Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

10: Thầy – Hội thao – Gen!?

Phiên bản Dịch · 4018 chữ

Chương 10: Thầy – Hội thao – Gen!?

Tôi không muốn thua...!

Nhưng

Chỉ là suy tưởng viển vông?

"Tôi yêu Takamura."

Chương 10-1: Tôi không muốn thua

Hội thao diễn ra vào một ngày chủ nhật cuối tháng 10.

"Haizzzz~"- tôi nhìn thẳng lên bầu trời trong xanh mà thở dài thườn thượt

Tối qua, tôi đã phải xài đến cái trò rất là vớ vẩn và con nít đó là treo chúc đầu búp bê cầu mưa xuống (*là búp bê làm = giấy, để nó bình thường thì trời nắng, chúc đầu xuống thì sẽ mưa to) vậy mà sao trời lại trong xanh đến không một gợn mây thế này.

Người chạy cuối cùng trong cuộc thi chạy tiếp sức!

Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy như cõng cả quả núi trên lưng roài! T_T

Tôi đã mong mưa biết mấy. Vì chỉ có thế thì hội thao mới hoãn lại, có thế tôi mới không phải chạy nữa. Ôi, tôi đúng là chỉ toàn nghĩ ra tối kiến thôi. Nhưng dù sao thì cái trách nhiệm phải làm người chạy cuối trong cuộc thi chạy tiếp sức (mà lại là do chỉ định qua loa) cũng thật nặng nề.

Thi chạy tiếp sức chính là màn hoành tráng, nổi bật nhất của hội thao. Thực ra màn chính là tiết mục múa truyền thống tập thể cuối hội thao, nhưng vì múa thì không tính điểm, chỉ mang tính chất khuấy động không khí nên điểm nhấn của hội thao phải là chạy tiếp sức. Có thể nói đó là trận thi đấu mang tính chất quyết định số phận cũng như danh phận của mỗi lớp. Dù khó giành được chiến thắng toàn đội nhưng nếu về nhất chạy tiếp sức thì dù có thua thảm hại cũng thấy vinh quang ít nhiều.

Trong lúc tôi đang miên man với những suy nghĩ vơ vẩn đó thì có hai bạn học sinh đại diện lên đọc lời tuyên thệ. Hội thao bắt đầu.!

Cho đến khi chạy tiếp sức, tôi không phải tham gia gì trừ trò "Đánh trận giả" (*gồm 2 đội, mỗi đội có 1 cây cột ở gôn mình, nhiệm vụ là phải nhổ được gậy của đội đối diện)cùng cả lớp nên suốt buổi sáng tôi chỉ chạy đi cổ vũ mọi người.

Tiếng reo hò vang lên không ngớt, Ayumi và Keita về nhất trò 2 người 3 chân, Takai, Nakama và Remi cũng giành chiến thắng trong cuộc thi "Cưỡi ngựa cướp mũ"(*2 người tạo dáng làm ngựa, 1 người ngồi lên đó rồi cố gắng lấy được mũ của người cưỡi ngựa của đối phương).

Khi tham gia "Đánh trận giả", nhờ sự nỗ lực của tất cả thành viên mà lớp tôi cũng giành chiến thắng vẻ vang, đến buổi chiều, chỉ còn lớp tôi và lớp 3-1 (*3 là chỉ lớp 12) nhăm nhe giải nhất toàn lớp.

Tuyệt quá đi! Lớp tôi mà lại có nhiều người giỏi thể thao vận động như vậy cơ? Nếu cứ thế này thì thắng bại có lẽ sẽ được quyết định qua cuộc thi chạy tiếp sức.... Càng nghĩ càng thấy bất an.... "đong đầy"! Có khi lớp tôi thua chỉ vì tôi mất T_T...

"Sao thế?" – tôi đang miên man suy nghĩ thì bị giật mình vì có người đột nhiên lên tiếng. Luống cuống ngẩng mặt lên nhìn thì thầy Sanou đứng ngay đó, thầy cũng đang nhìn tôi mà cứ như đang dòm trộm ai.

"Sắc mặt kém? Em ổn chứ?"

"Vâng,... ổn ạ! Vì sắp thi chạy rồi nên em chỉ hơi hồi hộp thôi a."

"À, đúng thế nhỉ. Thi chạy tiếp sức sẽ phân định thắng thua toàn đội nên quả là trách nhiệm nặng nề đây." – thầy vừa nhìn bảng điểm của các lớp vừa nói

Lớp tôi được 208 điểm, lớp 3-1 cũng 208 điểm. Hiện giờ vẫn chưa có lớp nào có điểm số cao như vậy, cách biệt với lớp thấp điểm nhất là 155 điểm. Vì thế, dù có thua ở chạy tiếp sức thì lớp tôi chắc chắn vẫn về nhì. Thế nhưng nếu như vậy thì đâu có được niềm vui trọn vẹn. Mọi người thể nào cũng mong đợi kết cục toàn thắng.

"Nếu em chạy hết sức mình thì dù thắng hay thua, các bạn khác cũng không nghĩ ngợi gì đâu. Vì thế chỉ cần chạy hết mình thôi!" – thầy Sanou vừa gõ đầu tôi vừa động viên

Đúng thế!

Điều quan trọng không phải là chuyện thắng thua! Mà là "nỗ lực"!

Chỉ nhờ 1 lời đó của thầy Sanou, tôi đã lấy lại tinh thần. Đúng lúc ấy cũng có thông báo gọi những người tham gia chạy tiếp sức lại tập trung.

"Xin mời các bạn tham gia chạy tiếp sức tập trung ở cổng vào."

Tiến lên! Tôi hít một hơi thật sâu!

"Cố lên!" – thầy Sanou cười tươi và tôi cũng đáp lại thầy rất quyết tâm "Vâng!", rồi tôi hướng về phía cổng với đôi chân nhẹ tênh.

Tại cổng vào, các bạn khác đã tập trung đầy đủ. Người chạy đầu tiên là ủy viên trưởng, thứ 2 là Koike, thứ 3 là Hiwatari. Ủy viên trưởng và Koike thuộc câu lạc bộ điền kinh nên siêu khỏi nói. Hiwatari thì chạy rất nhanh rồi. Nếu so với 3 người này mà để tôi là người chạy cuối thì đúng là có chút lo lắng hổi hộp. Nghĩ thế, cả người tôi như cứng đờ đi. Lúc đó Ủy viên trưởng liền vỗ vai tôi rồi bảo:

"Sẽ ổn thôi. Thua cũng không sao mà nên đừng hồi hộp quá. Mà cậu định khoe cho thầy Sanou thấy những điểm tốt của mình đúng không? Thế thì gắng lên nhé!"

"ớ, cậu... nói gì thế? Tớ đâu có muốn khoe điểm tốt xấu gì đâu mà...."

"À ừ ừ, tớ chỉ nói trước thế thôi mà."

"Ớ, không phải mà."

Ủy viên trưởng định nói thêm gì đó thì Hiwatari xen vào.

"Đừng có tán chuyện phiếm như thế, bắt đẩu ồi đấy, đi nào."

Hả? Có phiếm gì đâu mà~~!! – tôi định bụng nói thế nhưng cũng đành đi theo sau Hiwatari.

Khi tôi và Hiwatari đến vị trí xuất phát thì tiếng súng bắt đầu vang lên, ủy viên trưởng – người chạy đầu tiên cũng bắt đầu lao đi. Khi ủy viên trưởng vẫn còn đang chạy, Hiwatari nói:

"Nè, tớ với cậu cược vào thắng thua cuộc thi này không?"

"Ế?"

"Nếu thắng cuộc thi này thì phần thắng về cậu, tớ sẽ không xen vào chuyện của cậu và thầy Sanou. Ngược lại mà thua thì là tớ thắng, cậu đừng có thọc gậy bánh xe giữa tớ và thầy, đừng có lại gần thầy."

Trời, cá như thế thì bản thân tôi quá bất lợi còn gì? Xung quanh tôi toàn những con người hoạt động tích cực trong các câu lạc bộ thể thao, hơn nữa....

Dù biết mình có cơ hội thắng rất mong manh nhưng tôi vẫn gật đầu cái rụp.

Tôi không muốn thua!

Cái ý nghĩ đó đã chi phối tôi.

"Quyết định thế nhé. Cả hai ta cùng cố gắng nào!" – Hiwatari cười vẻ tự tin rồi đi về vị trí xuất phát của cậu ấy.

Nhận lấy gậy từ Koike đang ở vị trí thứ 2, Hiwatari bắt đầu chạy.

Quả nhiên nhanh như gió! Từ vị trí xuất phát của mình, tôi nhìn theo Hiwatari, cậu ấy đang dần dần đuổi theo người phía trước và cuối cùng đã vượt qua để đứng nhất.

Tôi đưa tay về phía sau, tư thế chờ đợi.

Chẳng mấy chốc gậy truyền đến tay.

Không thể thua được!

Tôi đã trở thành "Takamura chân bay" rồi.

Tôi sẽ chạy hết mình!

Thế nhưng càng chạy thì chân càng nhức, nỗi lo ùa đến, lúc tôi đang nhăn nhó vì đau thì đã bị ai đó vượt mặt. Lưng áo của người vừa chạy vượt qua có ghi tên lớp 3-1.

Như vậy là người lớp 3-1 đã ....

Chỉ vì tôi mà lớp có khả năng thua.

Chiến thắng cũng vì thế mà xa tầm tay.

Với những lo lắng và nỗi tuyệt vọng đó, tôi cố gắng chạy tiếp, và về đích thứ 2.

Thua mất tiêu rồi!

Tôi đứng ngẩn ngơ một hồi. Hiwatari đến bên, nói khẽ như để mình tôi nghe thấy.

"Hứa rồi nhé. Từ giờ cậu đừng lại gần thầy Sanou nữa." – tôi bỗng rùng mình bởi câu nói đó

Ủy viên trưởng đứng ngay cạnh định mở miệng nói thì bỗng có tiếng có ai đó vang lên làm cậu ấy chưa kịp nói được gì.

"Takamura!" – tôi giật mình khi bị gọi, quay lại nhìn mới biết người vừa gọi mình là thầy Sanou, và thầy đang hùng hổ tiến lại chỗ chúng tôi.

"Chân em vết thương vẫn chưa ổn đúng không? Vừa nãy khi chạy, em toàn cố che chắn cho chân trái." – thầy nói rất to, nghe thấy thế, không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên căng thẳng.

Tại sao thầy biết?

"À, à nhưng..." – tôi không biết phải làm gì trong tình cảnh này nên rất lúng túng. Bỗng nhiên Ủy viên trưởng lên tiếng:

"Cậu mà bị thương thì có thể nói mà Takamura. Sẽ có người chạy thay cho cậu mà."

"Nhưng mà...."

Tôi không tìm ra được lời nào để đáp lại. Rõ ràng là tôi đã bị trẹo chân do ngã trong khi tập, dù có dán cao hay chườm thì vẫn đau âm ỉ. Thế nhưng vì sao tôi lại vẫn cố chạy bán sống bán chết như vậy?

Vì không muốn mọi người lo lắng ư?

Đùng là lúc đầu tôi có ý như vậy thật. Nhưng chính vụ cá cược với Hiwatari có lẽ mới là nguyên nhân chính.

Tôi muốn thắng!

Tôi không muốn thua!

Tôi muốn cố gắng bằng chính sức mình!

Và tôi đã chọn: "chạy"!

"Trước tiên hãy đến phòng y tế đã."

"Không!!" – tôi vội hất tay thầy Sanou ra mặc dù thầy gần như chuẩn bị bế tôi lên.

Tôi không được phép chạm vào thầy!

Không được phép có bất cứ dính líu gì đến thầy!

Bởi vì tôi đã thua rồi!

Ánh nhìn của Hiwatari trở nên đáng sợ, tôi đã không còn được phép để thầy ưu ái mình nữa rồi.

"Để tôi đưa em ấy đi." – đám đông chúng tôi khiến những người khác ở trên sân chạy chú ý, các giáo viên và học sinh của lớp khác cũng chạy lại. Một người trong số đó nói như vậy. Tôi dựa vào người đó và bước đi.

Chương 10-2: Cô gái hoàn mỹ

Trong phòng y tế chẳng có ai. Điều đấy là chắc chắn rồi vì trường đã dựng hẳn 1 lều cứu thương ngay trên sân tập trong suốt thời gian diễn ra hội thao nên thầy giáo phụ trách y tế đương nhiên đang ở đó.

"Thầy Andou, sao thầy lại đến phòng y tế với em ạ?"

"A, xin lỗi em. Thầy cũng định nói." – thầy Andou quấn băng cứu thương quanh chân trái tôi sau khi đã thay băng dán – "Ừm, không sao đâu, cũng k phải là vết thương nặng đến mức chữa trị thuốc men gì to tát. Mà chúng ta đang nói gì nhỉ?"

Thầy Andou đã không trả lời câu hỏi của tôi. Thầy cứ nhìn xuống dưới và tiếp tục quấn băng. Sao lại vậy? Vì không nhìn thấy được vẻ mặt của thầy nên tôi hoàn toàn không hiểu nổi thầy đang nghĩ gì. Sau khi chân tôi được quấn lại ngay ngắn bởi những động tác nhẹ nhàng của thầy thì bất ngờ thầy ôm lấy tôi. Mặt tôi bị áp chặt vào lòng thầy, trong giây phút ấy tôi ngưng thở. Rồi giọng nói thầy thầm thì ngay bên tai:

"Hãy chọn tôi. Giáo viên hay học sinh sao cũng được. Tôi cần em, Chisa."

Tôi bất chợt ứa nước mắt khi nghe thấy những lời nói đó. Những lời mà tôi đã muốn nghe biết bao vào cái ngày mà tình cảm của tôi và thầy kết thúc. Nhưng giờ thì đã quá muộn rồi...

"Em... em xin lỗi." – tôi đẩy thầy ra

"...Chisa?" – tim tôi như quặn thắt khi nhìn thấy vẻ mặt bất an của thầy, nhưng tôi giờ đây...

"Thầy Andou, em...."- đúng lúc đó có tiếng động vang lên, cánh cửa phòng y tế mở ra. Tôi bất ngờ quay lại nhìn. Là thầy Sanou và Hiwatari. – "Thầy Sanou, Hiwatari. Sao hai người lại...?"

"Takamura?" – thầy Sanou nhíu mày

-----Thôi rồi!-----

"A, nếu thầy lo lắng về chân em thì không sao nữa rồi, không bị thương nặng gì đâu ạ." – trước một thầy Sanou quá nhạy bén, tôi đành tỏ vẻ nói chuyện hồ hởi để giấu nhẹm chuyện mình đã khóc. Không hiểu thầy Sanou có nhận ra được điều gì không mà chẳng nói năng gì. Thay vào đấy, chính tôi sau đó đã phải lắng nghe một chuyện động trời...

"......ế?"

"Đấy, chuyện Takamura ngã trong khi tập chạy là lỗi của em đấy. Em ngáng chân cậu ấy đấy!

"Sao cậu lại làm thế?" – tôi bỗng điềm nhiên đến lạ. Đáng nhẽ ra tôi cũng muốn nổi giận, cũng muốn đổ lỗi, chỉ trích đấy. Nhưng Hiwatari đang cố kiềm những giọt nước mắt. Trông thấy vậy bao nhiêu giận dỗi của tôi biến đâu mất.

"Em buồn và ghen tị vị vì thầy Sanou lúc nào cũng chỉ quan tâm Takamura. Vì vậy em chỉ còn cách phải độc chiếm lấy thầy mà thôi!"

"Hiwatari!..." – thầy Sanou không biết nói gì

Hiwatari nói tiếp như bùng nổ mọi cảm xúc:

"Vì thế, em làm cho Takamura ngã, làm cho cậu ấy bị thương trầy da, rồi định để cậu ấy một mình đi đến phòng y tế vậy mà...!"

Nói thế, phải chăng là...

"...Ghen?" – tôi bất giác nói tuột ra những gì suy nghĩ trong đầu

Một Hiwatari hoàn mỹ khi ghen rồi cũng làm những chuyện đấy sao?

"Đúng thế! Trước khi đi du học tớ đã yêu thầy Sanou rồi. Vậy mà giờ đây bên cạnh thầy lại xuất hiện cậu."

Tôi không biết phải nói gì với cậu ấy. Và cũng chẳng có cô gái nào hoàn mỹ. Bất an khi bên cạnh người mình yêu thương xuất hiện một người con gái khác và vì thế mà đôi khi làm cả những chuyện sai trái, tất cả đều là điều dĩ nhiên.

Thầy Sanou lặng lẽ lên tiếng:

"Xin lỗi em." – thầy Sanou vươn tay về phía Hiwatari rồi lại thôi.- "Đối với em, tôi không có cảm giác đó." – nghe thấy thế, cuối cùng Hiwatari cũng khóc.

Tôi đau lòng lắm, khi nhìn thấy dáng vẻ của cậu ấy.

"...Thầy Sanou,... thầy thích.... Takamura...?"

"Khoan.... Cậu.... nói gì... thế!?" – bất ngờ trước những lời nói vang lên cùng tiếng nấc của Hiwatari, tôi định ngăn cản cậu ấy nhưng không thể.

"... Thầy, trả lời đi...!"

"Hiwatari,... ừ..." – thầy Sanou chỉ nói đến đó thì ngừng lại.

Tôi muốn nghe tiếp đoạn sau. Nhưng.... Tôi sợ! Khi tôi nhìn thầy Andou, thầy nắm chặt tay rồi chăm chăm nhìn hai người kia nói chuyện.

"Hiwatari, tôi không thể dối em được. Tôi yêu Takamura!"- thầy Sanou cười dịu dàng và nói như vậy.

Tim tôi như nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Thầy đã nói như vậy trong hoàn cảnh này, tức là những lời "thích, yêu" từ trước đến nay đều không phải những lời bông đùa?

"Quả nhiên là vậy!" – Hiwatari vừa lẩm bẩm vừa nhìn thẳng vào mắt tôi làm tôi không thể lảng tránh.

"Hiwatari...?"

"Tớ sẽ không xin lỗi đâu. Đúng là tớ đã làm quá nhưng đấy cũng chỉ vì tớ yêu thầy Sanou thôi. Tớ không thể làm ngơ được."

"Ơ, ừm..." – tôi phải đáp lại như thế nào với Hiwatari đây?

Hiwatari nói tiếp:

"Dù bị thầy từ chối nhưng tớ không thể nào đơn giản coi như không có tình cảm này. Tớ vẫn còn yêu thầy. Và tớ không thể nào từ bỏ ngay được."

"Tớ biết mà" – tôi nói, đáp lại thứ tình cảm mãnh liệt của cậu ấy

Nhưng câu "Không thể nào yêu thầy giáo được" thì tôi lại không thể nói ra.

"Hiwatari, thầy rất cảm ơn vì em đã nghĩ thế về thầy. Nhưng thầy sẽ không thể đáp lại tình cảm của em được."

Hiwatari quay lại nhìn trừng trừng vào thầy Sanou: "Không phải là em không biết điều đó."

Thầy Sanou nói tiếp với khuôn mặt khổ sở:

"Chuyện tình cảm của thầy mà để các thầy cô giáo khác biết thì có lẽ sẽ gây phiền phức cho Takamura. Em có thể giữ kín bí mật này giùm thầy được không?"

"...em không biết!" – Hiwatari buông lời, toan chạy đi thì ngừng lại: "Takamura, chuyện cá cược coi như xong. Thật không công bằng!" – nói rồi cậu ấy mới chạy ra ngoài

Thầy Sanou thở dài rồi nhìn tôi và thầy Andou.

"... Himawari chắc chắn sẽ không nói đâu."

Tôi gật đầu đồng tình.

"Thầy Andou, mong thầy đừng nói bí mật ngày hôm nay cho người khác."

"Bản thân tôi cũng không có tư cách nói ra chuyện của thầy Sanou được."

Nghe thầy Andou nói vậy tôi giật thót tim. Còn thầy Sanou chỉ đáp lại "À, đúng nhỉ...". Liệu thầy Sanou có hiểu ý của thầy Andou không nhỉ?

"Nào, Takamura, chuẩn bị đến màn múa truyền thống tập thể rồi, em có múa được k?" – thầy Sanou nói với giọng hồ hởi để thay đổi không khí

"à, em được dán miếng cao mới rồi nên không sao, không sao đâu ạ." – tôi nhoẻn miệng để thầy an lòng

"Thế à. Lúc về tôi sẽ mượn xe giáo viên khác đưa em về, nên em đợi tôi ở cổng trường nhé."

"ế, không cần đâu ạ. Em có thể về một mình được mà." – tôi vội vã từ chối

Vì vụ cá cược coi như không có, thế nên tôi có thể cùng về với thầy. Tuy nhiên, dù thầy đã thổ lộ rõ tình cảm nhưng tôi vẫn thấy sao sao ấy khi chỉ 2 người cùng về với nhau.

"Đừng có khách sáo chứ. Em mà về một mình là tôi lo đấy."

"Vâ...vâng!" – thầy nói thế làm tôi chẳng chối từ nổi đành nhận lời.

Chương 10-3: Bàn tay mà em muốn nắm lấy

"Cậu có chuyện gì vui hả?" – tôi bất ngờ bị hỏi như vậy khi đang nhảy theo nhạc bài Oklahoma Mixer cùng ủy viên trưởng

"Ế?"

"Thì trông cậu có vẻ mừng ra mặt thế kia còn gì."

"Ế ế?"

Điều đó lồ lộ ngay trên mặt tôi thế cơ á? Dù tôi đã cố không nghĩ tới nữa, nhưng không hiểu sao cái má cứ đẩy lên làm híp cái mắt lại như thế này đây.

Đang miên man tự sướng thì tôi phải đổi bạn nhảy... tôi nắm lấy tay thầy.... Andou. Thực ra ngay từ đầu, học sinh được xếp thứ tự lần lượt theo lớp, rồi sau đó giáo viên sẽ ngẫu nhiên đứng vào giữa các lớp. Chính vì thế mà thầy Andou ở ngay trước mặt tôi lúc này.

"Đúng là trông em có vẻ vui chuyện gì đó thật." – tôi nghe thầy nói

Chẳng nhẽ thầy đã nghe thấy câu nói của Ủy viên trưởng lúc đó?

"Em vui vì những lời thầy Sanou nói à...?" – thầy Andou hỏi thêm

Nghe vậy, mặt tôi phừng phừng tỏa nhiệt. Rồi tôi nhớ lại những lời thầy Sanou nói tại phòng y tế. Tôi rõ ràng là vì cái từ "yêu" ấy mà bị thế này đây. Tôi cũng chẳng hiểu thầy có tình cảm với tôi từ khi nào, tại sao lại yêu tôi. Và tôi càng không biết liệu mình có nên tin vào những lời nói đó. Thế nhưng cứ nghĩ đến là tim lại đập thổn thức.

"Quả nhiên Takamura, em đã...." – thầy Andou định nói gì thì tay tôi và thầy rời ra. Cả hai chuẩn bị nắm tay người nhảy tiếp theo. Tôi tự hỏi không biết thầy định nói gì với mình, thế nhưng câu hỏi ấy nhanh chóng bị thổi bay mất bởi câu nói "Tôi yêu Takamura!" của thầy Sanou cứ liên tục lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi.

Tôi đổi bạn nhảy mấy lần rồi cuối cùng cũng đến lúc nhảy với Takai. Cậu ấy có lẽ cũng cảm thấy ngượng ngùng nên chẳng nói gì. Tôi vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chuyện cũ.

Đến người tiếp theo rồi.

Khi nhận ra người nhảy tiếp theo là ai, tim tôi lên cơn đập liên hồi như trống dồn.

Chính là vì người nhảy tiếp theo!

Cổ họng tôi khô khốc.

Sắp đến lúc nhảy xong với Takai rồi.

Tôi định sải cánh tay để nắm lấy bàn tay tiếp theo...

Đúng lúc đấy, điệu nhạc kết thúc!

Ôi, cứ nghĩ là có thể được nhảy cùng, vậy mà..... Tôi mơ màng tìm kiếm bàn tay của người mà tôi đã không thể nào được nhảy cùng, bàn tay của thầy Sanou!

Giờ tổng kết cuối cùng cũng kết thúc, tôi đứng đợi thầy Sanou ở cổng ra vào như đã hẹn.

"Takamura, Xin lỗi đã bắt em chờ. Tôi vừa mượn xe của thầy Andou. Chúng ta đi nào." – tiếng kim loại va vào nhau vang lên, và thứ đập vào mắt tôi lúc ấy là chùm chìa khóa quen thuộc hôm nào.

Và kia là chiếc Wagon R mà trước đây tôi đã ngồi lên không biết bao nhiêu lần. Loại xe này nhỏ gọn, thích hợp với dáng người của thầy Andou. Tuy nhiên, giờ đây, dù tôi có ở trên xe thì người lái không phải thầy Andou nữa mà là thầy Sanou. Điều đó rõ ràng nói lên rằng mối quan hệ của tôi và thầy Andou đã không còn như trước.

"Takamura, em đau chân đúng không? Nào, dựa vào tôi mà đi." – nói rồi thầy Sanou nắm lấy tay tôi

Tim tôi lại đập lộn tùng phèo.

"Em, em... không sao đâu a.!!" – tôi ngay lập tức bỏ tay thầy ra rồi phăm phăm bước vể trước. Tôi cố quay xuống nhìn bên vai mình để giấu đi vẻ mặt lúc này.

"Sao vậy em? Tự nhiên lại... Ủa, mà sao...?" – thầy cố nhìn cho bằng được cái mặt phụng phịu của tôi rồi hỏi như vậy

"Sao thế? Mặt em đỏ kìa."

"Không, ... không có gì hết ạ!!"

Tôi bước nhanh về phía bãi đậu xe.... Tôi cuối cùng đã hiểu rồi, đã hiểu rồi!

Tôi đúng là con ngốc mà!

Tôi chấp nhận cá cược với Hiwatari là vì tôi... cũng yêu thầy Sanou!

Lý do duy nhất chỉ có thế, vậy mà tôi vẫn cố bắt ép bản thân không được phép nghĩ về thầy. Giờ đây, tôi không thể để mặc như vậy được.

Rõ ràng...tôi đã muốn nắm lấy bàn tay ấy...! Tôi đã muốn được nhảy cùng với người đấy! Với thầy Sanou!

Nhưng, nhưng cho dù tôi có nghĩ về thầy, hướng về thầy bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi cũng không thể dễ dàng truyền tới thầy thứ tình cảm đang trong chất chứa trong lòng.

Giáo viên và học sinh – mối quan hệ kiểu này...!

Tôi chỉ miên man nghĩ về thầy! Tình yêu này không được phép tiến triển thêm nữa!

Bạn đang đọc Tôi không bắt em gọi tôi là thầy - Ageha 先生なんて言わせない của Ageha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mongdayseo
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.