Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

5: THẦY GIÁO, BÀI KIỂM TRA VÀ EM!?

Phiên bản Dịch · 2678 chữ

"Em tự tin thế còn gì?"

Thầy mỉm cười

Không phải như vậy đâu mà....!!!

"Nếu em có thể trốn được thì trốn thử tôi xem nào"

Thầy đáng sợ quá....

Chương 5-1: Giới hạn là 70 điểm

Mùa mưa trường kỳ đã đến, cùng lúc với mùa kiểm tra cuối kỳ dồn dập. Tôi ngồi ngay tại chỗ, cầm chặt sách giáo khoa môn toán của tiết trước.

"Tệ....ệ ệ... quá!"

Tôi ngốc mà nên chẳng hiểu gì sất. Giờ mặt tôi tái mét chứ gì nữa, không cần nhìn gương tôi cũng biết.

"Nào nào, về chỗ ngồi đi!"

Đang mông lung nghĩ ngợi thì chuông reo lên, thầy giáo tiết học sau.... ế.... thầy Sanou đang bước vào lớp. Tiết sau là tiết thể dục nhưng mà vì kiểm tra cuối kỳ nên cả lớp sẽ học ngay trong phòng. Giờ thể dục nam nữ riêng biệt và học cùng lớp bên cạnh nên các bạn nữ lớp bên sang ngồi kín chỗ nam sinh lớp tôi.

B

ất giác nhận ra có ai đó đứng trước mặt, ngẩng lên tôi thấy thầy Sanou đứng khoanh tay trước ngực, miệng mỉm cười.

"Takamura~~? Bây giờ là tiết thể dục đó nha~~a~~a~~?"

"Ớ, dạ? Á, em xin lỗi!"

Tôi cuống cuồng gấp sách toán lại, và lôi ra cuốn giáo trình giáo dục thể chất trong cả một núi sách trong ngăn bàn.

Trong ngăn bàn của tôi lẫn lộn cả mớ sách giáo khoa của những môn không có tiết trong hôm nay. Thầy Sanou tỏ vẻ hốt hoảng.

"Em..., không được để sách vở ở trường suốt như thế đâu. Trước bài kiểm tra thì mang về nhà mà ôn sẵn đi chứ."

Tiếng cười khúc khích của mấy bạn học sinh gần đó vang lên, tôi xấu hổ đến mức muốn đào hố chui xuống đất.

"À à, chính vì để sách vở ở trường rồi về nhà nên kết quả mới cao chứ nhỉ?"

Thầy Sanou cười "đểu giả".

"Tất... tất nhiên rồi ạ!"

Biết là không phải như vậy nhưng tôi nổi hứng buột mồm và ngay sau đó phải hối hận.

"À, vậy thì, quá đơn giản để được hơn 70 điểm nhỉ. Một môn nào đó mà dưới 70 điểm thì em phải nghe theo một điều tôi nói đấy nhé."

"Hớ....?

Tôi đứng phắt dậy khiến ghế như sắp đổ ra sau.

"Tại sao, sao lại thế ạ...!!"

Tôi gặng hỏi thầy đến cùng.

"Thì em tự tin thế còn gì?"

Trời, tôi không tìm ra được lời lẽ nào để phản biện lại thầy. Cái giá phải trả cho sự buột mồm lúc nãy là đây T_T

"Nào nào, quay trở lại bài học nào." – thầy chấm dứt câu chuyện như vậy đấy

Tôi ngồi thụp xuống ghế một cách yếu đuối.

Không thể!

Chắc chắn là không thể mà!!!!

Vì điểm trung bình kiểm tra giữa kỳ của tôi có 49 thôi mà....!!!

Sau giờ học nhóm, chưa kịp chào tạm biệt mọi người, tôi chạy ra khỏi lớp học, lao thẳng đến phòng giáo viên thể dục.

"Thầy Sanou! – tôi bước lên cầu thang, mở toang cửa phòng.

"Hử? Sao thế Takamura?" – thầy Sanou chẳng có vẻ gì ngạc nhiên, lại còn đáp lại với nụ cười mỉm chi cọp.

Nhìn thấy thế chẳng hiểu sao bao nhiêu ý chí bay đi đâu mất.

"À, à... chuyện lúc nãy"

Thầy Sanou vừa hút thuốc vừa nghe tôi nói. Nhìn kỹ tôi mới biết trong phòng chẳng còn ai ngoài 2 chúng tôi. Rồi tôi bỗng nhớ lại lúc khóc trước mặt thầy ngay tại nơi này. Lúc đó cũng chỉ có 2 người, rồi tôi hồi tưởng lại cảm giác nơi ngực thầy...

Tôi ghét mình như thế !

Lúc đó chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là thầy cho tôi mượn bờ ngực để tôi khóc cho thỏa thôi. Tôi cũng chẳng thể nói mình gặp phải chuyện gì. Thầy Sanou cũng hiểu điều đó nên đã chẳng hỏi gì cả. Thầy chỉ im lặng ở bên cho đến khi tôi bình tĩnh lại. Trong đầu vẫn đầy ắp những hình ảnh về thầy Sanou, tôi tiếp tục cuộc nói chuyện.

« Chuyện được trên 70 điểm thì.... »

Tôi đã định nói là « thì bất khả thi », nhưng mà,

« Hơn 70 điểm vẫn còn dễ quá à ? Chà, vui quá đi ! » - thầy đã nói trước một bước T_T

Thầy Sanou cười ma mãnh khiến tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Rút cục tôi cũng chẳng thể thoát khỏi trò cá cược đấy, đành lủi thủi ra khỏi phòng.

Chương 5-2: Học hành và hoảng loạn

Tôi vừa chạy về lớp học thì thấy Takai đứng ngay bên cửa sổ, mắt hướng ra phía bên ngoài.

"Takai, cậu đang làm gì vậy? Hoạt động câu lạc bộ thì sao?"

Takai nhìn về phía tôi, nở nụ cười dịu dàng.

"Chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi nên tạm nghỉ hoạt động câu lạc bộ. À, cặp của Takamura để lại trên bàn nên tớ đợi nãy giờ đấy."

"Đợi tớ á?"

Tôi nghiêng đầu nhìn rồi đến bên Takai.

"Tớ nghe Ayumi kể lại chuyện cậu cá với thầy Sanou rồi. Nếu được thì tớ chỉ cậu học nhé?"

"Thật á?" – bỗng nhiên tôi thốt lên

Takai thông minh mà, hồi thi giữa kỳ đứng thứ 8 toàn khóa. Nếu để cậu ấy dạy cho chắc sẽ có hy vọng đây.

"Cám ơn cậu nhé. Nhờ cả vào cậu đấy."

"Đây, chỗ này ta thay x=2 vào thì..."

Ngày hôm sau, sau giờ học chính, tại phòng học, giọng Takai vang lên đều đều. Tôi vừa chăm chú lắng nghe vừa hỳ hụi giải công thức toán.

"A, làm được rồi!"

"Ừm, đáp án đúng rồi."

Đúng là trước kỳ thi có khác, nhiều học sinh ở lại trường đến không ngờ. Có cả mấy bạn học cùng lớp tôi nữa. Thế nhưng trong lúc mải mê cày bài, chẳng mấy chốc chỉ còn lại mỗi mình tôi và Takai.

"Ối, mọi người về hết cả rồi!" – tôi đảo mắt nhìn quanh lớp

"Có vẻ là như vậy. Mà cũng 6h rồi, tụi mình về đi."

"Ừm" – tôi vừa đáp lại thì nghe tiếng cửa mở

"Các em vẫn còn ở đây à? Muộn rồi đấy, các em mau về nhà đi." – người bước vào chính là thầy Andou.

"Chúng em chuẩn bị về đây ạ!!!"

Từ lúc vừa khóc vừa bỏ chạy trước mặt thầy Andou lần trước, ngoài giờ học trên lớp ra thì đây là lần đầu tôi phải đối diện với thầy. Cuống cuồng bỏ sách vở vào cặp tôi làm rơi hộp bút xuống đất. Bút rơi xuống sàn nhà, tiếng rơi lạch cạch. Tôi chưa kịp phản ứng thì thầy Andou đã nhặt lên và đến bên cạnh từ lúc nào.

"Em cám ơn thầy ạ..." – tôi nhận lại bút và nói lời cảm ơn

Chắc chắn phải quên thầy Andou! Thế nhưng giây phút tay chạm tay ấy khiến tim tôi đập dồn dập. Tôi ghét mình như thế! Túm lấy quai cặp, tôi chạy ra khỏi phòng như đang chạy trốn. Quả nhiên tôi muốn tránh xa trường học ngay lúc này, tôi chạy đến tủ để giày. Bỗng cánh tay bị ai đó kéo lại, tôi kêu "Á" lên.

"....Gì vậy? Ai thế?"

Quay lại thấy khuôn mặt của Takai tôi mới nhận ra là mình đã quên mất cậu ấy.

"Lúc nãy, cậu hoàn toàn quên sự có mặt của tớ, đúng không?"

"À... tớ xin ..." – tôi không thể nào nói câu xin lỗi cho rõ ràng

"Cả cái ngày mà lần đầu gặp thầy Andou cũng thế, cậu cũng bỏ tớ lại. Nhớ không?"

"......." – không nói nổi nên lời, chỉ có tiếng thở yếu ớt

Giờ tôi mới sực nhớ. Nói như vậy, lúc đấy Takai cũng có mặt. Lúc đó trong tâm trí chỉ toàn hình ảnh thầy Andou, sau đó cậu ấy cũng chẳng hỏi gì nên tôi quên mất Takai cũng đứng đó.

"Thầy Andou là gì của cậu? Chỉ là người quen thôi à?"

Takai nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc thực sự khiên tôi không cách nào lẩn tránh. Cổ tay nơi cậu nắm cũng bắt đầu thấy đau. Tôi không thể lừa dối cậu ấy. Nghĩ vậy, tôi thều thào.

".... Là bạn trai cũ..."

Cứ tưởng nói xong cậu ấy sẽ bỏ tay ra nhưng tôi chỉ cảm nhận được hơi ấm nơi bờ môi.

Trong giây lát, tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra nữa. Lúc nhận ra mình bị hôn, tôi đẩy Takai ra, vội chạy đi. Tôi cứ chạy vô thức như vậy rồi không hiểu sao thấy mình ở ngay trước cửa phòng giáo viên thể dục.

"Hộc.... hộc..." – tại sao tôi lại ở nơi này?

Lấy lại hơi, tôi cố để cho mình bình tĩnh lại. Nếu gặp phải thầy Sanou thì phải làm sao đây? Ngay cả tôi cũng không hiểu hành động của chính mình. Tôi định quay lại thì bất chợt đã thấy Takai đang thở dốc và đứng ngay phía sau.

"Takai...?

Takai cúi người, 2 tay đặt nơi đầu gối, cố ổn định lại nhịp thở. Cậu ấy đã chạy theo tôi suốt ư? Tôi có vẻ như đã hoảng hốt đến nỗi không nhận ra được tiếng bước chân cậu ấy. Takai đột ngột đứng thẳng người, bước ngay về phía tôi với vẻ mặt nghiêm túc. Cứ mỗi lần cậu ấy bước 1 bước là tôi lùi lại phía sau nửa bước.

.....Có cái gì đó đáng sợ quá!

Rồi tôi bị dồn vào ngay tường, không còn kẽ hở nào để chạy trốn nữa. Càng lúc khoảng cách càng rút ngắn lại.... và rồi............

Chương 5-3: Con trai là thế đấy...

Takai chống 2 tay lên tường, ngay tầm mặt tôi, bịt mọi con đường chạy thoát. Khi bắt gặp ánh mắt nghiêm túc ấy tôi có cảm giác không chịu nổi và quay đi.

"....Takamura, nhìn đây này..!"

Nghe thấy giọng nói vẻ đượm buồn đó, người tôi run lên. Tôi định quay lại thì...

"...........!!"

Khuôn mặt Takai đã gần đến mức không thể gần hơn, tôi ngừng thở. Chỉ cần cử động xíu thôi cũng có thể chạm môi mất. Dù tôi có muốn thở cũng không dám thở.

"Tớ.... Takamura...."

Cậu ấy định nói gì đó nhưng tôi vẫn không quay mặt lại. Tình huống này khiến tôi không thể chạy trốn, cứ như đang bị trói chặt lại vậy. Takai tiến gần hơn nữa, tôi cảm nhận được hơi thở phả nhẹ vào má. Cả người tôi cứng đờ lại...

"Tớ... đối với Takamura...." – nói đến đó giọng Takai nghẹn lại như đang lưỡng lự điều gì

Tôi không biết mình phải phản ứng như thế nào nên chỉ biết chờ đợi.

"Tớ thíc..."

"Ô, các em không được lảng vảng quanh khu vực này đâu."

Giọng ai đó từ phía dưới cầu thang vang lên, chặn đứng lời Takai. Tôi thở phào 1 cái. Không hiểu gì nhưng tôi thấy an tâm hẳn. Takai đứng lui ra, còn tôi nhìn xuống xem ai đã nói. Và đứng ngay đấy, quả nhiên là thầy Sanou. Thầy Sanou bước tiếp đến phòng giáo viên thể dục, tay đặt lên tay vịn cầu thang. Có lúc ánh mắt tôi và thầy giao nhau nhưng ngay lập tức thầy lảng đi và bước lên tiếp. Tiếng giày cộp cộp vang lên.

"Nào nào, các em. Trước kỳ thi ở lại đến muộn để ôn bài là tốt nhưng đừng cố quá."

Takai đứng ngay trước mặt tôi, nghe thầy nói vậy liền trả lời:

"Dạ vâng ạ. – rồi quay sang tôi – Takamura, chúng ta cùng về nào."

Cậu ấy cười nói với tôi, trước mặt thầy tôi cũng chẳng biết lấy lý do nào để chối nên chỉ biết gật đầu. Thế nhưng...

"À, đợi chút. Thầy có chuyện muốn nói với Takamura. Mình em Takamura ở lại một chút được không?" – thầy Sanou lên tiếng, tôi vui quá gật đầu cái rụp.

Takai miễn cưỡng ra về. Khi bóng cậu khuất hẳn, thầy Sanou bỗng la lên

"Trời đất, nóng vội thật!!"

Thầy Sanou ngồi thụp xuống, tay ôm đầu, mặt cúi gằm xuống đất.

"Th.. thầy ơi!"

Tôi đang đang đứng nên không nhìn thấy mặt thầy. Nhưng mà thầy nóng vội điều gì cơ? Rồi thầy ngẩng mặt lên. Ánh mắt thầy.... đang lườm tôi? Tôi thót một cái.

.... Thầy giận?

"Em... có hiểu không hả? Nếu tôi không giúp em thì em sẽ như thế nào hả? Em... đúng là quá nhiều sơ hở mà."

Tôi hiểu là thầy lo lắng cho mình. Nhưng vì bực mình với cái kiểu nói đó, tôi đáp lại:

"Em chẳng làm gì xấu cả sao thầy lại mắng như thế ạ? Mà dù không có thầy giúp cũng chẳng sao. Chuyện của em thì em tự lo."

Nói xong rồi tôi lại hối hận. Lấy tay tự bịt miệng mình lại ngay. Nhưng muộn rồi.... Thầy Sanou đứng dậy, đẩy mạnh tôi về phía tường. Bị đẩy bất chợt như vậy nên tôi nhắm mắt lại. Chưa kịp bình tĩnh thì bờ môi cảm nhận được hơi ấm. Quá ngạc nhiên, tôi mở to mắt, nụ hôn ấm áp nhưng sao ánh mắt lạnh lùng như vậy.

Vai đau ê ẩm...

Thầy nắm tay mạnh đến nỗi những ngón tay như đan chặt vào nhau.

Đáng sợ quá!

Lần đầu tiên tôi thấy một thầy Sanou như thế.

Vẫn ở sát gần như sắp chạm môi vào nhau, thầy nói:

"Thế này thì sao? Nếu em trốn được thì thử trốn đi tôi xem nào."

Rồi thầy lại áp vào môi tôi. Ra sức chống cự nhưng bờ môi càng bị áp chặt. Rồi lưỡi thầy tách đôi bờ môi tôi ra và tiến vào trong.

"Ưn...n" – dù có cố tránh đi nhưng lưỡi tôi vẫn bị thầy bắt được, dù cố đẩy thầy ra để trốn, tôi cũng không thể.

Một tay của thầy nắm chặt lấy 2 cổ tay tôi. Tôi cố vùng vẫy nhưng lực thầy quá mạnh nên chẳng ích gì. Trong tình huống đó, môi thầy vẫn không chịu buông tha. Nụ hôn thô lỗ và mạnh bạo đó có gì đấy khiến tôi sợ hãi.

"....ưn..."

Tâm trí tôi như tê dại...

Ghét!

Ghét đấy, vậy mà...

Là điều sai trái đấy nhưng dường như tôi muốn đáp lại nụ hôn đó. Nhưng rồi tôi lại được buông tha. Thầy để cho tôi hít chút không khí mới len lỏi vào rồi kéo tôi xuống. Thầy cũng ngồi thụp xuống rồi nâng cằm tôi lên lúc tôi hẵng còn đang thở hổn hển.

"Em hiểu chưa...? Khi con trai lộ bản tính thì em chẳng thể làm gì được đâu. Thế nên tôi sẽ bảo vệ em."

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của thầy, tôi không nói nổi nên lời, chỉ biết gật đầu.

Vừa mới bắt đầu quyết tâm thì đã gặp chuyện như thế nên quả thật tôi không tập trung học hành nổi. Dù có làm bất cứ điều gì thì khuôn mặt của Takai và thầy Sanou lúc đó cứ lởn vởn trong tâm trí. Tôi cũng ít gần gũi với Takai hơn. Chuyện học nhóm cũng chỉ hôm đó thôi là kết thúc. Trong trình trạng này, tôi học một mình cũng khó. Rồi kỳ thi cũng bắt đầu. Không cần xem kết quả cũng biết. Tôi không thể nào đạt hơn 70 điểm. Thậm chí điểm số còn tệ hại ấy chứ. Rồi thầy Sanou sẽ phạt tôi ra sao đây?

Sau tuần thi dồn dập với tâm trạng lo lắng lẫn lộn là đến kỳ nghỉ hè...

Bạn đang đọc Tôi không bắt em gọi tôi là thầy - Ageha 先生なんて言わせない của Ageha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mongdayseo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.