xung quanh. Con đường sỏi dọc bờ biển vẫn còn nối tiếp mãi nhưng chúng tôi xa dần khu trung tâm ngắm pháo hoa, đến nơi mà các quầy hàng cũng thưa dần, rồi cũng chẳng thấy bóng người nào nữa. Thầy kéo tôi đến bậc thang đá rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ngay cạnh. Khi ngồi xuống rồi, nhìn thấy bộ Yukata của chính mình, tôi lại như sắp khóc... Chẳng biết thầy Sanou có hiểu tôi lúc đó không mà thầy vào ngay vấn đề chính luôn:

"Tôi không hiểu rõ lắm, tôi hỏi em có được không? Sao đột nhiên em lại bỏ chạy?"

Tôi hỏi em có được không... rõ ràng nói như thế mà chưa kịp để người ta đồng ý đã hỏi luôn rồi. Thầy Sanou xấu tính quá đi.

"... Bộ Yukata này em mặc buổi hẹn hò đầu tiên với thầy Andou."

Hồi đó vẫn chưa được phép quan hệ chính thức. Hơn nữa lại cố lắm mới mời được thầy đi hội hè nên đã mua bộ Yukata vì thầy ấy. Ngay trên đầu gối, 2 tay tôi nắm chặt đến đau nhói.

"Hôm nay em bất ngờ được rủ đi xem pháo hoa mà lại chẳng có bộ Yukata nào khác. Em đã nghĩ mặc vào cũng chẳng sao đâu. Nhưng quả thực em không thể xuất hiện trước mặt thầy Andou trong bộ Yukata này. Nỗi đau mới nguôi ngoai bỗng bùng lên trong phút chốc, đến khi nhận ra thì em đã chạy trốn từ khi nào..." – tôi kể cho thầy nghe, nước mắt lã chã

Chính vì ngày đó hạnh phúc xiết bao nên giờ đây hiện thực càng xót xa vô ngần. Đột nhiên thầy Sanou ôm chặt lấy tôi, hơi thuốc lá xộc lên.

"Xin lỗi em... Tôi làm em nhớ lại chuyện buồn rồi." – thầy thì thào, hơi thở vương vấn bờ tai

Tôi ngạc nhiên quá nên quên cả việc khóc. Tư thế 2 người chúng tôi như thế này thật... thật xấu hổ quá đi...

"Dạ, thầy ơi! Em ổn rồi, thầy buông em ra đi ạ." – tôi cựa người thật mạnh nhưng thầy vẫn không nhúc nhích.

"Không, tôi không muốn buông em ra." – dù nói vậy nhưng thầy lại hơi nới lỏng vòng tay nên tôi thở phào nhẹ nhõm

Nhưng ngay sau đó tôi đờ người... Thầy cúi người, tiến sát lại gần mặt, rồi môi với môi như sắp chạm vào nhau... Ở đây không có người, nhưng mà thầy làm chuyện đó ở ngoài thế này á!? Đúng khoảnh khắc môi với môi đang hòa quyện thì âm thanh "Chíu uuuu bụp....." vang lên, bầu trời đen thẫm bỗng lóe sáng. Chúng tôi rời môi, cùng ngước lên bầu trời.

"Đẹp quá...!"

Ngay sau đó là những bông pháo sáng rực và rơi lả tả ngay trên trời đêm.

Khi được ngắm pháo hoa như thế, trái tim như được gột rửa.

Nỗi buồn và sự xót xa dần tan biến...

Sau lượt bắn, cả màn đêm lại tĩnh lặng. Vẫn chưa hết pháo hoa, chỉ là thời gian đợi trước lần bắn tiếp theo.

"Thầy Sanou..." – vẫn đăm đăm nhìn lên trời, tôi khẽ thì thầm

"Hử?"

"Cám ơn thầy..."

Có thầy ở bên thật tốt biết bao. Nếu trơ trọi một mình mà ngắm pháo hoa có lẽ tôi sẽ vì quá buồn mà chẳng thể nào nhận ra cái đẹp kiêu sa, lộng lẫy của những bông pháo đó.

Đợt bắn tiếp theo lại rộ lên...

"Takamura..." – thầy cũng khẽ gọi tên tôi, giọng rất nhỏ, rất nhỏ

Vì giọng thầy bị át đi bởi âm thanh của tiếng pháo hoa, nhưng mà lạ lắm phải không, vì giọng thầy vẫn truyền đến tai tôi rành rọt.

"Sao ạ?" – vẫn đuổi theo những vệt sáng trên bầu trời, tôi quay lại phía thầy

Khuôn mặt thầy chồm đến sát gần như bao trùm lên tất cả. Sao thầy lại làm thế với em? Em không biết thầy đang nghĩ gì. Nhưng em không thấy khó chịu như trước...

Tôi đã quyết không có tình cảm đặc biệt với giáo viên nhưng tại sao?

So với thầy Sanou, thì chính cảm xúc của bản thân mới là điều tôi khó hiểu nhất.

Ngắm nhìn khuôn mặt đang tiến về gần mình, tôi nhẹ nhàng khép dần mi mắt...nhưng...

"Takamura!!!" – tiếng gọi đanh thép vọng về phía tôi và thầy

CHƯƠNG 6-3: TÌNH CẢM CỦA EM

Luống cuống đẩy thầy Sanou ra, tôi hướng về phía người vừa gọi. Đứng ngay đấy, là Takai.

"Ta..Takai?? Sao thế?" – hay là, hay là cậu ấy đã nhìn thấy rồi, tôi thầm nghĩ như vậy rồi hỏi lại. May mà không còn ai khác nữa.

Takai chạy chầm chậm về phía này, còn tôi đứng dậy, dẫm lên lớp cát trên bậc thang đá đợi cậu ấy đến.

"Phù, tốt rồi. Tự nhiên cậu đâu mất nên tớ tìm mãi." – Takai đến bên, tay đặt lên hai vai tôi, thở dốc. Cậu ấy đã lo cho tôi lắm đây... Tâm trí mông lung về chuyện của thầy Andou nên tôi đã không nhận ra là mọi người cũng đang đi tìm mình. Tôi như thế thật quá đáng làm sao.

"Xin lỗi" – tôi xin lỗi và không dám nhìn mặt cậu ấy

Ngược lại, hình như Takai lại càng nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cảm nhận rõ ràng cái nhìn mãnh liệt ấy.

"Này, sao cậu lại ở cùng thầy Sanou?" – Takai phá vỡ sự im lặng, hỏi với giọng nặng nề

Thầy Sanou thay tôi trả lời:

"À, thầy với một giáo viên nữa đi thị sát quanh đây. Nhỡ đâu có học sinh vui quá làm liều ấy mà."

"ừm, sau đó thầy tình cờ gặp tớ, thấy tớ đi lạc tội quá nên ở bên nãy giờ í mà." – tôi vừa thầm cám ơn thầy Sanou vừa nói với Takai. Tôi hướng về phía cậu ấy nhưng vẫn cúi gằm mặt xuống, có lẽ tôi vẫn còn sợ phải đối diện với ánh mắt đó.

Takai thì lại nhìn chằm chằm, gườm gườm về phía thầy Sanou, lần này tôi ngẩng lên, nghiêng đầu:

"À này, Takai?"

Tôi đang định nói tiếp "cậu sao thế?" thì đã bị Takai nói át

"Em cám ơn thầy đã giúp bạn Takamura. Giờ em đã đến rối, mọi chuyện ổn rồi thầy ạ."

"À không, không có gì." – thầy lạnh lùng đáp lại

Giữa hai người ấy có cái gì đó như những đóm lửa bay lả tả trong không trung. Những đóm lửa nối tiếp tạo ra những tiếng kêu dữ dội, nóng ran, nhưng mà bây giờ không phải lúc như thế.

"Takamura, đi thôi."

Thầy Sanou chưa kịp nói gì thì Takai đã quay lưng và kéo tôi đi theo.

"....ớ..." – tôi kinh ngạc không nói được gì. Cậu ấy giận? Takai sao thế?

Takai vẫn nắm tay tôi, nhanh chân kéo tôi đến khu vực có các gian hàng: nào là hàng kẹo mơ, mỳ soba rán, vớt cá. Có biết bao thứ đáng nhìn đến thế vậy mà Takai chẳng thèm liếc mắt đến cái nào. Cậu ấy chỉ im lặng bước đi trên con đường cát đầy rẫy tiếng ồn ào huyên náo của đám đông.

"Takai?" – tôi tránh người qua lại rồi cất tiếng hỏi thử

Bỗng nhiên Takai dừng lại. Rồi ngay lập tức cả người tôi cảm nhận được hơi ấm từ cậu.

"Ế... Takai?" – đột ngột quá tôi chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa

"Này, buông tớ ra nào...!?" – ngại với mọi người xung quanh, tôi cố thoát khỏi vòng tay của Takai, thế nhưng lực xiết lại càng mạnh.

"Không thích. Buông ra rồi cậu lại chạy đến bên thầy Sanou chứ gì. Tớ sợ lắm!" – Takai nói thế và lại xiết chặt lấy tôi

"...Takai?"

"Tớ yêu cậu."

Tâm trí tôi trống rỗng.

Takai yêu tôi á...?

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.

"Takamura nghĩ sao về tớ?" – Takai nặng nề nói bên tai, tim tôi đập nhanh kinh khủng

"Tớ... tớ..."

Không đúng.

Tôi đã bị hôn rồi cơ mà.

Nếu bảo là tôi chưa nghĩ đến thì là nói dối.

"Tớ không ghét cậu. Nhưng tình cảm đó khác với từ yêu của cậu."

Tôi nhập vào dòng người đi từ chỗ bắn pháo hoa đến ga, lặng lẽ một mình, rồi bỗng dừng lại bởi có người gọi.

"Takamura?" – có hơi ấm bàn tay ai đó ngay trên vai trái

Tôi quay lại, ngay trước tầm nhìn đang mờ dần là thầy Sanou.

"Takamura, sao em lại một mình nữa thế này? Takai thì sao?"

Vì đã làm tổn thương Takai nên tôi đã từ chối để cậu ấy đưa về. Đã nói là đến ngắm pháo hoa vậy mà pháo hoa hết lúc nào tôi cũng không biết. Tôi cứ lặng lẽ như thế mà bước đi thôi.

"Takamura?" – thấy tôi vẫn im lặng, thầy hỏi lại lần nữa. Nhưng... nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu mà trả lời.

"Về một mình nguy hiểm lắm, để tôi đưa em về." – dường như đã từ bỏ chuyện gặng hỏi, thầy nắm tay tôi bước đi

"À mà, điểm số của em kinh khủng lắm đúng không? Tôi đã nghĩ trước hình phạt rồi, kỳ học tới vui rồi đây..." – tôi biết thầy cố tình hồ hởi nói như vậy

Cảm nhận được giọng nói đầy sinh khí và hơi ấm nơi bàn tay ấy, tôi thấy an tâm đến lạ và nức nở. Gần đây sao tôi dễ mủi lòng vậy không biết. Có quá nhiều chuyện, dồn dập, dồn dập.

"Hư...ư...hư..."

Nghe thấy tiếng khóc run rẩy của tôi, thầy quay lại.

"Em đúng là từ lúc nãy đã lạ thật đấy." – thầy nói với giọng khàn đặc và ôm chầm lấy tôi

Tôi dựa vào bờ ngực ấy và khóc to hơn. Nơi này rất gần trường, xung quanh có biết bao người đến ngắm pháo hoa. Trong số đấy thể nào cũng có người cùng trường. Tuy nhiên tôi chẳng có thời gian để mà nghĩ đến chuyện đó nữa. Chỉ là, chỉ là... nước mắt tràn mi và mãi không ngừng mà thôi.

Bạn đang đọc Tôi không bắt em gọi tôi là thầy - Ageha 先生なんて言わせない của Ageha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mongdayseo
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.